Dưới gốc cây khô xơ xác, hai cậu bé đứng đối diện nhau, nhìn nhau bằng ánh mắt gay gắt.
Vừa rồi, Lý Long kéo Lý Vân Phúc ra ngoài, có ý muốn bắt nạt cậu, còn học theo người ông Lý Thịnh, ra điều nói móc, chê bai cậu. Nói rằng cậu không có cha, không có mẹ, càng không có lấy một người yêu thương.
Điều đó đã làm tổn thương trái tim một đứa bé đến nhường nào, Lý Vân Phúc muốn khóc, nhưng ba nuôi dạy cậu phải mạnh mẹ lên, không được cho người khác thấy mình yếu đuối. Vì vậy, Lý Vân Phúc liền thẳng lưng bắt lấy cánh tay của Lý Long, đẩy ra, rồi gọi điện cho Tư Mẫn Văn.
Cậu giương đôi mắt to tròn đầy quật cường nhìn Lý Long: “Rất nhiều người thương tao, ba mẹ ruột tao, ba nuôi tao, còn có cô Mẫn Văn luôn luôn chăm sóc tao! Mày có không?”
“Hừ, cô Mẫn Văn của mày là ai?”
Lý Long khoanh tay, hai mắt hằn học.
“Cô Mẫn Văn của tao rất xinh đẹp, giỏi giang, hơn nữa, cô còn dạy tao học, làm đồ ăn vặt cho tao!”
Lý Vân Phúc ưỡn ngực tự hào, sắc mặt vô cùng hãnh diện.
Tuy nhiên, Lý Long bĩu môi xùy xòa: “Dù sao mày vẫn là một thằng nhóc không có ba mẹ, mày làm gì có cửa so với tao!”
Không ngờ Lý Long có thể hư đốn đến vậy, nhưng nghĩ lại, sống trong gia đình toàn người hống hách, chẳng trách cậu bé bị tiêm nhiễm những tư tưởng độc hại. Một lời nói có thể làm tổn thương người khác, vậy mà cũng nói được. Y hệt Lý Thịnh, chỉ thích đâm chọc người khác, mồm y hệt như là mọc da non.
Quản gia Lý chứng kiến một màn này, ông cũng muốn can thiệp vào, nhưng vì thân phận, vẫn phải gọi Lý Long một tiếng “thiếu gia”, không thể tùy tiện làm theo ý mình.
Quản gia Lý đành thở dài, ông vừa quay ra đã thấy Tư Mẫn Văn hùng hổ bước về phía đó.
Tiếng bước chân thu hút hai cậu bé, Lý Vân Phúc quay đầu nhìn, mừng rỡ ra mặt, bao nhiêu tủi thân bay biến, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô biên.
Nhìn nụ cười của cậu mà Tư Mẫn Văn thấy lòng đau như cắt, cô dang rộng cánh tay ôm chầm lấy Lý Vân Phúc, nước mắt dâng lên đầy nơi khóe mắt. Tư Mẫn Văn cố gắng kìm nén để nước mắt không rơi ra, cô run run xoa đầu cậu bé, nghẹn ngào một lúc mới dịu dàng cất giọng.
“Vân Phúc yêu dấu, cô đến rồi! Con đứng đây có lạnh không?”
Lý Vân Phúc lắc đầu một chặp, bờ môi cậu bé mấp máy, song không nói.
Chỉ là Tư Mẫn Văn vẫn hiểu, hiểu tiếng lòng của cậu. Thực ra, Lý Vân Phúc đơn thuần là cảm thấy có chút thiếu thốn. Trẻ con mà, cũng có đôi lúc lăn tăn nghĩ nhiều, phàm là những chuyện càng để tâm thì lại càng không nhịn được suy nghĩ. Trẻ con cũng biết để bụng.
Lúc này, Lý Long phải ngẩng đầu mới trông thấy cô, cậu bé lùi lại, hỏi một cách trống không: “Cô là Mẫn Văn trong lời nó nói?”
“Nó?” Tư Mẫn Văn cau mày, sắc mặt khó chịu: “Hỗn láo quá, ai là nó? Cháu là nó, hay con chó là nó?”
Lý Long bị Tư Mẫn Văn vặn ngược lại, nhất thời đờ đẫn một hồi, da mặt lập tức đỏ lên. Cậu bé phùng mang trợn má: “Cô đi ra đi! Không liên quan đến cô!”
“Tại sao lại không liên quan? Lúc nãy Vân Phúc bảo bối cũng có nói rồi, cô là người luôn chăm sóc cậu bé, chuyện của cậu bé cũng là chuyện của cô.”
Giọng điệu của Tư Mẫn Văn tràn đầy khí phách, hiên ngang, thẳng lưng, không lặp, không vấp. Hơn nữa còn cực kì có tính đả kích.
“Vừa rồi cháu bảo Vân Phúc không có ba mẹ, vậy cậu bé từ đâu mà sinh ra, cháu cũng từ đâu mà sinh ra? Không ai trên đời này không có ba mẹ cả, chỉ là cháu may mắn hơn Vân Phúc, ba mẹ cháu đều khỏe mạnh, còn sống. Còn cậu bé thì lại khác, ba mẹ cậu bé đã sớm lên thiên đường. Nhưng cháu xem, không vì thế mọi người hết thương yêu Vân Phúc. Cháu thực sự không nên hành xử như vậy, rất là xấu tính cháu biết không?”
Lý Long nghe cô nói xong, khuôn mặt lập tức trở nên ngu ngơ, há hốc mồm. Cậu bé hừ mũi, trừng mắt với Lý Vân Phúc rồi bỏ chạy.
Trái tim Tư Mẫn Văn phần nào nhẹ nhõm hơn bởi vì đã giải quyết xong một phần rắc rối. Tuy cô không hiểu rõ hoàn cảnh, thân thế của Lý Vân Phúc, nhưng cô đã nghe qua, ba mẹ cậu bé mất trong một vụ tai nạn. Lý Tài Đô là chú của cậu bé, nuôi dưỡng cậu, coi cậu như con ruột mà đối đãi.
Cô khẽ cong người bế Lý Vân Phúc lên, đứng vững chãi, vừa an ủi vừa động viên cậu.
“Không sao, lần sau con mà gặp ai xấu tính như thế thì cứ nói vậy cho cô! Đảm bảo kẻ đó phải chạy mất dép!”
Lý Vân Phúc cười rộ lên, ôm cổ Tư Mẫn Văn, lí nhí cảm ơn cô.
Quản gia Lý còn chưa hết sững sờ, ông ta bắt đầu có chút tán thưởng về tài ăn nói sắc bén và có chừng mực của Tư Mẫn Văn. Ông ta chậm chạp bước đến: “Mời cô vào trong nhà uống nước.”
Tư Mẫn Văn ngại ngùng lắc đầu từ chối, biểu hiện của cô chắc ông lão này cũng đã thấy. Ở nhà của họ, dạy dỗ con cháu của họ, cô đúng là hơi quá phận.
Nhưng thấy điều chướng mắt, không làm gì thì lại có lỗi với lương tâm. Nếu Lý Long mà mang theo tư tưởng lệch lạc đó lớn lên thì không biết sau này sẽ thành cái dạng gì nữa.
Đột nhiên Tư Mẫn Văn ái ngại, muốn rời đi ngay. Quản gia Lý không ép buộc cô, đây là người do Lý Vân Phúc gọi tới, ông ta cũng không thể đuổi đi.
Quản gia Lý trưng ra nụ cười dễ gần: “Vậy cô đi dạo thoải mái, tôi sẽ báo với gia chủ.”
“Vâng, cảm ơn ông.”
Tư Mẫn Văn thấy tay cậu bé lạnh ngắt, lo lắng không thôi, khẩn trương cởi áo khoác của mình ra cho cậu. Bên trong cô còn mặc một chiếc áo len nữa, dù gió thổi qua lạnh căm, nhưng cô vẫn chịu được.
Lý Vân Phúc còn nhỏ, dễ bị ốm. Cậu ấm mới là điều quan trọng.
Cô nhìn quanh, thắc mắc lên tiếng: “Vân Phúc này, ba của con đâu?”
“Ba con… con không biết nữa… Ba say rượu rồi!”
“Say rượu? Ba con uống nhiều rượu như vậy sao?”
Lý Vân Phúc mếu máo, sau đó, hai người nhanh chóng đi tìm Lý Tài Đô. Vòng qua sân sau, thấy trong bụi lấp ló bóng người.
Tư Mẫn Văn vạch tàu lá chuối tây rách bươm ra, xem xét một hồi, đưa ra kết luận. Anh say thật rồi, say không biết gì.
Cô nhìn Lý Vân Phúc, thở dốc một hơi: “Con vào trong nhà kiếm người lớn ra đi, cần đưa ba con vào, không thể nằm đây được.”
Lý Vân Phúc lập tức xoay người, cậu bé thình lình cởi áo khoác đưa cho cô.
“Con sẽ mặc ấm, cô mặc đi ạ.”
“Ừ.”
Cậu bé thực sự vô cùng hiểu chuyện, quan tâm người khác.
Cô thu hồi tầm mắt, tập trung vào Lý Tài Đô. Anh nằm sõng soài dưới đất, đầu tựa vào tường, khuôn mặt có vẻ hiền lành hơn lúc tỉnh táo.
Tư Mẫn Văn dùng sức dựng anh dậy, Lý Tài Đô liền vung tay ôm cô vào lòng.
Bị bất ngờ, mũi cô đập vào cằm anh, đau đến ứa nước mắt.
Cô hất tay anh ra, nhưng cánh tay rắn rỏi ẩn chứa sức lực vô hạn, kìm chặt lấy cô.
Tư Mẫn Văn thở phì phò, vỗ nhẹ vào mặt anh: “Lý Tài Đô… Này, tỉnh lại!”
“Buông tôi ra!”
Bàn tay bé nhỏ của cô bị bắt lấy, bao trùm bởi bàn tay to lớn của Lý Tài Đô. Anh đột nhiên mở mắt, đồng tử sáng chói.
Người đàn ông nhếch miệng cười: “Ồ, là em… là em đang vuốt mặt anh sao?”
Anh chưa tỉnh hẳn, vẫn còn mơ màng, thấy thế, Tư Mẫn Văn mím môi, hơi thẹn, rụt tay lại.
Bất ngờ, Lý Tài Đô tóm lấy cả hai tay cô, không biết lấy đâu ra sức mà đè cô xuống.
Tư Mẫn Văn nằm dưới đất, không khỏi ngạc nhiên, một luồng hơi thở nam tính bủa vây khiến cô hoang mang.
“Anh… anh đừng có mà làm càn!”