Trong đầu Lý Tài Đô chợt nảy ra một câu: người trẻ tuổi dan díu, người lớn bắt tại trận. Nhưng sự thật là anh và cô chưa hề xảy ra bất kì chuyện gì…
Lúc này, hai người đứng ở cửa như bị sét đánh, từ sững sờ chuyển qua giật mình rồi tức giận. Bà Phương Lan điềm tĩnh hơn ông cụ nhiều, bà lập tức đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Lý Tài Đô bình thản gài lại cúc áo, trong lòng có chút dậy sóng nhưng không biểu hiện ra mặt.
Còn Tư Mẫn Văn thì đờ cả người, cô quay đầu nhìn Lý Tài Đô, hỏi trong lo sợ: “Vừa nãy… họ… họ sẽ không hiểu lầm chứ?”
“Hiểu lầm cái gì?”
Anh cố ý hỏi lại, Tư Mẫn Văn bực dọc hất chăn, bước xuống giường. Cô băn khoăn đi lại tìm cách giải quyết. Lát nữa, rốt cuộc cô nên giải thích với bọn họ sao đây?
Chỉ sợ bọn họ không tin!
Thấy dáng vẻ Lý Tài Đô không hề gấp gáp, ngược lại còn có tâm trạng mà ngồi gác chân bên mép giường, mắt nhìn cửa sổ, cô liền nghi ngờ đi qua.
“Này, đây là chuyện của anh đấy! Anh không quan tâm à?”
Khóe môi Lý Tài Đô nhẹ nhàng kéo lên một đường cong tuyệt đẹp, khuôn mặt điển trai xuất thần, nói: “Có em ở đây, anh còn phải lo gì nữa?”
Em là nóc nhà, em lo tất!
Lý Tài Đô nghĩ, nếu ông cụ có hiểu lầm đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, như vậy chính là đang tạo cơ hội cho anh danh chính ngôn thuận rước cô về nhà.
Tư Mẫn Văn đúng là hết cách, sau một lúc nữa, dù có muốn trốn thế nào cũng phải đi ra. Quần áo chỉnh tề, dáng điệu đoan trang, hai người lần lượt nối bước nhau bước ra ngoài.
Đến trước phòng khách, Tư Mẫn Văn thấy rón rén, cô tạm ngừng bước chân. Lý Tài Đô nhìn ông cụ đang hằm hằm ngồi ở đó, nắm tay dắt cô qua, khiến cho ông cụ với bà Phương Lan vốn đã hiểu lầm càng thêm hiểu lầm.
Bấy giờ, trong lòng hai bậc trưởng bối đều đinh ninh rằng đám thanh niên này đã ngủ với nhau, hơn nữa, người ức hiếp cô gái nhỏ kia còn mang họ Lý, là con cháu của họ và là Thống đốc Ngân hàng của một nước.
Bao nhiêu oai phong cảm tưởng đều chôn vùi hết.
Ông cụ gõ bàn cái rầm, gọi hai người qua rồi bảo hai người ngồi xuống.
Tư Mẫn Văn thót tim, nín thở, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình. Độ vài phút, khi ông cụ đang trầm ngâm lườm nguýt Lý Tài Đô, cô bỗng lên tiếng phủ nhận mọi chuyện trước cả khi ông cụ kịp đề cập đến.
“Ông à, thực ra chuyện không phải như ông nghĩ đâu! Giữa chúng con không phát sinh chuyện gì hết…”
Ông cụ sa sầm mặt, nghĩ rằng cô đang bao che cho Lý Tài Đô: “Ta tự khắc có tính toán!”
Nói xong, ông lại đập bàn cái nữa, cả nhà giật hết cả mình.
“Lý Tài Đô, cháu xem cháu đã ra làm chuyện tốt gì rồi? Bây giờ cháu định tính thế nào?”
Lý Tài Đô nhướng nhẹ lông mày, sờ sờ mũi, “Ông à, cô ấy đã nói, giữa chúng con không xảy ra chuyện gì hết…”
Anh đang nói thật với ông cụ, với bà Phương Lan, nhưng ngặt một nỗi là hai bọn họ đều không tin.
Ông cụ đột nhiên cầm gậy lên, thẳng thừng phang anh, chất giọng tuy khàn mà rất có lực: “Nhà họ Lý dạy cháu thế à? Ông dạy cháu thế à? Sao cháu có thể phủi bỏ những chuyện mình đã làm hả?”
Ông cụ là người rất nghiêm, Lý Tài Đô cũng không phải chưa từng bị ông đánh, trong nhà, ai sai cũng đều có khả năng hứng đòn từ ông. Ông cụ dạy dỗ bọn họ theo phương thức đó, cho nên có những lúc, mọi người thực sự sợ ông.
Tư Mẫn Văn nhìn Lý Tài Đô, cô run run mím môi, cuống quýt, lời giải thích trên cửa miệng, nói mà không ai chịu tin.
Lý Tài Đô không mấy phản ứng trước cơn tức giận của ông, anh biết ông sẽ không tin tưởng mà. Suy cho cùng, ông cụ tận mắt thấy hai người họ cùng nằm trên một chiếc giường, cùng đắp chung một chiếc chăn, quần áo cũng không được kín cho lắm. Ông làm vậy âu cũng là có lý do!
Không gian có phần lắng xuống, Tư Mẫn Văn liên tục nhìn anh, chính bản thân cô cảm thấy vô cùng rối rắm.
Bỗng, ông cụ nhàn nhạt lên tiếng: “Được rồi, hai đứa cưới nhau đi!”
Âm thanh nhẹ bẫng nhưng tin trời giáng.
Tư Mẫn Văn mở to mắt đầy trân trối, mới qua một buổi chiều, cô đã bị đặt cho một mối hôn sự thế này. Cha cô cũng không quyết định nhanh như ông cụ.
Rốt cuộc có ai hỏi ý cô chưa?
Lý Tài Đô thì vẫn tĩnh lặng như thường, nhưng thâm tâm thì sướng rơn, anh mừng rỡ đến nỗi đang cầm tách trà cũng run, nước trà sóng sánh ra ngoài. Mọi chuyện quả như trong tầm dự đoán của anh.
Thế nhưng, anh không muốn để cho ông cụ sắp xếp cuộc đời của mình. Quan trọng là người trong cuộc – Tư Mẫn Văn còn chưa đồng ý.
Lý Tài Đô đứng dậy: “Ông với mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cho Mẫn Văn một hôn lễ thật đàng hoàng. Con cháu của hai người tuyệt đối không phải loại vô đạo đức.”
Cùng một lúc, ông cụ với bà Phương Lan nhìn nhau, thoáng trầm mặc.
Chuyện này đối với họ cũng quá nhanh, hơn nữa, họ cũng chưa hiểu biết sâu về Tư Mẫn Văn. Chủ yếu là ông cụ đã có chút định kiến về thân phận của cô, cho nên ông cũng không mấy vui vẻ.
Chỉ là ông không cho phép con cháu nhà mình phủi phui trách nhiệm, làm như không có chuyện gì, vì vậy ông mới nói thế. Thực chất là ông cảm thấy không hề vừa lòng.
Lý Tài Đô nhìn quanh quất, đột nhiên nhớ tới chuyện mình say rượu đánh người, hỏi: “Mẹ, Lý Thịnh đi bệnh viện chưa?”
Bà Phương Lan khẽ thở dài, hàm ý nhắc nhở anh: “Đi rồi, tối nay… con đến thăm chú ấy cái.”
Ông cụ nghiêm mặt: “Người là do cháu đánh?”
Lý Tài Đô cười nhếch mép: “Vâng, cháu đánh. Chuyện sau đó cháu nhờ ông cả.”
Ông cụ hậm hực, thằng này gây chuyện xong mà còn nghêng ngang như thế.
Ông xua tay, ý bảo anh mau rời đi.
Lý Tài Đô lên lầu đón Lý Vân Phúc ngủ còn chưa tỉnh, Tư Mẫn Văn im bặt, trạng thái thất thần.
Thấy vậy, anh liền cười trêu: “Em làm gì phải căng thẳng, anh đã bắt em mặc váy cưới đâu mà lo.”
Tư Mẫn Văn: “Ai thèm cưới anh!”
“Hửm? Nhưng em đã là bạn gái của anh.”
“Lúc… lúc nào chứ?”
“Hồi trưa em đã đồng ý làm bạn gái anh, bây giờ muốn nuốt lời? Tư Mẫn Văn, e là không kịp.”
Nhìn vẻ mặt anh không có chút liêm sỉ nào, Tư Mẫn Văn ấm ức khôn tả. Còn chưa kịp nói gì, anh đã cười cười: “Chúng ta cũng đã hôn rồi, em không nên xa cách với anh như vậy.”
“Anh còn biết hôn rồi sao? Lúc đó… chính anh là người chủ động…”
Càng nói Tư Mẫn Văn càng ngượng chín mặt, cô xoa hai má nóng rực của mình, nhịp tim lại bất giác đập thật nhanh.
Lý Tài Đô híp mắt đầy mờ ám, thả Lý Vân Phúc nằm vào ghế sau, sau đó đóng sập cửa xe, kéo tay cô lại.
Tư Mẫn Văn bất ngờ bị anh đè lên cửa xe, bị anh vây vào một chỗ, khoảng cách sát sao khiến cô không ngừng thở gấp. Mặt Tư Mẫn Văn đỏ ửng, bờ môi hoa đào phớt hồng, mọng nước, cùng với đôi mắt biết nói của cô như xui khiến anh áp sát gần hơn.
Hơi nóng phút chốc lan tỏa, Tư Mẫn Văn không dám nhìn, còn Lý Tài Đô thì bỗng vòng tay ôm chặt eo cô. Anh thì thầm với giọng điệu trầm, quyến rũ: “Yêu anh… tại sao em lại không thể? Thật sự khó đến vậy sao?”