Tư Tiểu Lạc gõ cửa phòng bệnh, người bên trong gắt gỏng quát lên: “Mày còn chưa đi hả?”
Cô ta mở cửa bước vào, Lý Thịnh thấy thế thì ngạc nhiên, không biết cô ta là ai. Vì vậy, ông ta liền hỏi ra miệng: “Cô tìm ai?”
“Ông không mời tôi vào sao?” Tư Tiểu Lạc tự cao tự đại, cô ta nhìn sàn nhà bừa bộn với đống đồ vỡ ngổn ngang, tuy không muốn vào nhưng vẫn nán lại.
Lý Thịnh khinh thường nói: “Ông đây đếch biết cô, làm sao phải mời cô vào?”
Ông ta bây giờ chính là gặp ai sẽ chửi người đó, cơn giận mà Lý Tài Đô mang lại quá lớn. Ông ta liếc liếc Tư Tiểu Lạc, thấy cô ta ăn mặc chỉnh tề, hơn nữa còn có chút nhan sắc.
“Đến tìm tôi làm gì?” Giọng ông ta hoãn lại một chút.
Tư Tiểu Lạc nở nụ cười, trong đôi mắt nhỏ là sự nham hiểm không kiểm soát.
“Tôi muốn bắt tay với ông, Lý Thịnh.”
“Bắt tay với tôi? Cô biết tôi sao?”
Lý Thịnh tỏ ra cực kì khó hiểu, cô gái này tự dưng xuất hiện, tự dưng thốt ra mấy lời càng khó hiểu hơn. Nhưng cô ta lại bảo rằng cô ta biết ông.
“Tôi đương nhiên biết, tôi còn biết ông có thù hằn với Thống đốc Lý Tài Đô. Cái tôi nhắc đến chính là muốn cùng ông đối phó anh ta.”
Tinh thần cảnh giác của Lý Thịnh dâng cao, ông ta không tin bất kì ai ngoài chính mình. Thấy vậy, Tư Tiểu Lạc cũng chẳng quan tâm, cô ta thừa nhận mình đến đây là có mục đích.
“Bù lại, tôi cũng có chuyện cần trao đổi.”
Để cho Lý Thịnh một khoảng thời gian ngắn suy nghĩ, sau đó Tư Tiểu Lạc bình thản mỉm cười: “Lý tổng, cuộc buôn bán này hai bên đều có lợi, ông đồng ý chứ?”
Lý Thịnh không khỏi lung lay, bởi lẽ trong mắt ông ta bây giờ, Lý Tài Đô chính là cái gai độc khiến ông ta âm ỉ mãi. Nhổ được cái gai này, ông ta sẽ chẳng phải lo gì nữa.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi là Tư Tiểu Lạc, lưu số của tôi, có chuyện tôi sẽ tìm ông.”
Cô ta giới thiệu bản thân rồi trao đổi phương thức liên lạc, không chút bất ngờ với câu trả lời của Lý Thịnh.
Sau khi Tư Tiểu Lạc đi, Lý Thịnh trầm tư, rốt cuộc nhớ ra cô ta là ai. Tư Tiểu Lạc – nhị tiểu thư Tập đoàn Tư thị…
“Tại sao lại là mình?” Lý Thịnh lẩm bẩm trên giường.
…
Lý Tài Đô lái xe về Biệt phủ, cất xe vào bãi đỗ xe. Anh cầm chiếc áo khoác, nhưng chợt thọc tay vào túi áo kiểm tra.
Túi bên trái không có gì, nhưng túi bên phải lại bỗng lòi ra một thỏi son với một lọ nước hoa mini. Tất cả toàn là đồ con gái.
Tức thì, cả khuôn mặt người đàn ông sa sầm lại, đôi mắt nảy sinh chán ghét. Anh khinh thường chiêu trò rẻ rúng của người phụ nữ kia, thì ra lúc trong thang máy, cô ta liên tục tiếp cận anh là có lý do.
Cũng may anh cẩn thận, còn kiểm tra lại, bằng không kiểu gì cũng sẽ có chuyện.
Dù sao cũng là một người lạ, Lý Tài Đô chẳng thèm nhọc tâm vì cô ta để làm gì. Anh thẳng tay vứt hai thứ đồ đó vào sọt rác, hí hửng bước vào nhà.
Biệt phủ trang nghiêm vẫn sáng đèn, ánh sáng trải đều khắp các lối đi. Không gian lặng ngắt như tờ, giờ này chắc cô đã ngủ, anh cũng sẽ không làm phiền cô nữa.
Lý Tài Đô tiếp tục làm việc, những thứ cần xử lý quá nhiều, rảnh lúc nào là anh phải làm lúc ấy, thỉnh thoảng phải đi giao lưu mấy hội nghị lớn. Nói chung là cũng vất vả.
Bất chợt, điện thoại trên bàn anh rung lên kịch liệt. Lý Tài Đô nhìn tên người gọi rồi bắt máy.
“Là tôi đây người anh em.”
Chất giọng gợi đòn quen thuộc của Giang Thệ Huy văng vẳng truyền ra, Lý Tài Đô ừ một tiếng, nghe anh ta nói.
“Cho cậu một tin bất ngờ, tuần tới tôi sẽ bay sang Hoa Hạ. Cậu chuẩn bị rượu dần đi là vừa!”
Lý Tài Đô dừng tay lại, mày rậm khẽ chau: “Sang làm gì?”
“Có việc chứ sao? Tôi có một hạng mục kinh doanh khá hay ho, hợp tác với Tư thị. Cậu hứng thú không?”
“Không.”
“Vậy tuần tới gặp, tôi sẽ mang nhiều quà cho Mẫn Văn, cậu nhớ chuyển lời tới cô ấy giúp tôi!”
Giang Thệ Huy không đánh mất niềm vui trước sự lạnh nhạt của Lý Tài Đô, dứt lời liền đánh bài cúp máy. Anh ta thích thú xếp lại đống đồ vào vali.
***
Một tuần sau, Giang Thệ Huy đã có mặt tại sân bay. Trời xanh, trong veo, không khí rất tốt. Sân bay đông tấp nập người.
Giang Thệ Huy đưa mắt tìm người mà Lý Tài Đô cử đến đón mình, thấy một bóng hình cao lớn đang đi về phía này. Người đó khẽ cúi mình cung kính: “Anh Giang, mời!”
Đồ của Giang Thệ Huy khá nhiều, chất đầy cốp xe sau, như anh ta đã nói, đây toàn bộ đều là quà cho Tư Mẫn Văn. Tất nhiên cũng sẽ có phần của Lý Vân Phúc.
Nhìn cảnh vật bên ngoài đang lướt nhanh qua, Giang Thệ Huy không khỏi cảm thán: “Nơi này thay đổi nhanh quá! Đế Đô bây giờ đã không còn là Đế Đô của ngày xưa nữa.”
Anh ta rời khỏi Đế Đô lúc 10 tuổi, từ đó trở đi rất ít khi quay lại nơi này. Nay được tận mắt ngắm nhìn, tận tâm cảm nhận, anh ta có chút bồi hồi.
Khi Giang Thệ Huy xuất hiện ở Biệt phủ Thống đốc, Tư Mẫn Văn rất bất ngờ. Cô ngây ngốc nhìn anh ta một hồi, cuối cùng cũng cất tiếng: “Anh Giang, là anh sao?”
“Là tôi, em không nhớ tôi sao?”
Giang Thệ Huy nhướng nhướng lông mày, hất cằm bảo người tài xế đem đồ vào cho mình. Kế tiếp, bước đến đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ trong suốt.
Bên trong là tượng cô gái mặc chiếc váy dài, uyển chuyển, thướt tha, nhìn kĩ, khuôn mặt cô ấy giống hệt với Tư Mẫn Văn.
Cô chợt bối rối, chẳng phải đây là cô hôm đó, đi chơi với Giang Thệ Huy và Lý Vân Phúc, mặc một chiếc váy trắng, cài xược sao? Vậy mà anh ta lại khắc thành tượng.
Tư Mẫn Văn không ngờ Giang Thệ Huy lại cất công đến vậy, chần chừ giây lát cô liền đưa tay nhận lấy.
Giang Thệ Huy mỉm cười: “Tặng em đó! Thích không?”
Môi nhỏ mấp máy khẽ khàng, có chút ngượng: “Cảm ơn anh…”
Bấy giờ Giang Thệ Huy tiện miệng hỏi: “Lý Tài Đô không có nhà sao?”
“Vâng, anh ấy đi làm từ sáng sớm rồi.”
“Vậy chúng ta vào nhà thôi.”
Tiểu Tán là người phụ trách phòng ốc cho Giang Thệ Huy, cô ta dẫn anh đến căn phòng ở tầng cao nhất. Xem qua một lượt, anh ta lại đi kiếm cô để nói chuyện.
“Mẫn Văn, lần này tôi mang đến rất nhiều trang phục đẹp cho em với Vân Phúc.”
“Anh không phải làm vậy đâu…” Tư Mẫn Văn ngại không thôi, tặng nhiều quà như thế là có mục đích gì chứ?
Suy nghĩ của cô bị anh nhanh chóng nhìn ra. Giang Thệ Huy cười cười, giải thích: “Yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý xấu.”
“…”
Người thực sự có ý xấu cũng đâu thừa nhận mình có ý xấu?
Tư Mẫn Văn không nói ra, cô đang nhặt rau, chiếc điện thoại bên cạnh vẫn sáng. Trên màn hình là thông tin về Hệ thống Az, cô đã xem đi xem lại suốt tuần nay rồi.
Cô đã đăng kí nhưng không thấy có hồi đáp, mọi thứ dường như bặt vô âm tín.
Ánh mắt Giang Thệ Huy vô tình lướt qua, anh ta khựng lại, vui vẻ hỏi cô: “Em đang xem cái này sao? Hệ thống xuyên không Az?”
Tư Mẫn Văn gật đầu, “Cái này hơi hư cấu nhỉ?”
Cô vừa đáp vừa chột dạ, hư cấu mà cô lại tin sái cổ.
Nhưng Giang Thệ Huy chỉ thản nhiên nhìn vào biểu tượng của Hệ thống đó: “Hư cấu nhưng đáng tin, tôi có thể đảm bảo, bởi tôi là người hợp tác phát triển ra nó.”
Đùng một cái, nhả ra tin tức động trời!
“Anh nói thật?”
“Ừm, do Az vừa mới ra mắt nên thời gian đầu, chi phí trải nghiệm sẽ không cao, nói thẳng ra thì gần như là miễn phí.”
Giang Thệ Huy nghiêng đầu trầm ngâm: “Em hứng thú à?”