Tư Mẫn Văn muốn làm rất nhiều chuyện với gia đình mình, nhưng thời gian hạn hẹp không cho phép cô tự do, thỏa thích.
Cha mẹ đã nói với cô, rằng cô không thể nán lại đây lâu bởi lẽ bây giờ hồn phách cô rất yếu ớt. Thời gian càng dài, hồn phách sẽ càng mờ nhạt, cuối cùng rồi sẽ tiêu tán. Nhưng cô muốn được phụng dưỡng cha mẹ lần cuối, ít nhất là mong có một cơ hội thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình.
Tư Mẫn Văn bưng trà, rót nước, nấu cơm cho họ. Từng món ăn đều dốc tâm huyết, vừa nấu nước mắt vừa rơi, chỉ cần nghĩ đến sau này sẽ phải rời xa hai đấng sinh thành là lòng lại buồn rười rượi.
Thời gian này, phụ thân xin không lên triều mà đóng cửa tâm sự với con gái. Đồng thời họ cũng không dám để lộ sự tồn tại của Tư Mẫn Văn trong phủ Thừa tướng, ngay cả mẫu thân Tư Tiểu Lạc họ cũng quyết định giấu kín.
Kết thúc ngày đầu tiên tại nơi này, Tư Mẫn Văn đun nước, tự tay muốn rửa chân cho cha mẹ. Hai người xót thương, không nỡ để cô vất vả bèn ậm ừ từ chối. Cô không nói hai lời liền quỳ xuống dập đầu xin thưa.
“Cha mẹ, hãy để con gái rửa chân cho cha mẹ. Con không có tài năng lớn lao gì, con chỉ có thể làm được vậy thôi. Nếu cha mẹ từ chối, con gái sẽ cắn rứt lương tâm…”
Thấy cô tha thiết như vậy, họ cũng đành lòng. Làn nước ấm áp do cô ủ rồi đun, bàn tay ấm áp, động tác nhẹ nhàng khiến họ vừa vui vừa buồn. Vui vì mình đã nuôi dạy nên một nữ nhi tốt, buồn vì mình sắp sửa phải xa cô. Ngày tháng đã không còn dài…
Xong xuôi, Tư Mẫn Văn lại gối đầu lên đùi mẫu thân, trong căn phòng này, cô lặng lẽ trân trọng và ghi nhớ hơi ấm của họ, thi thoảng lại trò chuyện vài câu, nói rồi cười vui vẻ.
Ngoài cửa, không ai biết là họ đang bị nghe lén. Mẫu thân Tư Tiểu Lạc ghé mắt qua khe hở nhìn vào bên trong, dõi theo xuyên suốt từ đầu đến cuối, thấy phu thê Thừa tướng nói chuyện rả rích với không khí, miệng lại nhắc đến Mẫn Văn. Nhưng bà hoàn toàn không nhìn thấy ai!
Ấy vậy mà lại có tiếng người phát ra, chất giọng trong trẻo gợi nhắc bà đây chính là Tư Mẫn Văn chứ không phải là ai khác.
Mẫu thân Tư Tiểu Lạc nhíu mày, nắm chiếc khăn tay, siết mạnh. Vừa rồi còn nghe họ nhắc đến hồn phách gì đó, xem ra là Tư Mẫn Văn hiện hồn về thật. Bà không nghe lầm, đôi phu thê ấy còn cố ý giấu bà ta!
Có chút tức giận, khó hiểu, nếu đó là Tư Mẫn Văn hiện hồn về thật thì nữ nhi của bà ở đâu? Bà muốn biết tại sao Tư Tiểu Lạc lại chết cùng lúc với Tư Mẫn Văn như thế! Có phải chính nó là người đã liên lụy Tư Tiểu Lạc khiến nàng bỏ mạng hay không?
Trong mắt bà, Tư Tiểu Lạc rất ngoan hiền, xưa nay chưa từng làm chuyện xấu xa gì, cũng không bao giờ tỏ ra oán hận bà vì bà ta là thiếp thất, không có địa vị trong gia tộc này. Chỉ có Tư Mẫn Văn mới là người xấu, chỉ có nó chán ghét Tiểu Lạc của bà nên chắc chắn chỉ có nó đã hại con bé!
Đinh ninh là con của mình đã bị Tư Mẫn Văn hại, mẫu thân Tư Tiểu Lạc hậm hực rời đi. Khi toan cất bước thì đột nhiên nghe có người cất giọng.
“Cha mẹ, Tư Tiểu Lạc có lẽ cũng giống như con, cô ta không chết! Ở thế giới đó, dường như cuộc sống của cô ta vô cùng sung sướng, tuy con chưa rõ thân phận của cô ta thế nào, nhưng con dám khẳng định gia đình của cô ta ở nơi ấy rất khá giả…”
Từ phong cách ăn mặc cho đến thái độ của Tư Tiểu Lạc đều thêm củng cố lòng tin của Tư Mẫn Văn vào điều đó. Lần gặp ở quán ăn của An Mẫn Mẫn, cô còn nhớ khi đó cô ta mặc chiếc váy da thượng hạng, bên ngoài là áo khoác da cùng màu, cùng chất liệu, loại da đó phải có nhiều tiền thì mới mua được chứ không đơn giản. Chuyện này giống như là trong thế giới mới, số phận của hai người đã bị đánh tráo cho nhau, cô từ đích nữ phủ Thừa tướng thì “tuột dốc” thành một bảo mẫu cấp thấp, còn cô ta thì ngược lại, một phát lên “tiên” luôn.
Mẫu thân vuốt tóc cô: “Con khẳng định đó là Tiểu Lạc?”
“Vâng.”
Tư Mẫn Văn tin vào trực giác của mình, từ lần đầu gặp cho đến vài lần sau, cảm xúc ấy liên tục lướt qua, mỗi khi cô cố nhắc nhở mình rằng đó không phải là Tư Tiểu Lạc thì cảm xúc ấy tiếp tục ngoi lên mách bảo cô: Đúng vậy, cô ta là Tư Tiểu Lạc – Tư Tiểu Lạc mà cô quen biết!
Thừa tướng bất giác lâm vào trầm mặc: “Nếu thật sự là như vậy thì xem ra Tiểu Lạc sống rất tốt…”
“Mẫn Văn, ở đó hai con có quen nhau không?”
Tư Mẫn Văn mím môi, nhẹ lắc đầu.
“Trông cô ta vẻ như không quen con, nhưng con có cảm giác nó nhớ tất cả!”
Có thể Tư Mẫn Văn hơi đột ngột khi nghĩ như vậy, nhưng vòng đi vòng lại, tâm trí cứ bảo cô rằng chỉ có cô là ngây thơ không biết gì, còn cô ta đã sớm tính toán tất thảy, bao gồm cả mỗi lần xuất hiện trước mặt cô, khiến cô trải qua bất ngờ, ngạc nhiên.
“Mẫn Văn, khi nào quay lại, con hãy thay chúng ta bảo ban Tiểu Lạc cho tốt.”
Mẫu thân cô nhẹ nhàng nói, tuy bà không thích mẫu thân Tư Tiểu Lạc nhưng đối với Tư Tiểu Lạc thì bà vẫn rất tử tế.
Tư Mẫn Văn ngoan ngoãn đáp vâng, kì thực, cô cũng không muốn nói ra nghi ngờ của mình cho cha mẹ nghe. Chờ khi quay lại hiện đại, cô sẽ đích thân đi xác nhận những suy đoán của mình! Lúc ấy, mọi chuyện ra sao ắt hẳn sẽ rõ!
Vì mình mà cha mẹ đã nhọc lòng, cô không muốn reo rắc thêm nghi kị và rắc rối nữa. Để họ biết Tư Mẫn Văn rất có thể bị Tư Tiểu Lạc hại chết, không biết họ sẽ buồn bã, khó chịu thế nào…
Mẫu thân Tư Tiểu Lạc thẫn thờ về phòng, trong lòng sướng rơn. Con bà ta còn sống ư? Nhưng vừa rồi, bọn họ nhắc đến cái gì lạ vậy? Thế giới đó là thế giới nào? Chẳng lẽ còn nơi nào khác ngoài đế quốc Đại Đồ này?
Câu chuyện nghe như con của bà được đầu thai chuyển kiếp vậy!
Bà ta khép cửa phòng lại, một nỗi băn khoăn trong đầu khiến bà không thể yên giấc. Để rồi trong đêm, bà ta đã lén lút rời khỏi phủ Thừa tướng…
“Pháp sư, xin thầy cho con vào trong!”
Bà ta quỳ trước cửa rồi cung kính thưa thốt, bốn bề chung quanh tối đen như mực nhưng bà ta không hề sợ. Gió vút vút thổi qua, ma sát với tán cây tạo thành âm thanh có phần rùng rợn.
“Mau vào!”
Một giọng quỷ dị cất lên, mẫu thân Tư Tiểu Lạc bước vào, thấy một người khoác áo đen, tay cầm chuỗi hạt, toàn thân tỏa ra khí thế khiến người ta vô thức run sợ. Bà ta vội vã quỳ sụp xuống, liên tục vái lạy.
“Thưa thầy, con đến đây cốt muốn để hỏi một chuyện, mong thầy giải đáp cho.”
“Ngươi muốn hỏi về con gái nhà ngươi ư?”
Vị pháp sư ồm ồm hỏi, vẻ như chắc nịch, hai mắt vẫn nhắm chưa hề mở ra.
“Vâng, thưa thầy, liệu con gái con còn sống không ạ?”
“Còn, nhưng nó chỉ là một phần hồn phách cuối cùng.” Dứt lời, pháp sư đột nhiên quay người lại, bắt đầu nghi lễ gì đó.
Mẫu thân Tư Tiểu Lạc không biết ông ta làm gì, nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo. Dường như vị pháp sư có thể cảm nhận được chấp niệm tà ác của Tư Tiểu Lạc, không lâu sau, ông ta bất ngờ phun ra ngụm máu đỏ tươi.
“Có một linh hồn đang cản trở ta và con gái ngươi tiếp xúc với nhau! Nhưng ta cảm nhận được sự căm ghét của Tư Tiểu Lạc đối với chủ nhân linh hồn này.” Ngừng một lát, vị pháp sư đó quỷ quyệt nói: “Có nó thì không có con gái ngươi, có con gái ngươi thì không có nó!”
“Nó…? Nó là Tư Mẫn Văn sao?”
Hai mắt bà ta dâng lên sự điên loạn: “Pháp sư, xin thầy nói cho con biết, phải làm sao mới tốt cho Tiểu Lạc ạ?”
“Giết nó.”