Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

Chương 60: Không đánh tự khai



Bấy giờ, Lý Thịnh co ro, cúm rúm trốn dưới gầm giường một cách khổ sở. Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ suôn sẻ nhưng không ngờ là vẫn bị chậm một bước! Có lẽ chỉ cho ông ta thêm vài giây cho đến một phút nữa thôi là ông ta có thể thoát khỏi nơi này, đồng thời hoàn toàn làm Tư Mẫn Văn chết ngộp.

Vừa rồi, Lý Thịnh trốn ở dưới đó, chịu sự khó chịu trong suốt mấy tiếng, bên trên lại nghe tiếng máy móc cấp cứu phát ra, tiếng lưỡi dao chạm vào da thịt, thậm chí còn ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt. Tất cả thực sự khiến các giác quan của ông ta nhất thời tê dại, đem lại cảm giác ám ảnh mãn kiếp. Bây giờ hễ nhắm mắt lại là những âm thanh đó lại vang lên không ngừng, chưa kể còn phải rúm ró tại nơi lạnh lẽo, tối tăm không đến một mét vuông này, thêm cả nỗi lo lắng sợ bị phát hiện, lúc này ông ta đã có chút khó thở, bất an mà nắm chặt vạt áo.

Lý Tài Đô thì ngồi ở đó suốt, bất động, mặt mày nghiêm chỉnh. Thi thoảng thấy cô đổ mồ hôi, anh đều ân cần, tỉ mỉ đặt miếng khăn mỏng thấm bớt, mỗi động tác đều nhẹ nhàng, không một tiếng động. Gian phòng yên tĩnh thoảng qua mùi hoa ngan ngát, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng nước chảy từ cây truyền dịch xuống, tiếng máy móc hoạt động, hay cả tiếng thở cũng nghe được.

Người đàn ông khẽ nhíu đôi lông mày rậm khi nghe quanh quẩn đâu đó tiếng thở trằn trọc, mệt mỏi. Và anh chắc chắn rằng đây không phải tiếng thở của Tư Mẫn Văn, hơi thở của cô yếu ớt, nhè nhẹ tựa gió, là hơi thở của người bệnh chứ không thể mạnh mẽ, khác thường như vậy.

Bất giác, Lý Tài Đô liếc mắt nhìn quanh căn phòng xem có gì không. Quả nhiên, chốc lát anh lại nghe thấy âm thanh ấy phát ra, xen lẫn tiếng ma sát áo quần. Ánh nhìn đột nhiên tập trung vào dưới gầm của giường bệnh, anh hơi đưa chân ra, đôi chân dài hướng thẳng về phía đầu giường, mới duỗi nhẹ liền khựng lại. Bằng trực giác nhạy bén, anh chậm rãi thu chân lại rồi đứng dậy.

“Mẫn Văn, ở đây, anh đi rót nước cho em.”

Nói xong, Lý Tài Đô vuốt nhẹ lọn tóc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rời đi.

Ngay khi anh vừa đóng cửa, Lý Thịnh lập tức ló đầu ra xem xét. Chắc chắn rằng anh sẽ không quay lại ngay thì mới an tâm bò ra. Ông ta lưỡng lự nhìn Tư Mẫn Văn đang trong dáng vẻ ốm yếu, suy nhược, tuy muốn ra tay nhưng thời gian, hoàn cảnh không cho phép ông ta dây dưa thêm nữa. Vì thế, ông ta nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, nhảy xuống…

Tương kế tựu kế, sau khi đợi Lý Thịnh hoàn toàn biến mất khỏi khung cửa sổ và không làm gì Tư Mẫn Văn, anh mới chầm chậm xuất hiện. Vốn còn tưởng là ai, hóa ra lại là ông chú trong nhà.

Lý Tài Đô nhìn Tư Mẫn Văn, nhớ lại lời của bác sĩ. Bác sĩ nói lần này, tuy Tư Mẫn Văn rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nhưng sau phẫu thuật, cơ thể cô đột nhiên khỏe lên khá nhiều. Nó đang dần dần thay đổi cả từ bên trong lẫn bên ngoài, biểu hiện là nhịp thở của cô đều hơn, nghe rõ hơn và quanh miệng vết thương ở bụng đã bước đầu giảm bớt tình trạng ngứa ngáy, mẩn đỏ.

Lý Tài Đô thấy rất vui mừng, trên môi không khỏi treo nụ cười nhẹ.

Điện thoại trong túi rung rung, vệ sĩ gửi tin nhắn đến với nội dung đại loại là đã hoàn thành công việc. Hai mắt của anh mang theo ánh sáng, nhìn qua ô cửa, khóe môi nhếch lên nụ cười nham hiểm, khó đoán.

Rạng sáng ngày hôm sau, Lý Tài Đô quyết định làm thủ tục xuất viện cho cô. Từ một tuần trước, anh đã bắt đầu sửa sang lại một căn phòng trong Biệt phủ, trang bị thiết bị y tế, máy móc, giường bệnh cùng với những điều kiện vật chất khác, tạo nên một phòng bệnh tại gia nhưng còn đầy đủ, hiện đại hơn so với bệnh viện công trong thành phố.

Lý Tài Đô không muốn bất kì sự cố nào xảy ra với Tư Mẫn Văn nữa, cho dù là sự cố chủ quan hay khách quan. Chẳng hạn như tình hình hỗn loạn hồi sáng trong bệnh viện, để cô chữa bệnh trong điều kiện như vậy, anh thực sự không yên tâm chút nào. Chẳng may, sơ hở còn bị kẻ xấu rình rập, làm hại…

Nay cơ thể cô đã ổn định hơn thì anh mới dám cho cô xuất viện về nhà, bằng không, chữa bệnh tại bệnh viện vẫn là tốt, là thuận tiện.

Bố trí xong xuôi, Lý Tài Đô lập tức để Lý Vân Phúc cùng với Tiểu Tán ở lại trông coi Tư Mẫn Văn. Trong suốt thời gian cô nằm viện, Tiểu Tán đã giúp đỡ nhiều, cho nên anh khá tin tưởng cô ta.

“Lý Thịnh, chính ông đã lẻn vào phòng bệnh của Tư Mẫn Văn?”

“Tư… Tư Tiểu Lạc? Là cô ư?” Lý Thịnh ngạc nhiên trước chất giọng phụ nữ có chút quen thuộc này, vô thức hỏi.

Cả phần đầu của ông ta đã bị trùm kín cho nên trước mắt, mọi thứ đều mù mịt bóng tối. Ông ta nghe người đó trả lời ừm, những vẫn phòng bị hỏi: “Tại sao cô lại trói tôi?”

“Tạm thời ông đừng hỏi nhiều, tôi chỉ cần biết là ông đã làm những chuyện gì mà không có sự chỉ đạo của tôi! Mau nói cho tôi biết, chúng ta gặp rắc rối rồi!”

“Tư Tiểu Lạc, cô có hiểu được cảm giác đứng trước đầu sóng ngọn gió không? Ngày nào tôi cũng phải sống trong sự thấp thỏm, lo thằng cháu trai Thống đốc chết tiệt đến bắt mình đi! Còn cô thì sao? Lúc nào cũng bảo phải bình tĩnh, phải chờ đợi, nhưng tôi chờ không nổi nữa!” Lý Thịnh gắt gỏng phát tiết toàn bộ tâm sự, nghe cô ta hỏi vậy liền tuôn một tràng những câu từ trách móc, chỉ trích.

Càng lúc, lời lẽ càng đi xa sự kiểm soát của lý trí, Lý Thịnh buột miệng nói ra hết: “Ngay từ ban đầu, chính cô là người muốn hợp tác với tôi, nhưng vẻ như cô xem tôi là con cờ nhỉ? Uổng công tôi tin tưởng ở cô, đổi lại được cái gì? Tôi chết, cô cũng đừng hòng sống! Tôi sẽ không chết một mình!”

“Hừ, nhưng ông đừng quên, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết! Ông lấy gì để mọi người tin rằng tôi là đồng lõa?”

“Tư Tiểu Lạc, cô đừng nghĩ tôi ngu ngốc không biết gì! Chứng cứ mà tôi có trong tay không ít đâu… đặc biệt là cái lần cô bảo tôi ra tay từ Tư Mẫn Văn, tôi đã lưu lại cả rồi!”

Mở cửa căn phòng tối, Lý Tài Đô bước vào như một vị hung thần ác sát sắp sửa lấy mạng ai đó. Anh đã nghe hết những lời “thú tội” trong lúc nóng nảy của Lý Thịnh, anh đẩy cửa ra, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng, hai mắt cơ hồ dấy lên cảm xúc tức giận khi thấy bóng dáng thấp thoáng của người đang quỳ.

“Cho nên, nếu muốn sống sót thì hãy thả tôi ra ngay! Chúng ta cần thương lượng tử tế về những hậu quả có thể xảy ra.”

Giọng của Lý Thịnh đầy giận dữ, mơ hồ mang theo uy hiếp. Dứt lời thì nghe tiếng bước chân dồn dập tới gần, đột nhiên ông ta im bặt.

Lý Tài Đô nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế mà Quan Triết bày sẵn cho, bắt chéo chân. Mũi giày cứ thế đá thẳng vào mặt kẻ đang quỳ, khiến ông ta ngã nhào ra sau, trong tình trạng tay chân đang bị trói chặt, mặt bị trùm bao tải kín không thấy gì. Mọi giác quan đều có thể cảm nhận được sự vật, hiện tượng diễn ra xung quanh, cảm nhận ít nhiều dựa trên phán đoán, duy chỉ có đôi mắt là bị che khuất.

Lý Thịnh căm phẫn bừng bừng khi bị bắt nhốt, sau đó còn bị đá cho một phát, ông ta cảm thấy khí thế nãy giờ đều đã hao hụt, mặt mũi nóng bỏng, sự nhục nhã len vào trong óc khiến ông ta hét ầm lên.

“Tư Tiểu Lạc, cô điên à? Dám đá tôi?!”

Lý Tài Đô híp mắt nhìn dáng vẻ hèn hạ, nổi cáu như con chó hoang của Lý Thịnh, anh nghiêng đầu, nhấc bàn tay lên, tức thì, người phụ nữ đứng cạnh Quan Triết liền bước ra. Đó là một người phụ nữ lạ mặt, cô ta khẽ cười rồi tiếp tục đổi giọng trong nháy mắt.

“Đá ông đấy thì sao? Ông đáng đời lắm! Đã ngu xuẩn lại tự cho mình là đúng! Tôi dặn ông thế nào ông quên rồi ư? Để cho sự việc phát triển tệ hại như ngày hôm nay, đều là lỗi của ông!”

Người phụ nữ nói với giọng điệu hống hách, chảnh chọe y hệt Tư Tiểu Lạc, mỗi lần ngắt nghỉ cũng đều chuẩn chỉnh, không khác bản gốc là mấy. Chẳng trách nãy giờ Lý Thịnh vẫn chưa biết rằng mình đang bị lừa, bị mồi, không đánh mà tự khai ra tội trạng của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.