Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

Chương 72: Mất trí nhớ - Khoảng thời gian lắng nghe



Ngày hôm sau, An Mẫn Mẫn đã đến thăm Tư Mẫn Văn. Cô ta có việc phải đi nước ngoài cho nên nay mới về được, mới có dịp đi thăm cô.

Tay xách theo một đống đồ đạc vào Biệt phủ, vừa gặp Lý Tài Đô đã nói: “Nặng quá! Mau, xách giúp tôi!”

“Cô mang nhiều đồ như vậy đến đây làm gì?”

Lý Tài Đô nhíu mày hỏi, hai tay đón lấy túi đồ. Không biết bên trong là thứ gì mà có vẻ nặng.

An Mẫn Mẫn xoa xoa hai cổ tay nhỏ, cười đầy háo hức: “Đương nhiên là cho Mẫn Văn rồi! Chẳng lẽ cho Thống đốc à?”

Lý Tài Đô cũng biết cô ta vừa mới từ nước ngoài về nên không hỏi nữa. Lâu nay, An Mẫn Mẫn là một người thích mua sắm, không lạ khi cô nàng rước nhiều thứ như vậy ở nơi khác về.

Hai người chậm rãi bước vào thì thấy Tư Mẫn Văn đang ngồi chơi cùng với Lý Vân Phúc và bà Phương Lan. Cậu bé cúi đầu tô vẽ gì đó rồi cho cô xem, cô vui vẻ xoa đầu cậu khen giỏi.

Bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân, Tư Mẫn Văn ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp.

“Dì Phương Lan, dì cũng ở đây ạ?”

An Mẫn Mẫn ngạc nhiên dang tay ôm lấy bà Phương Lan, trông hai người có vẻ thân thiết.

Bà Phương Lan mỉm cười ngắm nhìn cô nàng một lượt từ trên xuống dưới, “Mẫn Mẫn ngày càng xinh ra dáng nhỉ? Dì xem nào, có béo lên chút nào không?”

“Con không béo nhé dì!”

An Mẫn Mẫn liếc nhìn sang bên cạnh, lúc này, Tư Mẫn Văn đang trân trối nhìn cô nàng với vẻ cảnh giác. Sự nhiệt tình quá mức khiến cô có chút e dè.

“Mẫn Văn, em không nhớ chị sao?”

Tư Mẫn Văn lắc đầu nguầy nguậy, cô đột nhiên chuyển ánh nhìn qua Lý Tài Đô, thầm nghĩ người phụ nữ này là ai.

Không để cô thắc mắc lâu, An Mẫn Mẫn lập tức giới thiệu: “Chị là An Mẫn Mẫn, lớn hơn em một chút. Em gọi chị là gì cũng được!”

“Chị với anh ấy…”

Tư Mẫn Văn chần chừ lên tiếng hỏi về mối quan hệ của hai người đó, bởi cô không có chút kí ức nào về An Mẫn Mẫn, cũng chẳng muốn phỏng đoán bừa bãi. Vả lại, trông cô nàng với Lý Tài Đô cũng không giống với loại quan hệ mà cô nghĩ lắm, nhưng, cô vẫn muốn hỏi kĩ để chắc chắn rằng mình không nhầm.

“Chị với Tài Đô là bạn thân, chơi với nhau cũng lâu rồi. Hắn khó tính lắm, mặt thì lạnh tanh, ở chung với hắn chán chết!”

An Mẫn Mẫn bĩu môi tỏ ra chê bai Lý Tài Đô, cô nàng từng là bạn hàng xóm với anh hồi nhỏ, ban đầu thì không mấy thân thiết nhưng sau khi cô ta mở nhà hàng thì hai người bắt đầu thân hơn. Quán ăn của cô ta là quán “ruột” của vị Thống đốc này, cũng chỉ món ăn ở đây mới có thể làm vừa lòng anh.

Tư Mẫn Văn gật đầu, đột nhiên nhận được cái ôm của An Mẫn Mẫn, cô hơi bất ngờ.

“Tối nay chị ngủ lại, hai chị em chúng mình tâm sự!”

“Hai… chúng ta sao?”

“Đúng rồi, còn ai vào đây nữa! Tối nay chị sẽ kể hết những tật xấu của Lý Tài Đô cho em nghe!”

“An Mẫn Mẫn!”

Giọng nói trầm thấp của Lý Tài Đô vang lên, sắc mặt nghiêm chỉnh nhìn vào cô nàng. An Mẫn Mẫn cười trơ ra, chẳng sợ hãi gì. Kế đó, cô nàng tiếp tục hỏi han Tư Mẫn Văn.

Nghe vẻ như là mối quan hệ của cô với An Mẫn Mẫn không tồi. An Mẫn Mẫn nhất quyết muốn ở lại hôm nay, mặc dù lạ lẫm nhưng cô không thấy khó chịu, bèn ngầm đồng ý.

Người hầu sửa sang lại chăn gối trong phòng bệnh của Tư Mẫn Văn, giường rộng nên hai người thừa sức nằm.

Trên phòng, An Mẫn Mẫn bảo Tư Mẫn Văn mở túi đồ ra. Bên trong toàn là váy vóc, trang sức, đồ con gái, còn có cả mấy đồ bổ sức khỏe, đẹp da, đẹp dáng.

Có một chiếc áo lông chồn mượt mà, Tư Mẫn Văn sờ thử thấy mịn liền cười nói: “Chiếc áo này đẹp quá! Còn là lông chồn thật nữa!”

“Tất nhiên rồi, chị không bao giờ mặc hàng giả. Mà Mẫn Văn này, em mất trí nhớ rồi mà vẫn phân biệt được sao?”

“Em không biết, em chỉ sờ thôi…”

Chỉ sờ thôi nhưng cảm nhận rất rõ chất lượng của từng sợi lông trong tay. Nhìn độ bóng bảy của nó cũng biết nó ở mức nào. Tư Mẫn Văn không có cách nào miêu tả rõ, nhưng nói chung là vậy.

An Mẫn Mẫn cong môi cười: “Mẫn Văn, chị thấy em làm nghề giám định hợp lắm!”

“Giám định? Em có biết gì đâu mà giám định.”

Chẳng mấy chốc, hai cô gái lại trở nên thân thiết, nói chuyện hợp ý. Cũng không vì Tư Mẫn Văn mất trí nhớ mà xảy ra sự thay đổi gì trong quan hệ của họ.

“Nếu em không nhớ thì chị sẽ nhắc cho em nhớ. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở quán ăn của chị, lúc ấy, chị mặc một chiếc áo lông cáo nhưng lại bị em nói rằng đó là giả. Nói thật lòng lúc đó chị hơi ghét em, nhưng sau này thì hết rồi! Ai bảo em quá đáng yêu!”

“Còn một lần nữa, là cái lần mà em bị một gã đàn ông ăn vạ ở ngoài đường…”

An Mẫn Mẫn say sưa kể chuyện, Tư Mẫn Văn chăm chú lắng nghe. Khoảng thời gian cô mất trí nhớ có lẽ là khoảng thời gian cô lắng nghe người khác nói nhiều nhất. Biết được chuyện của mình thông qua người này, người kia, mỗi câu chuyện đều vô cùng đặc sắc, mang lại cho cô cảm xúc mãnh liệt.

Một hồi, chủ đề bắt đầu chuyển về bà Phương Lan. An Mẫn Mẫn khen bà rất tốt, là một người phụ nữ thấu tình đạt lý, giỏi chăm lo gia đình, giỏi giáo dục con cái. Bà có hai người con trai thành đạt, tuy một người đã mãi rời xa cõi dương gian nhưng bà vẫn còn một người con trai nữa. Anh là Thống đốc quyền cao chức trọng, mang lại quyền lực, mặt mũi cho nhà họ Lý, đặc biệt là đã tận trách, cống hiến hết mình cho nhân dân, đất nước.

Dường như có rất nhiều chuyện để nói, nói không hết, Tư Mẫn Văn bất giác nhìn ra cửa. Ánh đèn xa xăm thắp sáng Biệt phủ rộng lớn, như kí ức hỗn độn đang cách xa cô vậy.

Lúc này, cô không khỏi thắc mắc cha mẹ của mình là ai. Từ lúc cô tỉnh dậy, chưa ai nói cho cô biết cả.

Lý Tài Đô thình lình xuất hiện giữa cửa, vẻ như vừa mới tắm xong, lên để nhắc cô uống thuốc.

“Em uống rồi ạ!”

Ánh mắt anh rơi trên đống đồ đạc bày la liệt trên giường, tiến lại gần nhìn xem, thấy những thực phẩm bổ dưỡng mà An Mẫn Mẫn mang từ nước ngoài về. Không chỉ có nấm linh chi mà còn có tổ yến, đông trùng hạ thảo,… An Mẫn Mẫn đúng là đầu tư không ít!

Anh ngẩng đầu lên, khuôn miệng đẹp đẽ mở ra: “Hôm qua em thức khuya rồi, hôm nay em nhất định phải đi ngủ sớm. Đừng nói chuyện lâu quá!”

“Em biết rồi mà…”

Tư Mẫn Văn cúi đầu như đứa trẻ, mang theo thắc mắc trong lòng, thôi thúc cô hỏi thành lời.

“Em hỏi anh cái này… Em không nhớ cha mẹ của em là ai… Liệu anh có biết không?”

Lý Tài Đô sững lại, có chút bối rối trả lời: “Em… là cô nhi. Từ lúc em vào Biệt phủ, trong hồ sơ không ghi chép gì về cha mẹ em…”

Có thể thấy vẻ mặt Tư Mẫn Văn hiện rõ nét thất vọng, cô buồn bã cúi đầu, trái tim trống rỗng và đau đớn kịch liệt. Nhắc đến cha mẹ là cô lại có cảm giác khó nói, cảm giác ấy khiến cô chẳng biết giãi bày thế nào.

“Em đừng buồn, còn có anh ở đây mà!”

Lý Tài Đô bước đến bên cô, bàn tay ấm áp vươn lên. Bấy giờ, cảm xúc của Tư Mẫn Văn đột nhiên bùng nổ, nỗi mất mát cất giấu tại nơi sâu thẳm trồi lên khiến nước mắt cứ chảy ra.

Tư Mẫn Văn khóc nức nở, càng nghĩ đến hai từ “cha mẹ” nước mắt càng chảy dài hơn, âm ỉ, âm ỉ tuôn trào. Mặc cho cố nín nhịn, khó hiểu không biết mình khóc vì cái gì, nhưng một khi đã khóc là cô lại không dừng được.

Lý Tài Đô đau lòng vô cùng, ôm lấy cô, sẵn sàng để cô khóc trên vai mình.

Đối với việc Tư Mẫn Văn đột nhiên òa khóc, An Mẫn Mẫn liền ngơ luôn. Dẫu cho cô nàng biết việc không có cha mẹ là buồn, nhưng chẳng ngờ cô bé này lại yếu đuối đến vậy.

Điều đó khiến An Mẫn Mẫn muốn che chở cho Tư Mẫn Văn nhiều hơn.

Nhìn lên trên, thấy hai đầu lông mày của Lý Tài Đô nhíu chặt vẻ lo lắng, cũng biết là anh rất xót cho Tư Mẫn Văn.

An Mẫn Mẫn chợt cười, hâm mộ tình cảm của hai người. Tư Mẫn Văn mất trí nhớ nhưng bản năng vẫn rất dựa dẫm vào anh. Còn anh thì sao? Luôn để mắt đến cô, bình thường nhìn vào mọi người sẽ lầm tưởng anh là một người thờ ơ, song không hoàn toàn là vậy. Chỉ khi đứng trước những người mà anh yêu thương, anh mới bộc lộ sự ấm áp mình có, thể hiện ra mặt dịu dàng, ôn hòa bị khuất lấp bên trong dáng vẻ lạnh lùng, thâm nghiêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.