Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 12: Chương 12



Ngày hôm qua mới mưa một trận, thời tiết hiếm khi được mát mẻ thoải mái.

Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu sóng vai nhau ngồi dưới bóng cây.

Hai người ngồi gần nhau, nếu có ai hơi động đậy một chút thôi thì cánh tay của họ sẽ chạm vào nhau.

Cơ thể Phó Hàn Chu cũng giống như con người của hắn vậy, giống một khối băng ngọc ngâm mình trong hồ nước lạnh.

Giữa mùa hè, nhìn thấy hắn thôi là đã thấy mát mẻ.

Tô Vân Cảnh chỉ dùng mấy ngày đã dạy được Phó Hàn Chu ghép vần, điều này làm cậu cảm thấy rất có thành tựu.

Tính cách bé khốc kiều gần đây tốt hơn không ít, ít nhất thì Tô Vân Cảnh lại đụng vào hắn sẽ không bị hắn lạnh lùng đánh bay như trước nữa.

Nhìn nhóc con mặt mày tinh xảo viết chữ, Tô Vân Cảnh ít nhiều cũng cảm thán.

Hơn một tháng trước, bé khốc kiều còn cao lãnh không thèm phản ứng lại cậu.

Bây giờ cậu dựa gần như vậy rồi mà Phó Hàn Chu cũng chẳng có phản ứng quá khích nào.

Tô vân Cảnh rất vui, cậu sờ soạng bím tóc nhỏ trên đầu Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu đã lâu rồi không cắt tóc, mái tóc đen nhánh mềm mại đã che kín tai rồi, Tô Vân Cảnh buộc nửa đầu cho hắn.

Bị Tô Vân Cảnh cho ăn một khoảng thời gian, khí sắc của hắn gần đây cũng tốt hơn nhiều, môi mỏng hơi phiếm hồng, giống như tô son vậy.

Nhìn qua, mặt mày tú mỹ, môi hồng răng trắng, không khác gì bé gái xinh đẹp.

Phó Hàn Chu đang chăm chỉ học tập cũng không ngại cho Tô Vân Cảnh một vuốt, ngại tay cậu tiện.

Đôi mắt đen nhánh oánh nhuận lạnh nhạt nhìn lướt qua Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh xấu hổ rút tay về.

Lúc lâu sau, Phó Hàn Chu như hạ quyết tâm, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, “Cậu giúp tôi cắt tóc đi.”
Tô Vân Cảnh sửng sốt, “Cậu xác định muốn tớ cắt?”

Phó Hàn Chu: “Cố gắng cắt đẹp một chút.”
Bởi vì hắn buộc tóc nên mấy đứa nhỏ khác trong cô nhi viện luôn cười nhạo hắn là bé gái.

Phó Hàn Chu không để ý người khác đánh giá hắn như thế nào nhưng gần đây Tô Vân Cảnh cũng nói hắn xinh đẹp như các bé gái vậy.

Rất phiền.

Tô Vân Cảnh chưa từng cắt tóc cho người khác, cậu nhìn mái tóc đen nhánh của Phó Hàn Chu cũng chẳng biết lấy tự tin từ đâu ra.

“Yên tâm, tớ nhất định sẽ cắt cho cậu kiểu tóc đẹp.”
Vì cắt ra kiểu tóc đẹp mà Tô Vân Cảnh còn cố ý sang tiệm cắt tóc bên cạnh tiểu khu học nghệ.

Học ba ngày, Tô Vân Cảnh lấy ra một cái kéo đen, một vỏ gối và một bình tưới hoa.

Tô Vân Cảnh dùng vỏ gối buộc quanh cái cổ mảnh khảnh của Phó Hàn Chu sau đó phun nước làm ướt tóc hắn.

“Tớ cắt đây.” Tô Vân Cảnh cầm cây kéo nhắc nhờ, “Lúc tớ cắt cậu đừng có ngọ nguậy.”
“Ừm.”
Tô Vân Cảnh khẩn trương thực hiện lần cắt tóc đầu tiên trong đời.

Sự thật chứng minh, ba ngày không đủ để học được kỹ thuật tinh vi.

Đừng nói đến kỹ thuật tinh vi, ngay cả kỹ thuật cơ bản cũng không học được.

Mái tóc đen dài xinh đẹp của Phó Hàn Chu bi Tô Vân Cảnh cắt so le không đồng đều, còn hơn cả chó gặm.

Tô Vân Cảnh:…!
Ngay chính bản thân Tô Vân Cảnh cũng chẳng có biện pháp nào nhìn thẳng thành quả lao động của mình.

Nhưng năng lực tiếp thu của Phó Hàn Chu khá mạnh.

Bởi vì ngay từ đầu hắn cũng chẳng ôm nhiều hi vọng.

Kiểu tóc này, nằm trong dự kiến của hắn.

Ngũ quan tinh xảo trắng nõn kết hợp với mái tóc chó gặm.

Bé khốc kiều lạnh nhạt biến thành bé Smart Đông Bắc.

Cảm giác tội lỗi nảy sinh không ít trong Tô Vân Cảnh.

Phó Hàn Chu lại chẳng nói gì cả.

Hắn đi ra sân gội đầu.

Tô Vân Cảnh thấy hắn dùng nước lạnh gội đầu thì vội vàng giữ hắn lại, “Cậu làm như vậy sẽ dễ bị cảm lắm đó.”
Tô Vân Cảnh bảo Phó Hàn Chu lấy hai chậu rửa mặt, cậu múc hai chậu nước lạnh, đặt dưới ánh mặt trời.

Không đến hai mươi phút, nước lạnh đã bị phơi nóng lên.

Tô Vân Cảnh ngồi xổm trước mặt Phó Hàn Chu, vốc nước giúp hắn rửa tóc dính ở cổ.

Đầu ngón tay cậu ấm áp, động tác cũng rất ôn nhu.

Phó Hàn Chu không khỏi nhớ đến người phụ nữ kia.

Lúc bà nổi điên sẽ túm tóc hắn, kéo hắn vào trong phòng tắm.

Nước chảy ra từ vòi hoa sen đa phần là nước lạnh, dòng nước giống như lời nguyền, xối thẳng vào mặt hắn, đến nỗi hắn không mở mắt nổi.

Vậy nên Phó Hàn Chu chưa bao giờ thích người khác chạm vào hắn.

Đụng chạm vào sẽ chỉ làm hắn cảm thấy nguy hiểm lẫn ghê tởm.

Gội hai lần cho Phó Hàn Chu mới làm sạch xong mái tóc của hắn.

Tô Vân Cảnh giặt sạch vỏ gối, vắt nước, lau tóc cho Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu từ đầu tới cuối đều im lặng phối hợp, ngoan khác hẳn thưởng ngày.

Tô Vân Cảnh không khỏi nhìn hắn một cái.

Bé khốc kiều rũ mắt, lông mi dính nước ướt đẫm, biểu cảm có vẻ hơi buồn ngủ.

Phó Hàn Chu như vậy nhìn mềm mại hơn không ít, Tô Vân Cảnh giơ tay vuốt lông cho hắn.

Tô Vân Cảnh nói với Phó Hàn Chu, “Cậu cởi áo ra đi, tớ giặt cho cậu.”
Tuy rằng có quấn vỏ gối nhưng chỗ cổ áo tay ngắn vẫn dính rất nhiều tóc vụn.

Phó Hàn Chu do dự một lát mới cởi bỏ quần áo trên người.

Làn da hắn rất trắng, giống như một khối thanh linh băng ngọc, làm cho những vết thương ngang dọc trên người hắn càng dữ tợn, đáng sợ hơn.

Phó Hàn Chu gầy đến nỗi lộ rõ từng cái xương sườn cộng thêm những vết sẹo xấu xí hiện rõ trước mặt Tô Vân Cảnh.

Quả thật nhìn rất ghê người.

Tuy rằng gần đây khí sắc Phó Hàn Chu tốt hơn không ít nhưng cũng không dưỡng béo lên được bao nhiêu.

Yết hầu của Tô Vân Cảnh như bị bóp chặt, nhìn Phó Hàn Chu mà không biết nói cái gì.

Cậu muốn hỏi Phó Hàn Chu rằng có đau hay không.

Nhưng nghĩ lại thì hỏi như vậy không phải vô nghĩa sao?
Đừng nói là một đứa trẻ bảy tuổi da thịt non mịn, dù là một thanh niên trai tráng hai mươi bảy tuổi, bị đánh thành như vậy cũng không chịu nổi.

Tô vân Cảnh cuối cùng cũng không hỏi gì, dời tầm mắt của mình khỏi người Phó Hàn Chu.

Cậu thả vào lòng bàn tay của Phó Hàn Chu một viên kẹo sữa Đại bạch thỏ, nặn ra một nụ cười.

“Hôm nay bài tập cậu còn chưa làm xong, cậu đi làm đi, tớ đi giặt cái áo này.”
Phó Hàn Chu cái gì cũng không nói, mang kiểu tóc chưa cắt xong vào chỗ râm mát, làm bài tập mà Tô Vân Cảnh bố trí cho hắn.

Tô Vân Cảnh nhéo ấn đường, áp xuống cảm xúc đang quay cuồng.

Cậu bình ổn cảm xúc, một lần nữa lấy nước, giặt sạch cái áo còn dính tóc của Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu cầm bút chì, nhìn Tô Vân Cảnh ngồi bên vòi nước giặt áo.

Ánh sáng nhỏ vụn xuyên qua lông mì dày mà tinh tế của Phó Hàn Chu, rơi vào đôi mắt hắn, tạo nên một tầng ánh sáng ấm áp, giống như màu nước đường mứt quả.

Có thứ gì đó chậm rãi nảy nở bên trong.

Phó Hàn Chu nắm viên kẹo trong tay, cuối cùng cũng bóc nó ra.


Sau khi làm sạch tóc trên áo, Tô Vân Cảnh vắt nước, treo ở góc sân.

Cậu lau nước trên tay, đi qua hỏi Phó Hàn Chu, “Thế nào, mấy đề này có làm được không?”
Tô Vân Cảnh cúi đầu nhìn, thấy Phó Hàn Chu căn bản không làm được bao nhiêu.

Tuy rằng làm thiếu nhưng độ chính xác rất cao.

Tô Vân Cảnh không nói gì nữa, ngồi xuống bên cạnh Phó Hàn Chu.

Cậu vừa ngồi xuống, Phó Hàn Chu liền đưa một thứ gì đó dính dính đến bên miệng cậu.

Là nửa viên kẹo sữa, ở cuối còn có hai dấu răng nho nhỏ.

Tô Vân Cảnh nhịn không được cười.

Thật ra trong túi cậu còn kẹo, không cần thiết phải chia đôi với Phó Hàn Chu.

Nhưng đây là lần đầu tiên Phó Hàn Chu giữ lại gì đó cho cậu nên Tô Vân Cảnh cười, há miệng cắn.

“Cậu viết tiếp đi, không hiểu thì hỏi tớ.” Tô Vân Cảnh xoa đầu hắn.

Phó Hàn Chu ừ một tiếng, cúi đầu làm bài.

Tô Vân Cảnh nhìn những vết sẹo ngang dọc trên lưng Phó Hàn Chu, trong lòng hơi hụt hẫng.

Có mấy lần cậu muốn sờ mấy vết sẹo đó nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Phó Hàn Chu.


Phó Hàn Chu có chút tính thần tượng, kiểu đầu Tô Vân Cảnh cắt cho hắn thật sự không nhìn nổi, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể tự mình sửa.

Tuy rằng vẫn còn xấu nhưng ít nhất tóc được cắt chỉnh tề nhưng vẫn bị mấy đứa nhỏ khác nói.

Trong đó nhóc béo lợi hại nhất.

Bị Tô Vân Cảnh bắt được dạy dỗ một hồi nó mới ủ rũ cụp đuôi mà đi.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.