Tác giả: Sách Mã Thính Phong
Editor: Yly
–
Trong khoảng thời gian ở chung với vợ chồng Tống Văn Thiến này, Tô Vân Cảnh coi bọn họ như người nhà.
Cậu cũng chẳng phải đứa trẻ tám tuổi thật sự, cậu biết rằng kiếm tiền không dễ, mà cũng vì bệnh của nguyên chủ nên trong nhà tiêu rất nhiều tiền.
Vậy nên mỗi lần cậu đưa ra yêu cầu gì cũng cảm thấy ngại.
Lần đi mua giày này, Tô Vân Cảnh không cần giày có nhãn hiệu đặc biệt gì, chỉ cần tiện nghi thoải mái là được.
Đi dạo một buổi sáng, giữa trưa hai mẹ con ăn ở một tiệm cơm nhỏ, một bát hoành thánh và nửa miếng bánh ngàn tầng.
Ăn xong cơm, mua xong đồ cần mua, Tống Văn Thiến mang Tô Vân Cảnh đến cửa hàng ngũ kim.
Lúc đến cửa hàng, Tô Vân Cảnh dùng điện thoại di động của Tống Văn Thiến gọi cho Phó Hàn Chu.
“Mẹ tớ đưa tớ đến cửa hàng, đợi họ cùng tan làm, muộn một chút tớ mới đến kiểm tra bài tập được.”
“Ừ.”
“Cậu ăn kẹo hồ lô không? Lúc về tớ mua cho cậu một xâu nhé.”
Phó Hàn Chu không nói gì, một lúc sau hắn mới sâu kín hỏi, “Chỉ mua cho một mình tôi thôi sao?”
Tô Vân Cảnh không biết vì sao Phó Hàn Chu đột nhiên hỏi như vậy, cậu cũng không nghĩ nhiều, cười nói, “Đúng rồi, cậu muốn ăn không?”
“Vậy cậu mua đi.” Thanh âm của Phó Hàn Chu vừa dứt khoát vừa nhẹ nhàng.
Bản edit được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/tieuly1
– —-
Buổi tối, Tô Vân Cảnh mang theo kẹo hồ lô tới tìm Phó Hàn Chu.
Sơn tra đỏ rực được phủ một lớp đường phèn mỏng.
Với màu sắc tươi đẹp đó, bàn tay cầm hồ lô của Tô Vân Cảnh sau khi đi vào cô nhi viện đã thành tiêu điểm đáng chú ý.
Tô Vân Cảnh:……!
Hơn hai mươi đôi mắt nhất trí nhìn lại đây, Tô Vân Cảnh có chút chống đỡ không nổi.
Cậu đứng ở cổng lớn của cô nhi viện mà không dám bước vào.
Ngay lúc Tô Vân Cảnh còn đang do dự, một bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp của bé trai đã đi tới.
Mặt mày hắn trầm tĩnh, biểu tình đạm mạc.
Hắn đi tới, cầm lấy kẹo hồ lô trong tay Tô Vân Cảnh, mắt nhìn thẳng mà đi.
Nếu Phó Hàn Chu không phải là mới bảy tuổi, không phải lấy kẹo hồ lô thì với dáng vẻ kiêu căng kia của hắn Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng là bá đạo tổng tài từ trong phim thần tượng bước ra đó!
Tô Vân Cảnh không mặt dày như hắn được, ăn mảnh mà có thể yên tâm thoải mái như vậy.
Cậu lén lút đi theo phía sau Phó Hàn Chu trong một loạt ánh mắt hoặc căm giận, hoặc thất vọng, hoặc đáng thương hướng về phía cậu.
Rất giống tùy tùng nhỏ theo sau bá đạo tổng tài.
Sự khác biệt giữa đại lão tư bản và thường dân tại thời khắc này hiện rõ không thể nghi ngờ.
Loại thường dân như Tô Vân Cảnh chẳng thể giống đại lão tư bản tương lai Phó Hàn Chu, làm lơ khó khăn của nhân dân quần chúng.
Nhưng chẳng có biện pháp khác, hiện tại năng lực của cậu có hạn, có thể nuôi Phó Hàn Chu trắng trẻo mập mạp là tốt lắm rồi.
Tô vân Cảnh còn đang bận cảm thán thế yếu của một người trước công chúng đã bị Phó Hàn Chu nhét cho một miếng đường hồ lô.
Ừm, còn rất ngọt.
Tô Vân Cảnh cắn một ngụm nhỏ, giống như ký ức lúc nhỏ.
Kẹo hồ lô của hiện đài đều không ngon bằng lúc nhỏ.
Cây kẹo hồ lô này nhiều nước, giữa vị ngọt của đường còn có vị chua của sơn tra.
Sau khi cho Tô Vân Cảnh ăn một viên Phó Hàn Chu mới cúi đầu cắn kẹo hồ lô.
Môi sắc tươi đẹp, ánh lên màu nắng, trong miệng Phó Hàn Chu thì phình lên do ngậm một quả sơn tra.
Phó Hàn Chu nhíu mày nhai sơn tra dính răng kia, rốt cuộc cũng có thêm chút tính trẻ con.
Tô Vân Cảnh đột nhiên mở miệng, “Đúng rồi, ngày kia là sinh nhật tớ, buổi tối cậu tới nhà tớ ăn cơm đi.”
Động tác cắn hồ lô của Phó Hàn Chu ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Vân Cảnh.
Hiện tại ngày ngắn đêm dài, 6 giờ trời đã bắt đầu tối, nhà ngang đối diện đã bắt đầu lên đèn.
Ánh đèn từ ngàn vạn ngôi nhà, mờ mờ ảo ảo rơi vào đôi mắt đen nhánh của Phó Hàn Chu, cuối cùng bị cắn nuốt gần hết, đôi mắt kia chỉ càng thêm sâu thẳm.
“Chỉ có một mình tớ sao?” Hắn hỏi.
Tô Vân Cảnh nhất thời không hiểu rõ ý tứ của Phó Hàn Chu, “Không phải chỉ mình cậu, còn có bố mẹ tớ, ở nhà tớ ăn sinh nhật.”
Tô Vân Cảnh sợ hắn nghe không hiểu nên lặp lại một lần nữa, “Tớ mời cậu tới nhà tớ, tớ đã nói với mẹ rồi, bà ấy sẽ nói một tiếng với viện trưởng cô nhi viện.”
“Chỉ có bốn người chúng ta thôi đúng không?” Phó Hàn Chu cố chấp hỏi lại.
Tô Vân Cảnh: “Đúng vậy, chỉ có bốn chúng ta thôi.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu hài lòng tiếp tục cắn kẹo hồ lô.
Giọng nói của Tô Vân Cảnh mang theo vài phần cẩn thận, “Bao giờ sinh nhật cậu vậy?”
Phó Hàn Chu lắc đầu, sắc mặt bình thản, “Tớ không biết, tớ không có sinh nhật, cũng chưa từng tổ chức.”
Mẹ Phó Hàn Chu sau khi sinh ra hắn thì bệnh tình vẫn luôn bất ổn, không đánh thì mắng hắn.
Tuy giấy khai sinh và sổ hộ khẩu đều có ghi nhưng Phó Hàn Chu chưa từng thấy qua hai thứ này.
Phó Hàn Chu không ăn sinh nhật, điều này Tô Vân Cảnh biết bởi trong tiểu thuyết có nhắc tới.
Bất hành thời thơ ấu thường phải dùng một đời để chữa.
Sau đó Phó Hàn Chu gặp được một cô gái có thể chữa khỏi cho hắn nhưng đối phương là nữ chính, hắn lại chỉ là nam phụ mà thôi.
Truyện đau buồn nhất trên thế giới này cùng lắm chỉ như vậy thôi!
Vậy nên Tô Vân Cảnh muốn tạo cho Phó Hàn Chu một niềm hạnh phúc thời thơ ấu, cũng hi vọng hắn không cần phải cuốn vào tình yêu của người khác.
“Nếu cậu không có sinh nhật vậy thì dùng sinh nhật của tớ đi.
Tớ sinh ngày 10 tháng 9 âm lịch, về sau ngày 10 tháng 9 cũng là sinh nhật của cậu.”
“Mẹ tớ nói phải mua bánh sinh nhật cho tớ, đến lúc đó hai chúng ta cùng thổi nến nhé.”
Phó Hàn Chu bị đôi mắt sáng ngời của Tô Vân Cảnh làm cho ngây người.
Đầu óc của hắn còn chưa phản ứng lại nhưng đã gật đầu theo bản năng.
Thanh âm và nụ cười của Tô Vân Cảnh đều mang vẻ sang sảng sạch sẽ, “Nhớ nhé, ngày kia tớ tan học là tới đón cậu đó.”
Phó Hàn Chu bị nụ cười của cậu làm rung rinh, không hiểu vì sao lại thế này, một loại vui sướng toát ra từ đáy lòng, chẳng thể áp xuống nổi.
“Được.”
Phó Hàn Chu hơi cong khóe mắt, tạo ra độ cung xinh đẹp.
Thấy Phó Hàn Chu cười, Tô Vân Cảnh sửng sốt, sau đó giơ tay xoa đầu bé khốc kiều.
Mặc kệ bình thường biểu hiện của Phó Hàn Chu có bao nhiêu thành thục, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ bảy tuổi, vậy nên vẫn mong muốn sinh nhật.
Tô Vân Cảnh không nói ra việc mình có chuẩn bị quà sinh nhật cho Phó Hàn Chu, tính toán hôm đó cho Phó Hàn Chu bất ngờ.
–
Tới ngày sinh nhật, Tống Văn Thiến tự mình tới cô nhi viện đón Phó Hàn Chu.
Chỉ là một bữa cơm chiều, hơn nữa Tống Văn ở ngay đối diện, đều là người quen biết cả.
Vậy nên viện trưởng cũng không nói gì, chỉ bảo bọn họ đưa Phó Hàn Chu về trước 8 giờ.
Vì tổ chức sinh nhật cho Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh, Tống Văn Thiến đặt một cái bánh kem to.
Trên mặt bánh kem viết đầy chữ, chúc Minh Minh và Hàn Chu sinh nhật vui vẻ.
Tống Văn Thiến cố ý nói với người ở cửa hàng bánh kem lấy hai cái mũ sinh nhật.
Tô Vân Cảnh lấy một cái mũ sinh nhật, đội lên đầu Phó Hàn Chu, đôi mắt đầy ý cười, “Sinh nhật vui vẻ.”
Phó Hàn Chu sờ soạng vương miện giấy màu đỏ trên đầu.
Dù biết rõ nó là giả, chỉ là thủ đoạn lừa trẻ nhỏ của người bán, là thứ trước kia hắn luôn khinh thường nhưng nếu có người đội nó lên đầu mình, trong lòng Phó Hàn Chu thấy vui sướng.
Hắn nhẹ nhành vuốt ve góc cạnh của vương miện, động tác vừa tinh tế lại cẩn thận.
Tô Vân Cảnh thấy được động tác nhỏ của Phó Hàn Chu, thầm nghĩ, hắn chắc là vui vẻ đi.
Phó Hàn Chu sờ soạng một lúc mới ngẩng đầu nhìn Tô Vân Cảnh.
Đôi mắt đen sì bình tĩnh nhìn đầu Tô Vân Cảnh, giống như đang im lặng chất vấn, vì sao mi không đội?
Tô Vân Cảnh đã qua cái tuổi khát vọng ăn sinh nhật, không còn hứng thú với bánh kem và vương miện.
Nhưng mà dưới ánh mắt của Phó Hàn Chu, cậu vẫn đội mũ cho mình.
Tống Văn Thiến mang sườn hấp nếp vừa làm song từ trong bếp ra, nói với hai người họ, “Hai thọ tinh các con đều đứng làm gì?”
Đặt đĩa xuống, Tống Văn Thiến bốc một nắm hạt dưa cho Phó Hàn Chu.
“Hàn Chu à, cứ coi nơi này như nhà, đừng khách khí nhé.
Các con ăn hạt dưa trước đi, đợi bố trở về là chúng ta có thể thổi nến cắt bánh kem rồi.”
Phó Hàn Chu lễ phép đáp lời, “Cảm ơn dì ạ.”
Hắn lớn lên đẹp, môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, lúc giấu đi mặt lạnh như băng kia là có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn.
Tống Văn Thiến nhìn thấy Phó Hàn Chu như vậy, tình thương của mẹ ngay lập tức sinh ra.
“Ai nha, đứa nhỏ này hiểu chuyện quá.” Tống Văn Thiến nhéo nhéo gương mặt non mịn như sứ trắng của Phó Hàn Chu, ” An tĩnh, văn nhã như tiểu cô nương vậy.”
Tô Vân Cảnh:……!
Bé khốc kiều không thích người khác chạm vào hắn nhưng Tống Văn Thiến chạm vào mặt hắn, hắn hiếm khi không biểu hiện ra sự chán ghét, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, lộ ra sự ngây thơ.
Thật sự, rất biết giả trang.
– —-.