Trước khi Tô Vân Cảnh kết thúc sinh mệnh chính mình.
Cậu vốn ôm suy nghĩ có thể sống một ngày thì sống một ngày.
Nhưng sau đó vợ chồng Tống Văn Thiến lại chuyển cậu tới bệnh viện thành phố.
Lúc này Tô Vân Cảnh mới giật mình phát hiện, cậu sống thêm một ngày thì hai vợ chồng sẽ dùng nhiều tiền thêm một ngày.
Vậy nên cậu tìm cơ hội, gỡ máy hô hấp của mình xuống, muốn giảm bớt chút gánh nặng cho họ.
Nhưng cậu không thành công bởi Tống Văn Thiến kịp thời phát hiện, bệnh tình nặng thêm.
Trong lúc mê mê tỉnh tỉnh, Tô Vân Cảnh bị đưa vào phòng phẫu thuật.
Chờ đến khi Tô Vân Cảnh mở mắt ra lần nữa thì đã trở lại nơi bắt đầu, cũng là nơi của hệ thống.
Nhìn không gian trắng xóa, Tô Vân Cảnh thở dài.
Hệ thống an ủi cậu, “Lần này không hoàn thành nhiệm vụ không hoàn toàn là do cậu, dù sao thì bệnh kiều chẳng thể dễ dàng được chữa khỏi như vậy.”
Cũng đúng, nhiệm vụ không hoàn thành không phải vì một mình cậu……!
Chờ một chút.
Tô Vân Cảnh đột nhiên phản ứng lại, “Mi nói ta không hoàn thành nhiệm vụ?”
Hệ thống: “Còn chưa đủ rõ ràng hả?”
Tô Vân Cảnh:……!
Rõ ràng chỗ nào?
Rõ ràng cậu hoàn thành rất tốt, Phó Hàn Chu cởi mở hơn, còn tìm được cha của mình, quan hệ cha con cũng ngày càng tốt.
Như vậy còn chưa tính là hoàn thành nhiệm vụ?
Hệ thống không biết Tô Vân Cảnh đang suy nghĩ gì, tiếp tục phân tích nguyên nhân thất bại với cậu.
“Tôi nghĩ, thất bại thật sự không thể trách cậu, thân phận lần này của cậu tuổi thọ ngắn, dẫn tới thời gian ở chung của cậu và Phó Hàn Chu không nhiều.”
Sinh mệnh Lục Gia Minh có hạn, tuy rằng hệ thống đã cố gắp hết sức điều chỉnh trạng thái thân thể cho Tô Vân Cảnh, giúp cậu bớt chịu nhiều tội ở bệnh viện.
Nhưng kỳ hạn tử vong, nó không có biện pháp sửa đổi.
Vốn dĩ Lục Gia Minh ngày mai mới có thể tử vong, thấy Tô Vân Cảnh cũng cảm thấy nhiệm vụ của mình vô vọng, lựa chọn kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn.
Lúc ấy hệ thống mới giúp hắn rút ngắn bớt hai ngày thọ mệnh.
Tô Vân Cảnh biết được chân tướng, *insert meme*
Cậu cảm thấy nhiệm vụ của mình vô vọng mà lựa chọn kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn khi nào vậy?
Rõ ràng cậu muốn chừa ít tiền mua sữa bột cho đứa bé trong bụng Tống Văn Thiến nên mới chọn con đường này mà.
Nhưng bây giờ Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng đã biết, hóa ra không phải hệ thống tá ma giết lừa mà là thọ mệnh của Lục Gia Minh vốn chỉ có như vậy.
Haiz.
Chỉ có thể nói may mắn Tống Văn Thiến lại mang thai một đứa, ít nhất có thể giảm bớt chút bi thống mất đi con của bà ấy.
Thấy hệ thống không phán nhiệm vụ của cậu là thành công, Tô Vân Cảnh nói, “Ta cảm thấy mi có khả năng hiểu lầm gì đó về bệnh kiều.”
Hệ thống: “Tôi cũng cảm thấy ký chủ có khả năng hiểu lầm gì đó về bệnh kiều.”
Tô Vân Cảnh: “……”
Hệ thống: “…….”
Tô Vân Cảnh và chuỗi số liệu này quỷ dị trầm mặc vài giây.
Tuy rằng Tô Vân Cảnh tin tưởng vững chắc rằng Phó Hàn Chu chỉ là một bé khốc kiều, chẳng liên quan gì đến bệnh kiều cả.
Nhưng nghe ý tứ của hệ thống, cậu còn có thể trở lại thế giới tiểu thuyết ấy, tiếp tục yêu thương cải tạo Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh không biện luận với hệ thống nữa.
Có thể tồn tại, ai lại muốn chết?
“Được rồi, ta thất bại.” Tô Vân Cảnh thống khoái nhận sai, “Tiếp theo nên làm gì giờ?”
“Đương nhiên là cần tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”
Tô Vân Cảnh đang chờ những lời này, cậu hơi vui vẻ hỏi, “Ta tiếp tục lấy thân phận Lục Gia Minh trở về sao?”
“Lục Gia Minh đã chết, ký chủ không thể lại dùng thân phân này, tôi sẽ sắp xếp thân phận mới cho ký chủ.”
“Ký chủ nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể bại lộ áo choàng quá khứ.”
Tô Vân Cảnh ngốc, “Vì sao?”
“Không vì sao cả, đây là quy định.”
“Được rồi.”
Tuy Tô Vân Cảnh không quá tình nguyện nhưng dù sao mỗi nơi đều có điều lệ chế độ riêng, nhỉ?
Tô Vân Cảnh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Đúng rồi, nếu lần này ta hoàn thành nhiệm vụ thì có khen thưởng gì không?”
Hệ thống thâm sâu nói, “Nếu không có chúng tôi, ký chủ đã chết lâu rồi.”
Tô Vân Cảnh: Cậu thế mà cảm thấy lời này không sai, chẳng tìm nổi lý do phản bác.
“Ta cảm thấy, nếu có khen thưởng, ta sẽ càng nhiệt tình hơn.” Tô Vân Cảnh thử nói điều kiện với hệ thống.
Hệ thống không nói gì, thật lâu sau nó mới nói, “Việc này tôi không tự quyết được, để tôi xin thay ký chủ một chút.”
Tô Vân Cảnh, “Mi còn có cấp trên?”
“Đây là nội dung bảo mật, ký chủ không có quyền hạn được biết.” Hệ thống lại khôi phục vẻ lạnh như băng ban đầu.
“Nếu ký chủ không còn vấn đề gì nữa thì tôi sẽ đưa cậu quay trở lại thế giới tiểu thuyết.”
Tô Vân Cảnh áp hiếu kỳ trong lòng xuống, lắc lắc đầu, “Không còn.”
–
Chờ Tô Vân Cảnh lần nữa mở mắt ra thì cậu đã ngồi trên ghế phụ của ô tô.
Người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển vừa lái xe vừa giải thích với cậu.
“Cô của cậu vốn muốn đến đón cậu nhưng đột nhiên có việc nên chỉ có thể để tôi đến đón cậu.”
Hệ thống cấy một đoạn ký ức xa lạ vào trong não Tô Vân Cảnh.
Cậu không kịp sửa sang lại những ký ức này nên cũng không rõ tình huống hiện tại, chỉ có thể cười đáp lời.
Sau khi có lệ cho qua, Tô Vân Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình.
Thon dài sạch sẽ, ngón giữa có một lớp kén rất dày.
Đây là do viết chữ trong thời gian dài tạo nên.
Thấy đôi bàn tay thiếu niên này, Tô Vân Cảnh nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng không phải đứa trẻ bảy, tám tuổi.
Nhân lúc người đàn ông đang quan sát đường, không rảnh để ý cậu, Tô Vân Cảnh bắt đầu tiếp thu ký ức không thuộc về cậu.
Chủ nhân thân thể này tên Văn Từ, hiện tại đang học lớp 11.
Lúc nguyên chủ học tiểu học, cha mẹ gặp tai nạn xe cộ mà qua đời, sau đó thì ở chung với ông bà.
Tuy tuổi nhỏ không có cha mẹ nhưng kinh tế trong nhà cũng rất không tồi, cô ruột của Văn Từ, Văn Yến Lai là ảnh hậu cấp bậc nữ ngôi sao trong nước.
Văn Yến Lai mười chín tuổi đã tiến vào giới giải thí, dựa vào nỗ lực của chính mình mà đạt được nhiều giải thưởng có giá trị cao, độ quốc dân cũng cực kỳ cao.
Bởi vì sự nghiệp, năm 37 tuổi Văn Yến Lai mới định chuyện hôn nhân đại sự.
Điều làm Tô Vân Cảnh kinh ngạc là đối tượng Văn Yến Lai kết hôn cư nhiên là Thẩm Niên Uẩn.
Vậy nên, cô của nguyên chủ là mẹ kế của Phó Hàn Chu?
Về mặt pháp lí mà nói, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu sắp thành anh em rồi.
Có thể trở thành anh em là chuyện tốt, nhưng trở thành anh em tốt kiểu người thì mẹ kế người thì mẹ đẻ……!
Này thì vi diệu quá rồi.
Với Tô Vân Cảnh mà nói, cậu mới rời khỏi thế giới này vài phút mà thôi.
Nhưng lúc trở lại thì tuyến thời gian đã qua mười năm.
Lần này cậu bằng tuổi với Phó Hàn Chu, năm nay 17 tuổi, đều là học sinh lớp 11.
Văn Yến Lai sợ hai vợ chồng già chăm sóc Văn Từ quá sức liền nhận cậu, chuẩn bị để cậu thi đại học ở Kinh Đô.
Tô Vân Cảnh chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung trình độ nghiệp vụ của hệ thống, chuyên nghiệp!
Thân phận mỗi lần hệ thống chuẩn bị cho cậu đều rất cấp lực, lần đầu thì là hàng xóm của bé khốc kiều, lần này thì trực tiếp vào nhà hắn ở.
–
Người tới đón Tô Vân Cảnh lần này là trợ lý của Văn Yến Lai, tên là Thường Kiến.
Cái tên này rất có ý tứ, người cũng nói chuyện hài hước, dọc đường đi đều nói chuyện với Tô Vân Cảnh những tin đồn thú vị trong giới giải trí.
Sau khi đi hơn một giờ, Thường Kiến lại xe tới một đài truyền hình.
“Cô của cậu đang nhận phỏng vấn ở đây đó.” Thường Kiến nhìn thoáng qua đồng hồ, “Bây giờ chắc cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta tìm một chỗ chờ chị ấy chút.”
Tô vân Cảnh tất nhiên không có dị nghị gì.
Thường Kiến tìm một cửa hàng thức ăn nhanh, bọn họ đợi ở đó gần hai giờ thì cuộc phỏng vấn của Văn Yến Lai mới kết thúc.
Tô Vân Cảnh không ngờ được, cái Thường Kiến gọi là sắp kết thúc lại dài như vậy.
–
Thường Kiến có giấy thông hành nên đã trực tiếp lái xe vào đài truyền hình.
Không bao lâu sau một người phụ nữ rất xinh đẹp đi ra từ cửa chính đài truyền hình.
Kính râm che khuất nửa khuôn mặt của người ấy, khí chất uyển chuyển điển nhã, rất có hương vị của mỹ nhân cổ điển thời dân quốc.
Đây là cô ruột của nguyên chủ, Văn Yến Lai.
Chờ sau khi cửa xe mở ra, Văn Yến Lai ngồi vào ghế sau, Tô Vân Cảnh chào bà, “Cô ạ.”
“Ừ.”
Văn Yến Lai tháo kính râm xuống, tuy rằng năm nay đã gần 40 nhưng nhìn qua bà rất trẻ tuổi, ngũ quan thanh lãnh xuất chúng.
Có vẻ như cảm thấy câu trả lời của mình quá lạnh nhạt, Yến Văn Lai hỏi một câu, “Ngồi máy bay có mệt không?”
Tô Vân Cảnh: “Không mệt ạ.”
Nói thật, ngồi cùng chỗ với đại minh tinh này, Tô Vân Cảnh ít nhiều gì cũng có chút không được tự nhiên.
Một là không có quan hệ huyết thống với đối phương.
Hai là nguyên chủ có vẻ cũng không thân cận lắm với Văn Yến Lai.
Máy năm nay Văn Yến Lai vẫn luôn vội vàng dốc sức làm việc, số lần về nhà một năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngày tháng cô cháu hai người ở chung cũng không nhiều.
Vậy nên nguyên chủ cũng rất kinh ngạc chuyện Văn Yến Lai muốn đón cậu lên đây học.
Văn Yến Lai lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi, lấy ra một cây, đôi môi tô son ngậm lấy.
Bà ngậm điếu thuốc thuận miệng hỏi một câu, “Ông bà của con có khỏe không?”
Văn Yến Lai lớn lên thanh lãnh, lúc hút thuốc cũng lộ ra vẻ lười biếng lãnh đạm.
Tô Vân Cảnh bị khí tràng của ảnh hậu áp chế, thành thật mà nói, “Thân thể ông bà đều khá tốt ạ.”
“Ừ.” Văn Yến Lai không nói gì nữa.
Không khí trong thùng xe quá mức yên tĩnh nên tiếng bật lửa vang lên có vẻ đột hiện.
Thường Kiến đang lái xe ở phía trước nhìn thấy Văn Yến Lai muốn hút thuốc từ kính chiếu hậu thì nhịn không nổi nhắc nhở.
“Chị Văn, trước mặt trẻ con mà hút thuốc thì không tốt lắm đâu.
Hơn nữa, không phải lát nữa hai người còn cùng ngài Thẩm ăn cơm sao?”
Động tác của Văn Yến Lai chợt dừng, ngón tay thon dài trắng nõn dùng sức day huyệt thái dương.
Lúc nhíu mày lại, giữa mệt mỏi còn lộ ra vài phần lo âu bực bội.
Tô Vân Cảnh nghe nói nước trong giới giải trí rất sâu, cho dù tới vị trí như Văn Yến Lai bây giờ thì vẫn còn rất nhiều áp lực.
Đặc biệt là nữ minh tinh, còn bị người ngoài nghi ngờ dáng người, vẻ ngoài.
Tuổi già là thứ mà ai cũng phải trải qua nhưng nữ diễn viên càng dễ bị phê bình hơn nam diễn viên.
Vậy nên cậu có thể hiểu được việc Văn Yến Lai dùng hút thuốc để giảm bớt áp lực nhưng đây không phải phương pháp giảm áp lực khỏe mạnh.
“Vì thân thể khỏe mạnh, về sau cô vẫn nên ít hút thuốc hơn đi ạ.” Tô Vân Cảnh khuyên theo một câu.
Có vẻ như Văn Yến Lai không dự đoán được Tô Vân Cảnh sẽ nói điều này nên nhìn cậu một cái.
Sau đó, đôi mắt bà nhiễm chút ý cười, đuôi mắt hiện ra mấy hoa văn tinh tế của năm tháng.
Văn Yến Lai rất cho Tô Vân Cảnh mặt mũi, bà thả điếu thuốc ấy vào lại hộp thuốc rồi ném cho Thường Kiến ngồi phía trước.
Thường Kiến duỗi tay bắt, vững vàng đỡ được.
“Chị Văn đưa em sao?” Thường Kiến cười cười, ngửi hộp thuốc, “Đây là thuốc tốt đó nha.”
“Đã sớm khuyên chị bớt hút thuốc rồi, chúng ta nói rách miệng cũng không bằng Văn Từ nói một câu.”
“Lái xe của cậu cho tốt đi.” Văn Yến Lai nói Thường Kiến một câu nhưng nhìn dáng vẻ cũng không tức giận.
Vừa lúc đèn đỏ, Thường Kiến dừng xe lại, tiếp tục nói giỡn, “Khó mà làm được, về sau em còn phải trông cậy vào Tiểu Từ giúp chúng ta quản chị đó nha.”
Có Thường Kiến, không khí trong xe cũng sinhh động hơn không ít.
Ngay cả tâm tình của Văn Yến Lai cũng tốt hơn..