Lúc trở về thì trời đã tối cả rồi.
Đèn trên nóc xe Mercedes-Benz Grand G được bật sáng, tỏa ra ánh sáng trắng lành lạnh.
Phó Hàn Chu ngồi dựa trong khoang xe nhắm mắt dưỡng thần.
Lông mày cậu dày dặn sắc nét vô cùng đẹp, nhưng khi ẩn trong bóng đen, tự nhiên lại thấy rất bạc tình.
Như làn sương mờ ảo phía xa, không thể bắt lấy được cũng chẳng thể sờ vào, khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Nghĩ đến cảnh tượng nhóc cool ngầu hút thuốc lá ở trong con hẻm, trong lòng Tô Vân Cảnh cảm thấy có chút phức tạp.
Tô Vân Cảnh không hút thuốc cũng không ghét việc hút thuốc, nhưng cậu có chút không thể chấp nhận việc Phó Hàn Chu hút thuốc.
Ấn tượng sâu sắc nhất mà nhóc cool ngầu để lại cho Tô Vân Cảnh là dáng vẻ ngoan ngoãn.
Trước đây khi Tô Vân Cảnh cố ý trêu chọc cậu ấy, thậm chí cậu ấy còn gọi cậu một tiếng ‘anh ơi’ rất nhẹ nhàng.
Nhóc cool ngầu đáng yêu như vậy, chớp mắt một cái vậy mà bắt đầu hút thuốc rồi.
Tô Vân Cảnh do dự vài lần, vẫn phá vỡ sự yên lặng trong khoang xe: “Bản kiểm điểm ba nghìn chữ đó cậu định làm thế nào?”
“Không viết.” Phó Hàn Chu rất dứt khoát.
Tô Vân Cảnh bị câu trả lời cứng ngắc của cậu ấy làm cho thoáng nghẹn họng.
Một lúc sau, cậu thở dài một tiếng: “Tuy rằng hình phạt lần này có hơi nặng, nhưng quả thật việc ăn lẩu ở trong trường là lỗi của chúng ta.”
Phó Hàn Chu một mặt bình tĩnh: “Ờ.”
Tô Vân Cảnh:…
Từ ‘ờ’ này rất khó tả.
Giống như trước khi ăn lẩu cậu ấy đã biết không được dùng lửa ở trong trường học rồi, biết như vậy là vi phạm nội quy nhà trường.
Thế nhưng vẫn làm.
Tiếng ‘ờ’ này của Phó Hàn Chu cũng giống như vậy.
Mặc dù tôi biết mình đã sai, nhưng tôi sẽ không viết bản kiểm điểm.
Thôi được rồi.
Tô Vân Cảnh hoàn toàn không còn lời gì để nói.
Bởi vì Phó Hàn Chu không viết bản kiểm điểm nên đã bị Viên Lương gọi ra gặp riêng.
Tô Vân Cảnh cũng không biết nhà trường phạt cậu ấy như thế nào, sau khi từ văn phòng thầy giáo vụ trở về, Phó Hàn Chu cũng không nói gì hết.
Bản kiểm điểm ba nghìn chữ, dọn dẹp tòa thí nghiệm một tháng, nhà trường cũng đã giữ bếp cồn và hai chiếc nồi inox.
Việc này mới coi như bỏ qua.
Cái tên quậy phá như Đường Vệ, sau chuyện này cũng ngoan ngoãn được mấy hôm.
Phó Hàn Chu vẫn cứ như vậy, cả người trông rất lười biếng, chẳng hứng thú với bất kỳ thứ gì cả.
Quan hệ giữa hai người bọn họ trông cũng thân thiết hơn nhiều.
Nhưng Tô Vân Cảnh suy nghĩ cẩn thận lại, thực ra quan hệ cũng chẳng tốt hơn là bao, cũng không khác mấy so với lúc còn nhỏ.
Nhóc cool ngầu chỉ đơn giản là nhận lấy ý tốt của Tô Vân Cảnh, nếu như Tô Vân Cảnh không chủ động thân thiết, thì cậu ấy cũng chẳng quan tâm.
Nhưng Phó Hàn Chu cũng không còn cọc tính như hồi còn nhỏ nữa, cứ vậy mà chấp nhận cậu, Tô Vân Cảnh cảm thấy như vậy là tốt lắm rồi.
Cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn với tình hình hiện tại.
Tình cảm của Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn vẫn luôn ổn định, chuyện đám cưới cũng đang dần dần tiến triển.
Văn Yến Lai đã có ý định lui khỏi giới giải trí, mấy năm nay bà ấy đầu tư vào không ít sản nghiệp, cho dù không hoạt động trong giới giải trí, thu nhập mỗi năm cũng rất khả quan.
Trước đó Văn Yến Lai vẫn luôn bận rộn cho việc tuyên truyền phim, thời gian này rất ít khi ở nhà.
Mười hai ngày ngắn ngủi, Văn Yến Lai đi tuyên truyền phim ở mười chín thành phố lớn, mười bảy trường học.
Nhiệm vụ tuyên truyền có cường độ cao như vậy, Văn Yến Lai cắn răng tiếp tục kiên trì.
Đi hết những thành phố lớn quan trọng, lúc này bà ấy mới ngồi máy bay trở về.
Buổi tối hôm thứ sáu đó, Văn Yến Lai gõ cửa phòng Tô Vân Cảnh.
Văn Yến Lai mở cửa phòng ra liền nhìn thấy bàn học đặt một chồng sách luyện tập thật dày, Tô Vân Cảnh vùi đầu trong đó múa bút thành văn.
Đèn bàn kéo cái bóng của cậu ra thật dài.
Văn Yến Lai rủ mắt nhìn đống sách luyện tập ở trên bàn: “Bài tập của các cháu nhiều như vậy à?”
“Để chuẩn bị cho kì thi đại học năm sau cho nên mua thêm mấy quyển đề về làm ạ.” Tô Vân Cảnh khép lại hai quyển sách luyện tập tổng hợp của lớp mười.
Thực ra là mua cho Phó Hàn Chu.
Mấy ngày nay Tô Vân Cảnh điên cuồng xem các loại đề luyện tập của lớp mười, muốn lọc hết tất cả các đề cơ bản ra, ra một đề thi cho nhóc cool ngầu.
Đợi khi nào hiểu rõ được khả năng của Phó Hàn Chu thì lúc đó mới có thể dạy bù đúng chỗ được.
Để có thể thi cùng một trường đại học với Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh bật đèn phấn đấu cày cả đêm.
Thế nhưng, người cô đứng đằng sau lưng cậu lại nói.
“Nếu như cháu thích học, vậy thì cố gắng học hành cũng không sao cả, nhưng việc cháu thi được điểm cao trong kì thi đại học, sau đó đỗ vào một trường đại học tốt, tốt nghiệp xong có một công việc ổn định.”
“Cô cảm thấy không cần thiết.”
Tô Vân Cảnh bị câu nói “không cần thiết” của Văn Yến Lai làm cho kinh ngạc, đôi đồng tử phóng to ngay lập tức.
Thân hình Văn Yến Lai cao ráo, tóc buộc lên rất đơn giản, tùy ý đứng ở đó, khí chất tao nhã xuất chúng, giống như một bức tranh thủy mặc đậm nhạt hài hòa.
Vẻ mặt bà nhàn nhạt, giọng nói lại rất dịu dàng: “Thậm chí cháu có thể không đi thi đại học, cô có bạn quen ở nước ngoài, có thể đưa cháu sang bên đó du học.”
“Hoặc là làm chút chuyện mà mình thích, cho dù là nghệ thuật cũng không sao cả. Cháu không cần để tâm chuyện tiền nong, cô đã giữ cho cháu một khoản tiền rồi.”
Lúc này, Tô Vân Cảnh cảm nhận được một chuyện vô cùng rõ ràng.
Văn Yến Lai đã coi Văn Từ là con trai rồi.
Là kiểu con trai ruột sẽ được hưởng tất cả di sản sau khi bà chết.
Một đống tài sản kếch xù đột nhiên rơi từ trên trời xuống, Tô Vân Cảnh bị đập cho choáng váng cả đầu óc.
Cái này, nói thế nào đây.
Từ lời nói của Văn Yến Lai có thể chứng minh được rằng nghệ thuật rất tốn tiền.
Nghệ thuật chân chính sẽ không thỏa hiệp với thị trường, cho nên không chỉ là đốt tiền, mà còn là không kiếm được tiền nữa.
Não Tô Vân Cảnh lag mất vài giây, chậm rãi nói: “Vẫn nên học ạ, cháu không muốn ra nước ngoài du học, Hoa Hạ chúng ta rất tốt mà.”
Văn Yến Lai rất thoải mái: “Nếu như cháu đã suy nghĩ kĩ rồi thì cứ làm theo những gì cháu muốn.”
Tô Vân Cảnh nói lời cảm ơn với Văn Yến Lai, nhưng lại sợ nói cảm ơn thì quá xa lạ, cho nên chỉ đành duy trì sự im lặng.
Tô Vân Cảnh không nói gì, mà dường như Văn Yến Lai cũng không cần cậu nói thêm điều gì khác.
Không gian trở nên yên lặng, bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Sự im lặng kì quặc khiến Tô Vân Cảnh tê cả da đầu, chỉ muốn nhanh chóng tìm một chút chuyện cho bản thân làm.
Cậu cúi đầu sắp xếp lại mấy quyển sách luyện tập trên bàn kia, muốn khiến cho bản thân trông vừa tự nhiên lại bận rộn.
Ngay lúc Tô Vân Cảnh đang vắt nát óc muốn làm dịu bầu không khí, Văn Yến Lai lại đột nhiên cất tiếng nói.
“Cô và chú Thẩm của cháu sắp kết hôn rồi, cháu có suy nghĩ gì không?”
Tô Vân Cảnh không ngờ rằng bà sẽ hỏi chuyện này, ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Văn Yến Lai, cậu ngây ra như phỗng.
Nhưng Tô Vân Cảnh nhanh chóng hoàn hồn lại, ngồi thẳng người lên: “Cháu không suy nghĩ gì cả, chỉ cần cô vui vẻ thì cháu vô cùng tán thành.”
Khóe miệng Văn Yến Lai thả lỏng: “Nếu như ngày mai cháu không bận gì thì buổi trưa ra ngoài ăn bữa cơm nhé.”
Tô Vân Cảnh chần chờ hỏi: “Cùng với chú Thẩm ạ?”
Văn Yến Lai: “Chỉ hai chúng ta thôi.”
Tô Vân Cảnh biết bà muốn tiếp xúc nhiều với cậu hơn, kéo gần quan hệ cô cháu giữa hai người, cho nên gật đầu nói ‘vâng’.
“Vậy cháu nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Sau khi Văn Yến Lai rời đi, Tô Vân Cảnh mới có thể thở phào một hơi.
Không phải là cậu không muốn thân thiết với Văn Yến Lai, chỉ là lúc tiếp xúc sẽ thấy rất xấu hổ.
Tô Vân Cảnh cũng không nói rõ được là vì sao, cuối cùng chỉ có thể kết luận là do khí thế của ảnh hậu quá mạnh mẽ.
Văn Yến Lai nói là cùng nhau ăn cơm trưa, nhưng sáng sớm đã lái xe đưa Tô Vân Cảnh ra ngoài rồi.
Đầu tiên là tới trung tâm mua sắm trước, bắt đầu trạng thái điên cuồng mua mua mua.
Sắp tới lúc đổi mùa rồi, Văn Yến Lai mua cho Tô Vân Cảnh rất nhiều quần áo đổi mùa.
Từ đầu tới chân đều đổi hết, cứ thế mà tiêu hết tiền vạn* luôn rồi.
(1 nhân dân tệ xấp xỉ 3,5k VND) “Gói tất cả những bộ thằng bé đã thử cho tôi.” Văn Yến Lai lấy một tấm thẻ đưa cho nhân viên nữ trong cửa hàng.
Tô Vân Cảnh thay lại bộ quần áo của mình đi ra từ phòng thử đồ, đúng lúc nghe thấy lời này của Văn Yến Lai.
Cậu vội vàng nói: “Cô à, cháu không mặc hết nhiều quần áo như vậy đâu ạ.”
Quần áo của nhãn hiệu này, chỉ một cái áo hoodie đơn giản thôi cũng đã hai ba nghìn tệ rồi.
Quần áo cả một mùa của Tô Vân Cảnh cộng lại cũng chẳng đắt bằng cái áo hoodie này.
Nhân viên trong cửa hàng im lặng dùng ánh mắt dò hỏi Văn Yến Lai.
“Gói hết lại đi, cô thấy cái nào cũng rất phù hợp.” Văn Yến Lai vỗ bàn.
Nhân viên cười tươi rói, cô ta bảo đồng nghiệp giúp mình gói quần áo lại, bản thân thì dẫn Văn Yến Lai đi thanh toán.
“Chị là hội viên được giảm giá 8 phần trăm, tổng cộng hết một vạn năm nghìn sáu trăm tệ ạ.” Nhân viên quẹt thẻ vào máy pos, nở nụ cười ngọt ngào: “Chị Văn, chị nhập mật mã vào đây đi ạ.”
Mấy bộ quần áo như vậy thôi mà đã hơn vạn rưỡi, Tô Vân Cảnh nghe mà đau cả lòng.
Khi Tô Vân Cảnh nhập mật khẩu, nhân viên không tiện nhìn, tầm mắt rất tự nhiên mà dừng trên người Tô Vân Cảnh tuấn tú sáng sủa.
“Chị Văn, cháu trai chị trông giống chị thật đấy, đúng là con trai thì giống cô mình mà.” Nhân viên bán hàng khen vẻ bề ngoài của Tô Vân Cảnh.
Ngón tay thon dài của Văn Yến Lai dừng lại một chút.
Máy pos nhanh chóng in hóa đơn thanh toán ra.
Nhân viên trả thẻ ngân hàng lại cho Văn Yến Lai bằng hai tay: “Chị Văn, thẻ của chị đây ạ.”
Văn Yến Lai nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.
Đi ra từ cửa hàng Supreme, Văn Yến Lai dẫn Tô Vân Cảnh tới một cửa hàng trải nghiệm kỹ thuật số.
Đương nhiên là bà đã tìm hiểu kỹ rồi, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đang độ tuổi phản nghịch, thích chơi, cũng thích tất cả những thứ ngầu lòi.
Ví dụ như bóng rổ, ví dụ như ván trượt, hoặc là máy chơi game thông minh.
Nhìn vào máy PsP-Go trong cửa hàng, cảm giác thời đại mạnh mẽ ùa vào mặt.
Năm đó Tô Vân Cảnh có nằm mơ cũng muốn có một cái PsP-Go.
Nhưng bây giờ cậu chẳng hứng thú mấy với bất kì cái máy chơi game nào trong cửa hàng cả.
Giống như lần Lục Đào tặng cái xe đua kia cho cậu vậy.
Có thể gợi lại được ký ức thanh xuân của cậu, nhưng lại không thể gợi lên duc v0ng muốn chơi của cậu được.
Tô Vân Cảnh chỉ sờ chiếc PsP-Go một chút, rồi lại đặt về.
Cậu quay người lại hỏi Văn Yến Lai: “Máy chơi game thì không cần đâu ạ, cháu có thể mua một chiếc điện thoại không?”
“Được chứ.” Văn Yến Lai nói với ông chủ: “Lấy cho thằng bé chiếc điện thoại di động đời mới nhất đi.”
“Không cần loại mới gì đâu ạ, Nokia là được rồi.” Tô Vân Cảnh cười nói thêm một câu: “Nokia có trò chơi xếp hình ấy ạ.”
Điện thoại là mua cho Phó Hàn Chu.
Cái mà cậu tặng trước đó đã bị người khác làm hỏng rồi, lão Ngô nói nhóc cool ngầu vẫn chưa mua chiếc mới, Tô Vân Cảnh muốn tặng cậu ấy một cái nữa.
Điện thoại vẫn rất cần thiết, đây là phương tiện liên lạc quan trọng nhất giữa người với người.
Đi ăn bữa trưa với Văn Yến Lai, lại xem một bộ phim chiếu rạp, về tới nhà đã là ba giờ chiều rồi.
Văn Yến Lai đưa cậu về nhà, nhận một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài làm việc.
Tô Vân Cảnh xách túi to túi nhỏ đi vào trong phòng, treo quần áo vào trong tủ xong, lấy chiếc điện thoại mới và đề thi mà mình thức đêm mấy hôm mới viết ra được đi tìm nhóc cool ngầu.
Tô Vân Cảnh đứng ở bên ngoài cửa gọi tên cậu ấy.
Phó Hàn Chu vẫn nói hai chữ: “Không ở đây.”
Tô Vân Cảnh có chút cạn lời: “Tôi biết cậu ở trong mà, mở cửa ra đi, tôi mua cho cậu một món quà bí mật đó.”
Cậu nghiêng tai nghe động tĩnh trong cửa một lúc.
Không biết có phải hiệu quả cách âm quá tốt hay không, Tô Vân Cảnh chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào cả.
Tô Vân Cảnh chỉ đành tiết lộ ‘món quà bí mật’ chẳng còn có chút bất ngờ nào nữa.
“Tôi nghe chú Ngô nói điện thoại cậu rơi hỏng rồi, lúc đi dạo trung tâm mua sắm tôi mua cho cậu một cái mới, điện thoại còn có trò chơi xếp hình nữa đấy.”
Dụ hoặc của Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng có hiệu quả, một lúc sau cửa được mở ra một kẽ hở từ bên trong.
Hình như trong phòng kéo rèm lại, ánh sáng vô cùng tối.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Hàn Chu chìm trong bóng tối, đôi mắt đen sâu thẳm trông có chút khó lường.
Tô Vân Cảnh ngây ra, sau đó thấy có chút buồn cười.
Phó Hàn Chu keo kiệt chỉ mở ra một cái khe cửa rất hẹp, Tô Vân Cảnh chỉ có thể nhìn thấy được một nửa gương mặt của cậu ấy.
Sao trông cứ như đặc vụ đang bàn chuyện vậy chứ.
Có phải chỉ khi nói đúng ám hiệu, nhóc cool ngầu mới mở cửa ra cho cậu không?
“Điện thoại mua cho cậu này.” Tô Vân Cảnh nhét hộp điện thoại vào trong khe cửa.
Phó Hàn Chu không nói gì, liếc mắt nhìn hộp điện thoại Nokia kia.
Đôi mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại, đuôi mắt giống như cái đuôi kim của con ong vàng.
Dường như đang nhìn kỹ càng, lại giống như chỉ đang tùy ý liếc nhìn một cái.
Tô Vân Cảnh nhận ra cậu ấy có chút lạ, đang định cất tiếng nói, Phó Hàn Chu liền nhận lấy chiếc điện thoại kia.
“Đúng rồi, còn cả cái này nữa.” Tô Vân Cảnh vội vàng đưa bốn tờ đề cho Phó Hàn Chu.
Mí mắt Phó Hàn Chu hơi cụp xuống, nhìn bốn tờ giấy kia.
Bên trên chi chít toàn là đề bài.
Chữ viết khá thoải mái phóng khoáng.
Nhìn như viết ngoáy, nhưng thực ra nhìn kỹ lại thì mỗi chữ đều rất đẹp.
Để nhìn được rõ nội dung bên trên, nửa người trên của Phó Hàn Chu tiến lên phía trước thêm một chút.
Khuôn mặt của cậu ấy thoát ra khỏi bóng tối.
Lúc này Tô Vân Cảnh mới nhìn thấy hàng lông mày tinh tế của cậu ấy hơn nhướng lên.
Phó Hàn Chu: “Đây là cái gì?”
Tô Vân Cảnh trả lời cậu ấy: “Đề đó.”
Phó Hàn Chu không có mù, nhận ra đây là đề, trọng điểm câu hỏi của cậu ấy cũng không nằm ở đây, mà là…
“Đưa cho tôi cái này để làm gì?”
“Để cậu làm đề.” Tô Vân Cảnh kiên nhẫn giải thích với cậu ấy: “Tôi tổng hợp lại hết một lượt đề thi cơ bản từ lớp mười tới lớp mười một, lúc cậu rảnh không có việc gì thì lấy ra làm một chút.”
“Không biết làm thì cứ để trống, chủ yếu là tôi muốn xem thử xem cậu giỏi những dạng đề nào thôi.”
Sau khi hiểu rõ được điều này là sẽ có thể dạy bù những mặt mà Phó Hàn Chu còn yếu rồi.
Thấy Tô Vân Cảnh muốn dạy bù cho cậu ấy, Phó Hàn Chu lạnh lùng trả lại đề cho cậu: “Tôi không cần.”
Tô Vân Cảnh cứ như chạm phải củ khoai bỏng tay vậy, lập tức đẩy lại cho Phó Hàn Chu.
“Cậu yên tâm đi, nếu như tôi dạy bù cho cậu, chắc chắn sẽ kết hợp hài hòa giữa học và nghỉ, sẽ không để cậu học cả một ngày hai tư giờ đâu.”
Tô Vân Cảnh nói rất có lý: “Còn khoảng một năm nữa là thi đại học rồi, phải cắn răng mà cố gắng thôi, có lẽ sẽ thi được vào một trường đại học tốt.”
Thực ra, với gia cảnh của của Phó Hàn Chu, cho dù cậu ấy không cần cố gắng thì cũng có tiền tiêu mãi chẳng hết.
Tuy rằng Văn Yến Lai không giàu có như Thẩm Niên Ôn, nhưng nghe ý trong lời mà bà nói, số tiền mà bà bỏ ra cũng có thể để Tô Vân Cảnh không phải lo cơm ăn áo mặc sống hết một đời.
Chuyện này nếu là trước đây thì chắc chắn Tô Vân Cảnh sẽ sống thật nhàn nhã.
Ai mà chưa từng có ước mơ đi du lịch vòng quanh thế giới thăm thú đây đó chứ?
Nhưng bây giờ Tô Vân Cảnh không phải chỉ còn một mình.
Bên cạnh có người bồi bạn thì sẽ nảy sinh động lực hướng về phía trước.
Nếu như Phó Hàn Chu là một tên bệnh kiều cố chấp điên cuồng tàn nhẫn, động lực của Tô Vân Cảnh sẽ là khiến cậu ấy trở nên tốt hơn.
Nếu như Phó Hàn Chu chỉ là không muốn tiến lên phía trước, vậy thì Tô Vân Cảnh muốn kéo lấy cậu ấy cùng nhau tiến về phía trước.
Nói tóm lại, Tô Vân Cảnh đã đặt Phó Hàn Chu vào mỗi một giai đoạn trong cuộc đời của cậu.
Tô Vân Cảnh thể hiện suy nghĩ nội tâm của mình một cách tự nhiên: “Chúng ta có thể cùng đỗ vào trường đại học ở thủ đô là tốt nhất, không đỗ đại học ở thủ đô, vậy thì cùng đỗ vào Nam Hoa, hoặc là trường 985, 211 khác.”
Cậu không chút che giấu, bày tỏ ý định cuộc sống đại học của hai người bọn họ phải trói chặt lấy nhau.
Phó Hàn Chu híp mắt lại, ánh mắt vô cùng tối tăm.
Trong suy nghĩ thẳng nam của Tô Vân Cảnh, hai người bọn họ phải ràng buộc lấy nhau.
Không có Phó Hàn Chu thì cậu không thể sống tới bây giờ.
Cho nên nếu như cậu có tương lai ở thế giới này.
Vậy thì trong tương lai, bên cạnh cậu nhất định phải có Phó Hàn Chu.
Thấy Phó Hàn Chu không nói gì, Tô Vân Cảnh ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy.
Không biết từ lúc nào, Phó Hàn Chu lại hòa vào trong bóng tối, mắt mày trở nên mơ hồ, khiến người ta không nhìn rõ được vẻ mặt của cậu.
Chỉ cảm thấy đôi mắt đen sâu hun hút kia vô cùng tối tăm, đuôi mắt hẹp dài sắc bén như lưỡi dao.
Dường như trong đó đang có gì đó cuộn trào.
Tô Vân Cảnh còn chưa kịp nhìn rõ, Phó Hàn Chu đã cụp mắt xuống.
Tất cả cảm xúc đều biến mất không còn chút vết tích, giống như tất cả đều chỉ là ảo giác mà thôi.
Tô Vân Cảnh vẫn nói mãi không ngừng, chỉ đổi lại được lời nói lạnh nhạt bình tĩnh của Phó Hàn Chu: “Ờ.”
‘Ờ’ xong, Phó Hàn Chu liền đóng cửa nhà lại.
Ớ?
Ơ kìa?
Tô Vân Cảnh hoang mang nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Đang nói chuyện yên lành sao đột nhiên lại đóng cửa vậy?
Tô Vân Cảnh bất lực chỉ đành nói qua cánh cửa: “Tóm lại là cậu làm đề cho cẩn thận đi, có gì không hiểu thì có thể tới hỏi tôi.”
Phó Hàn Chu chẳng nói gì hết.
Đợi ở cửa một lát, Tô Vân Cảnh cả đầu toàn là chấm hỏi quay về phòng.
Tâm lý bây giờ của nhóc cool ngầu, đúng là còn khó hơn cả mò kim đáy biển nữa.
Gần đây Văn Yến Lai lại bắt đầu bận rộn vì một số việc, không có thời gian tiếp tục kéo gần quan hệ cô cháu.
Tô Vân Cảnh lại cảm thấy vui vẻ thả lỏng.
Nhóc cool ngầu vẫn giống như trước đây, buổi trưa thì ngủ, buổi chiều chơi máy chơi game xếp hình.
Dáng vẻ thong dong nhàn nhã, khiến Tô Vân Cảnh có hơi đau đầu.
Cũng không biết rốt cuộc cậu ấy có nghe lọt tai lời nói ngày hôm đó hay không nữa.
Tô Vân Cảnh ôm suy nghĩ “Có thể là cậu ấy lén làm đề vào buổi tối”, vậy là không tới cố gắng khuyên nhóc cool ngầu cố gắng học tập nữa.
Nhoáng một cái mấy ngày đã trôi qua, nhưng Phó Hàn Chu lại chẳng đưa cho cậu lấy một tờ đề nào hết.
Trên đường trở về nhà, Tô Vân Cảnh thực sự không nhịn nổi nữa: “Cậu đã làm đề chưa?”
Phó Hàn Chu ngồi ở khoang ghế sau, sau khi lên xe cũng chẳng cử động chút nào.
Mái tóc dài xõa tung sau gáy, đường nét anh tuấn đẹp đẽ.
Nghe thấy lời Tô Vân Cảnh nói, đôi đồng tử dưới mí mắt hơi động đậy một chút, nhưng cũng không mở mắt ra.
Miệng Phó Hàn Chu phát ra một tiếng “Ừm” mơ hồ.
Tô Vân Cảnh chẳng hiểu gì cả, cũng không biết ‘Ừm’ này của cậu là làm rồi.
Hay là cái kiểu đàn ông cặn bã khi trả lời một vấn đề nhạy cảm nào đó, quen cái thói ba phải thế nào cũng được, ừm ờ cho có.
Tô Vân Cảnh gặng hỏi: “Cậu nói cái gì cơ?”
“Ừm.”
“…”
Đậu xanh, ‘Ừm’ như vậy là có ý gì?
Tô Vân Cảnh không chơi trò đánh đố với cậu ấy, hỏi thẳng luôn: “Rốt cuộc cậu đã làm đề chưa? Cậu cứ nói thẳng với tôi đi, làm, hay là chưa làm!”
Cuối cùng Phó Hàn Chu cũng mở đôi mắt phượng xinh đẹp ra: “Ừm?”
Khóe miệng Tô Vân Cảnh co rút, tính tình tốt lắm mới không lấy cặp sách đập lên mặt cậu ta.
Sao lại cảm thấy nhóc cool ngầu bắt đầu hư hỏng rồi vậy?
Buổi tối Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn đều có ở nhà, khó có khi bọn họ ăn một bữa cơm đông đủ.
Sắc mặt Văn Yến Lai không tốt, Thẩm Niên Ôn lên tiếng quan tâm: “Không phải việc tuyên truyền phim đã kết thúc rồi sao, sao vẫn còn bận rộn như vậy?”
Văn Yến Lai nở nụ cười nhàn nhạt: “Hai ngày nay có rất nhiều chuyện dồn lại một lúc, nhưng sắp làm xong rồi.”
Thẩm Niên Ôn làm về internet, cũng dính líu một chút tới giới giải trí, nhưng dù sao thì ông ta cũng không phải người trong giới, cũng không hiểu rõ cho lắm nên cũng không hỏi kĩ thêm.
Tô Vân Cảnh nghĩ đến việc mình ăn mặc ở đi lại đều dựa vào Văn Yến Lai, nhìn thấy bà mệt mỏi như vậy, biết không thể giúp được gì, âm thầm múc thêm một bát canh cho bà.
Dường như cảm xúc của Văn Yến Lai tốt hơn một chút, cúi thấp đầu uống bán canh kia.
Phó Hàn Chu ngước mắt liếc nhìn Tô Vân Cảnh và Văn Yến Lai.
Ăn xong cơm tối, Tô Vân Cảnh định tự mình đi xem thành quả lao động của Phó Hàn Chu.
Cho nên nhìn thấy Phó Hàn Chu đứng dậy rời khỏi phòng ăn, cậu cũng nhanh chóng đi theo sau lên tầng.
Không ngờ rằng Phó Hàn Chu vừa mới đi vào phòng, không thèm quan tâm tới Tô Vân Cảnh ở đằng sau, trực tiếp đóng cửa lại.
Hừ!
Tô Vân Cảnh dùng nắm đấm gõ gõ cửa phòng Phó Hàn Chu.
Giọng nói của người bên trong của vang lên: “Tôi không ở đây.”
Tô Vân Cảnh: “…”
Tất cả mọi người đều biết, Tô Vân Cảnh là một người có tính tình rất tốt.
Nhưng gần đây năm lần bảy lượt bị nhóc cool ngầu đối nghịch, có tốt tình thế nào thì cũng tới lúc nổi giận.
Trước đây khi cả người tên kia toàn là gai nhọn, ít ra thì cậu còn biết tránh mấy cái gai đó như thế nào.
Tô Vân Cảnh còn có thể nhìn ra cậu ấy thích cái gì, không thích cái gì từ vẻ mặt của cậu ấy được.
Nhưng bây giờ thì chẳng thể biết được Phó Hàn Chu đang nghĩ cái gì.
Kiểu như, chẳng biết nên làm thế nào ấy.
Vung nắm đấm lên loạn xạ, toàn là đấm vào bông, Tô Vân Cảnh cũng không biết nên đổi cách như thế nào.
Mười bảy tuổi đã khó xử lí như vậy rồi, đến lúc hai mươi bảy tuổi thì cậu làm gì được cậu ấy chứ?
Tô Vân Cảnh bực bội tới mức cả ngày hôm sau cũng không thèm để ý tới Phó Hàn Chu.
Buổi chiều học tiết tin học, Lý Học Dương vào lớp cuối cùng đi tới nói với Tô Vân Cảnh: “Bên ngoài có người tìm cậu.”
Tô Vân Cảnh nhìn cửa phòng học tin học một cái, không thấy ngoài cửa có người, không nhịn được hỏi Lý Học Dương: “Ai ở bên ngoài cơ?”
Phòng tin học không ở cùng một tòa dạy học với lớp bọn họ.
Cho nên Tô Vân Cảnh cũng không biết rõ cái người Lý Học Dương bảo đang ở bên ngoài đó là ai.
Khuôn mặt Lý Học Dương đầy vẻ mất kiên nhân, giọng điệu rất khó chịu: “Hỏi hỏi hỏi, chỉ hỏi thì có tác dụng gì, cậu ra ngoài xem không phải là biết rồi sao?”
Cậu ta nâng cao giọng, khiến Phó Hàn Chu ngồi ở cái máy bên cạnh Tô Vân Cảnh ngước mắt lên.
Đôi mắt phương xinh đẹp hơi nâng lên, đuôi mắt hơi kéo dài ra bên ngoài.
Dường như Lý Học Dương bị đuôi mắt hẹp dài của cậu ta đâm một nhát, chân tay run bần bật, chột dạ tránh né ánh mắt của Phó Hàn Chu.
“Ở ngoài cổng trường.” Lý Học Dương thấp giọng nói đầy mất tự nhiên.
Tô Vân Cảnh:…
Tô Vân Cảnh cạn lời nhìn cậu ta: “Với cái năng lực biểu đạt này của cậu, tôi khuyên cậu, sau này đừng có làm cái nghề truyền đạt lại lời cho người khác thì hơn.”
Cái nghề này cần phải có kỹ thuật, cần kiểu người có thể nói rõ ràng.
Sắc mặt Lý Học Dương đen thui, nhưng không dám nói gì cả.
Tô Vân Cảnh không quen ai ở thủ đô cả, cũng không biết là ai đợi cậu ở bên ngoài cổng trường.
Xin thầy giáo tin học nghỉ mấy phút, Tô Vân Cảnh đi ra ngoài cổng trường.
Tô Vân Cảnh chạy bước nhỏ cả một đường.
Nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt ở cổng trường học, cậu nghi hoặc đi lên phía trước, hỏi đối phương qua thanh rào chắn.
“Cho hỏi có phải chú tìm tôi không?”
Người đàn ông cầm một tấm ảnh trong tay, ông ta nhìn Tô Vân Cảnh, lại nhìn vào tấm ảnh.
Sau khi đã xác nhận thân phận của Tô Vân Cảnh, lúc này người đàn ông mới cất tiếng nói: “Cậu chính là Văn Từ sao? Có tiện ra ngoài nói chuyện không?”
Tô Vân Cảnh có chút cảnh giác: “Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi ạ.”
“Không phải tôi tìm cậu, cậu đợi một chút.” Người đàn ông cầm di động gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi bên kia nghe máy, người đàn ông nói qua tình hình cho người kia, rồi đưa điện thoại cho Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh chần chờ nhận lấy, đặt lên bên tai.
“Alo, xin chào, tôi là Văn Từ, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia vang lên mấy tiếng ho nặng nề, ho một lúc ông ta mới cất tiếng nói: “Có thể là Văn Yến Lai vẫn chưa nói với con về ba, nhưng ba mới thực sự là ba ruột của con.
Tô Vân Cảnh:… Chuyện cẩu huyết gì đang xảy ra vậy?
Khi Tô Vân Cảnh chậm rãi quay trở về phòng tin học, thì nửa tiết học cũng đã trôi qua rồi.
Thầy giáo dạy tin học phất tay với cậu, Tô Vân Cảnh ngồi về chỗ máy của mình.
Tiết tin học ở trường bọn họ đều chỉ giảng một nửa tiết học, nửa tiết học còn lại sẽ cho thời gian để học sinh luyện tập.
Sau khi giảng xong những kiến thức cuối cùng, thầy giáo tin học nói: “Học sinh vừa mới đi vào kia, lát nữa em tìm một bạn người bạn thân thiết, bảo bạn ấy dạy em thao tác như thế nào nhé.”
Tô Vân Cảnh đáp ‘vâng’ một tiếng.
Nhưng đợi sau khi thầy giáo đi ra ngoài, cậu lại mở trang mạng ra tìm kiếm cái tên Hứa Hoằng Văn.
Hứa Hoằng Văn chính là người đàn ông tự xưng là ba ruột của cậu lúc ban nãy.
Hứa Hoằng Văn cũng là một diễn viên giống như Văn Yến Lai.
Còn là diễn viên cấp một quốc gia, phó hiệp hội hí kịch, giáo sư Học viện Hý kịch Hoa Hạ.
Phim Hứa Hoằng Văn đóng không nhiều, nhưng mỗi bộ phim đều là chế tác lớn cấp độ sử thi giống như “Đế Quốc Vương Triều”.
Hai bộ điện ảnh tham gia diễn cũng là hai đoạn phim kỉ niệm quốc gia bốn mươi năm, năm mươi năm.
Ngoài ra ông ta còn có hai khóa minh tinh vô cùng nổi tiếng.
Một khóa minh tinh trong đó, có một người là ảnh hậu cả giới, hai thị hậu, một thị đế.
Ảnh hậu cả giới này chính là Văn Yến Lai.
Tô Vân Cảnh nhìn ảnh của Hứa Hoằng Văn, trong lòng phức tạp khó nói lên lời.
Nguyên chủ và Văn Yến Lai cũng không phải cô cháu, mà là mẹ con.
Chả trách cậu cứ cảm thấy khúc tiếp xúc với Văn Yến Lai cứ là lạ thế nào, hóa ra là vì cái này.
Nếu tính thử tuốc tác, lúc Văn Yến Lai sinh Văn Từ thì cũng mới hai mươi tuổi, vẫn còn là sinh viên năm ba.
Có tình yêu thầy trò với thầy giáo của mình, sau khi sinh Văn Từ, có thể là vì sự nghiệp, vì danh tiếng của mình, nên đã đưa con trai cho anh trai ruột nuôi.
Nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn là Văn Yến Lai cảm thấy áy náy đối với nguyên chủ.
Cho nên khi tiếp xúc riêng với Văn Từ, bà ấy mới lo lắng mất tự nhiên như vậy.
Tô Vân Cảnh không ngờ rằng thân phận lần này còn có giả thiết xấu hổ như vậy.
Hứa Hoằng Văn tìm tới tận mặt, xem ra là có ý muốn nhận lại cậu.
Nhưng dường như bên phía Văn Yến Lai không có ý định làm rõ thân phận của cậu, hoặc là có thể có, nhưng sợ cậu không chấp nhận nổi, nên vẫn chưa nói gì cả.
Ánh nắng cuối hạ không hề gay gắt nữa.
Ánh sáng màu vàng rải xuống từng lớp từng lớp, bị những cành lá xum xuê cắt thành hàng ngàn tia sáng, xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, tạo thành bóng râm loang lổ trên cơ thể đẹp trai sáng sủa của cậu thiếu niên.
Trong ánh sáng sáng sáng tối tối, đầu lông mày Tô Vân Cảnh nhíu chặt lại, có vẻ như tâm trạng có hơi buồn bực.
Phó Hàn Chu liếc nhìn màn hình máy tính của cậu một cái.
Trong lòng của Tô Vân Cảnh có chuyện khó chịu, cả buổi trưa trôi qua trong mơ màng.
Văn Yến Lai là nhân vật công chúng, nếu như bất cẩn để lộ ra quan hệ giữa hai người bọn họ, vậy thì nhất định sẽ tạo ra sóng gió vô cùng to lớn.
Bởi vì Hứa Hoằng Văn này đã kết hôn từ lâu rồi.
Trong mấy bài báo lá cải có viết, ông ta và vợ quen biết nhau lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp lại yêu đương thêm mấy năm rồi mới dắt tay nhau đi vào lễ đường.
Kết hôn hơn hai mươi năm, hai vợ chồng lại càng thêm ân ái, là một đôi vợ chồng kiểu mẫu nổi tiếng trong giới.
Còn sinh một cặp trai gái.
Con gái lớn học thạc sĩ ở bên nước ngoài, con trai nhỏ học ngành đạo diễn ở Học viện hý kịch.
Năm ngoái khi Hứa Hoằng Văn nhận phỏng vấn, còn cảm ơn vợ đã ở bên bồi bạn không rời không bỏ nhiều năm như vậy, đúng chuẩn hình tượng một người đàn ông tốt đầy thâm tình.
Bây giờ hình tượng thâm tình đã bị phá vỡ, con trai riêng là Tô Vân Cảnh cũng lớn từng này tuổi rồi.
Hứa Hoằng Văn rõ ràng đã ngoại tình trong hôn nhân, Văn Yến Lai là…
Tô Vân Cảnh không biết rõ chuyện thực sự năm đó, cũng không tiện đoán già đoán non, càng không muốn đánh giá gì hết.
Việc cậu đau đầu là nên làm sao đây, giả vờ không viết gì đợi Văn Yến Lai tới thú nhận, hay là chủ động tìm Văn Yến Lai để nói chuyện?
Hai ngày nay Văn Yến Lai vẫn luôn ở nhà, trông có vẻ bà ấy không biết chuyện Hứa Hoằng Văn gọi điện thoại tới tìm cậu.
Hứa Hoằng Văn không nói với Văn Yến Lai mà trực tiếp tìm cậu luôn.
Gián tiếp nói rõ một chuyện, đó là Văn Yến Lai không đồng ý Hứa Hoằng Văn làm phiền tới cuộc sống của cậu.
Tô Vân Cảnh có chút do dự, cuối cùng quyết định đợi sau khi Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn kết hôn xong rồi mới tìm bà ấy nói chuyện.
Bà ấy sắp kết hôn rồi, Tô Vân Cảnh không muốn phá hỏng tâm trạng của bà ấy vào lúc này.
Gần đây Tô Vân Cảnh không vui vẻ lắm, cũng không bám theo Phó Hàn Chu bắt cậu ấy học giống như mấy ngày trước nữa.
Phó Hàn Chu thì vẫn cứ như vậy, làm việc nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, sáng ngủ, chiều chơi game, hoặc là ngây người nhìn ra bên ngoài cửa sổ trông rất chán chường.
Một ngày cứ trôi qua như vậy.
Tô Vân Cảnh nhìn Phó Hàn Chu như đang sống cuộc sống về già sau khi nghỉ hưu vậy.
“Cậu sống uổng phí thời gian như vậy, có ý nghĩ gì không?” Tô Vân Cảnh hỏi vô cùng vô cùng thành khẩn.
Ánh mắt mơ hồ của Phó Hàn Chu đang nhìn ra ngoài cửa sổ cuối cùng cũng có một chút tiêu cự, mí mắt cậu ấy nhấc lên, nhìn về phía Tô Vân Cảnh.
Ngay lúc Tô Vân Cảnh tưởng rằng cậu ấy sẽ nói điều gì đó, kết quả cậu ấy lại “Ừm” một tiếng mơ hồ.
Khiến người ta không biết rõ được là “Ừm!” xác định, hay là “Ừm~” hời hợt mơ hồ.
Tô Vân Cảnh:…
Giờ thì hiểu rồi.
Mỗi lần nhóc cool ngầu “Ừm~” như vậy, thì có nghĩa là không muốn trả lời vấn đề này.
Cậu ấy mới mười bảy tuổi, vậy mà cái kiểu đàn ông cặn bã nói cho có lệ như vậy đã thuần thục vậy rồi, Tô Vân Cảnh cảm thấy xem thế là quá đủ.
Rốt cuộc mười năm nay đã xảy ra chuyện gì, khiến một nhóc cool ngầu đáng yêu trở thành như vậy?
Mẹ nó chứ.
Đau lòng quá mà.
Hôn lễ của Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn được xác định tổ chức vào ngày mùng tám tháng mười.
Hôm đó đúng vào ngày sinh nhật của Văn Yến Lai, hơn nữa còn là ngày cuối cùng trước khi khai giảng.
Hôn lễ không lớn, chỉ mời anh em bạn bè thân thiết, cộng lại cũng chỉ khoảng hai mươi người.
Văn Yến Lai thuê hai cái máy bay tư nhân rộng rãi thoải mái, đón anh em bạn bè bay thẳng tới một hòn đảo có phong cảnh tuyệt đẹp, lại vô cùng riêng tư để tổ chức đám cưới.
Trước đó một tuần, Văn Yến Lai đã tới hòn đảo để chuẩn bị đám cưới rồi.
Hai ngày trước đám cưới, Thẩm Niên Ôn đón Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu qua.
Quá trình đám cưới được giản lược toàn bộ, không có các bé nhỏ rải hoa trong lễ đường, cũng không có phù dâu phù rể.
Người đưa nhẫn cho hai người bọn họ chính là Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu.
Lần đầu tiên Tô Vân Cảnh ngồi máy bay tư nhân, cũng là lần đầu tiên tới hòn đảo tư nhân như vậy, có thế nào thì vẫn có chút hưng phấn.
Phòng của cậu có một cái ban công, có thể nhìn thấy toàn cảnh hòn đảo tư nhân.
Cả hòn đảo tràn ngập trong màu đỏ của hoa phượng, tươi đẹp như ngọn lửa, đốt cháy hòn đảo trở nên rực rỡ.
Phó Hàn Chu ở phòng bên cạnh cậu, phòng đó cũng có một cái ban công giống như vậy.
Tô Vân Cảnh đứng ở ban công gọi nhóc cool ngầu ở cách vách.
Phải gọi mấy tiếng thì Phó Hàn Chu mới lười nhác chậm rãi đi ra.
Lỗ tai cậu ấy nhét một cái tai nghe màu trắng, đồ ở nhà vừa vặn làm dáng người cậu ấy càng đẹp đẽ hơn.
Cái cổ trắng nõn thon dài, đường nét rõ ràng mượt mà.
Vẻ mặt Phó Hàn Chu lạnh nhạt uể oải, vừa nhìn liền thấy đấy là bị ép phải xuất hiện, cả mặt viết hàng chữ ‘làm sao, có chuyện gì nói nhanh lên’.
Khoảng cách giữa hai ban công rất gần, ở giữa chỉ cách nhau khoảng mười phân.
Tô Vân Cảnh bám lên lan can ở ban công, nhìn Phó Hàn Chu lúc nào cũng như chưa tỉnh ngủ: “Cậu nhìn trời xanh mây trắng ở bên ngoài đi, khung cảnh đẹp như vậy, có muốn đi dạo trên đảo một chút không?”
Phản ứng của Phó Hàn Chu đầy lạnh lùng: “Không đi.”
Tô Vân Cảnh biết ngay cậu ấy sẽ trả lời như vậy: “Buổi tối cậu ngủ không ngon là bởi vì ban ngày cậu ngủ quá nhiều, làm việc nghỉ ngơi không có quy luật, thêm cả việc không vận động nên mới như vậy đó.”
“Sau này hai người chúng ta cùng nhau tập thể dục vào buổi sáng, hoạt động nhiều một chút, tôi dám chắc chắn buổi tối cậu ngủ sẽ rất ngon.”
Phó Hàn Chu liếc Tô Vân Cảnh một cái.
Phía sau người cậu là một vùng biển, màu sắc của nước biển từ xanh nhạt tới xanh xanh, rồi lại xanh đậm hơn nữa, màu sắc đậm hơn từng tầng một.
Giống như một bức tranh sơn dầu vô cùng tươi mát.
Tô Vân Cảnh ôn hòa sạch sẽ sáng sủa, cũng hòa vào trong bức tranh đó, khiến cho màu sắc đó càng trở nên đẹp đẽ hơn.
Khó có khi nào Tô Vân Cảnh khuyên được nhóc cool ngầu đi ra ngoài dạo một chút.
Bọn họ đi chân trần trên bãi cát màu trắng mềm mịn, những hạt cát li ti lướt qua kẽ chân, lành lạnh mềm mại, rất thoải mái.
Phó Hàn Chu không nói câu nào, lẳng lặng đi theo đằng sau Tô Vân Cảnh, mái tóc dài màu đen bị gió thổi cho có chút tán loạn.
Hạt cát nhỏ bay lên quấn quanh cổ chân thon dài của cậu.
Vẻ mặt lười nhác chẳng khác gì so với ban nãy, vô cùng giống một ông lão nghỉ hưu ra khỏi viện dưỡng lão đi dạo.
Tô Vân Cảnh ghét bỏ cậu không có động lực sống của thiếu niên nên có, quay đầu đi tới ven biển vốc nước lên hất về phía Phó Hàn Chu.
Áo Phó Hàn Chu bị hất cho ướt một mảnh nhỏ, thấm ra dấu vết sẫm màu.
Nhưng cậu chỉ liếc mắt nhìn Tô Vân Cảnh một cái, ánh mắt lạnh nhạt, không chút gợn sóng.
Phản ứng lạnh lùng, khiến cho Tô Vân Cảnh giống như một tên ấu trĩ nghịch ngợm.
Tô Vân Cảnh: Đệch!
Chân Tô Vân Cảnh dính nước, dẫm cả một gót chân toàn là cát, cậu càng đi cát càng nhiều.
Tô Vân Cảnh chạy lên trước, dẫm lên mu bàn chân Phó Hàn Chu một cái, bật cười chạy đi.
Phó Hàn Chu không quan tâm tới cậu.
Tô Vân Cảnh lại chạy tới cạnh biển rửa chân, lại dẫm một chân toàn cát chạy tới dẫm lên mu bàn chân của Phó Hàn Chu.
Cứ dẫm đi dẫm lại lên mu bàn chân của nhóc cool ngầu, dẫm xong thì chuồn nhanh.
Đợi tới khi Tô Vân Cảnh đạp tới lần thứ tư, phản ứng của Phó Hàn Chu vô cùng linh hoạt, chân phải lùi một bước, một tay túm lấy cánh tay của Tô Vân Cảnh, bẻ quặt hai cánh tay cậu ra đằng sau lưng.
Tô Vân Cảnh bị bắt được cũng không tức giận, mà còn bật cười.
“Phải thế chứ, cậu hoạt động nhiều một chút, chỉ cần nhìn tư thế đi của hai chúng ta, người không biết có khi còn nghĩ rằng hai ông cháu dắt tay nhau đi dạo bờ biển đấy.”
Phó Hàn Chu:…
Phó Hàn Chu mặt vô cảm buông Tô Vân Cảnh ra.
Tô Vân Cảnh hoạt động cánh tay một chút, lẩm bẩm đi theo sau lưng cậu.
“Cậu nói xem cậu mới có mấy tuổi chứ, sống cứ như một ông già tám mươi tuổi vậy. Cẩn thận chưa tới hai mươi tuổi thì xương cốt đã lão hóa hết rồi.”
Dưới ánh chiều tà ngả về tây, mặt biển dường như được một tấm lụa đẹp đẽ phủ lên, mặt nước lấp lánh.
Đáy mắt Tô Vân Cảnh ánh lên ánh sáng dao động của nước biển, quá sáng chói, ngược lại khiến người khác càng không thể nhìn rõ được cảm xúc ở trong đó.
Sau khi đi dạo xong quay về, đúng lúc nhìn thấy người chủ trì đám cưới đang xác nhận quá trình cùng với Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn ở trong phòng khách.
Bởi vì quá trình vẫn còn có một chút cảnh của hai người Tô Vân Cảnh, cho nên bọn họ cũng bị gọi tới.
Cảnh bọn họ xuất hiện rất đơn giản, đó là đưa nhẫn cưới cho Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn.
Quá trình rất đơn giản, nói một lần là Tô Vân Cảnh đã nhớ rồi.
Ngày hôm sau khách tham dự chia ra làm hai tới đảo tư nhân, trong đó còn có ông nội bà nội của nguyên chủ.
Tô Vân Cảnh giúp tiếp đón bạn bè người thân, cả ngày chẳng có lấy thời gian rảnh rỗi.
Tới cuộc party độc thân buổi tối, Tô Vân Cảnh mặc đồ vest chính thức đi theo đằng sau Văn Yến Lai tặng quà kỷ niệm.
May là người tới không nhiều, đều là những bạn cũ đã quen lâu năm.
Văn Yến Lai chẳng qua chỉ là mượn cơ hội tặng quà kỷ niệm này để giới thiệu Tô Vân Cảnh cho những bạn bè của bà biết mặt thôi.
Văn Yến Lai cũng biết Tô Vân Cảnh bận cả một ngày, cho nên tặng quà kỷ niệm xong liền để cậu trở về nghỉ ngơi trước.
Sau khi Tô Vân Cảnh quay trở về phòng, tùy tay kéo cà vạt ra, thả lỏng cái cổ của mình.
Tóc được xịt gôm cố định, cũng lười nhác mà rủ xuống mấy sợi, che đi cái trán đầy đặn trơn bóng.
Tô Vân Cảnh cử động cái vai mỏi nhừ, đi về phía ban công.
Phòng bên cạnh đã tắt đèn, rèm cửa sổ màu trắng bị gió thổi bay phất phới.
Khoảng cách giữa hai ban công chỉ có mười phân, một tay Tô Vân Cảnh chống lên ban công, nhẹ nhàng nhảy qua một cái.
Cả một ngày hôm nay Tô Vân Cảnh bận tới mức chân không rời đất, nhóc cool ngầu lại có thể yên ổn ở lì trong phòng, cứ như con gái không thể lộ mặt vậy.
Tô Vân Cảnh nhảy sang ban công phòng Phó Hàn Chu, nhấc một góc rèm cửa sổ lên, muốn nhìn xem cậu đã ngủ chưa.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng vô cùng tối, chỉ có một ánh sáng màu đỏ hình tròn.
Rèm cửa sổ bị kéo ra một khe hở, giống như xé rách một cái lỗ trong bóng tối, có ánh sáng chiếu vào bên trong.
Phó Hàn Chu đứng dựa vào vách tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc.
Ánh sáng đèn tràn vào trong đồng tử tăm tối của cậu, lập tức bị hấp thụ, chỉ còn lại màu đen không nhìn thấy tận cuối.
Tô Vân Cảnh biết cậu vẫn còn chưa ngủ, thấy cậu lại hút thuốc tiếp, âm thầm thở dài một tiếng.
“Cậu đã ăn cơm chưa?” Tô Vân Cảnh không đi vào, đứng ở ngoài ban công ném một túi sandwich, một hộp sữa chua vào cho Phó Hàn Chu.
“Hút thuốc ít thôi, ngủ sớm đi.” Tô Vân Cảnh nhắc nhở cậu ấy: “Trước khi đi ngủ đừng quên đóng cửa ban công lại, ban đêm gió ở đây lạnh lắm đấy.”
Phó Hàn Chu không nói gì mà nhìn cậu.
“Tôi đi ngủ trước đây.” Tô Vân Cảnh ngáp một cái rồi nhảy về phòng của mình.
Đợi sau khi Tô Vân Cảnh rời đi, Phó Hàn Chu vẫn duy trì tư thế đứng nguyên tại chỗ bất động.
Tới tận khi đã hút hết điếu thuốc trong miệng, lúc này cậu mới đứng dậy vứt gốc điếu thuốc cùng với sữa chưa sandwich mà Tô Vân Cảnh vào trong thùng rác.
Ngày hôm sau vậy mà lại không thấy Phó Hàn Chu đâu cả.
Buổi sáng bọn họ còn ăn một bữa sáng qua loa, nhưng tận tới khi mọi người lục tục đi vào lễ đường, Tô Vân Cảnh lại không tìm thấy Phó Hàn Chu đâu cả.
Tổ chức đám cưới cũng rất vội vàng.
Nhạc dạo đầu của đám cưới cũng đã vang lên rồi, đợi Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn tuyên thệ xong thì sẽ đến lúc đưa nhẫn.
Kết quả một người đưa nhẫn trong đó lại không thấy đâu nữa!
“Con đi tìm cậu ấy.” Tô Vân Cảnh nói.
Người chủ trì đám cưới nhìn đồng hồ, vẻ mặt sầu khổ: “Không được không kịp rồi, chỉ có thể thay đổi một chút thôi. Lát nữa khi bọn họ tuyên thệ, cậu cầm cả hai cái nhẫn đi lên.”
Tô Vân Cảnh bất lực, cũng chỉ đành như vậy thôi.
Trước đây cậu cũng không nhận ra nhóc cool ngầu không thích người mẹ kế là Văn Yến Lai này, sao vào thời khắc quan trọng lại bỏ đi cơ chứ.
May là cậu ấy không tới thì cũng không có chuyện gì lớn, nếu như cậu ấy cầm nhẫn đi, lúc đó mới rách việc.
Ngay lúc Tô Vân Cảnh đang cảm thấy may mắn, lễ đường đột nhiên trở nên ồn ào.
Tô Vân Cảnh đứng bên ngoài lễ đường, có chút buồn bực nhìn vào bên trong.
Lễ đường có một màn hình LED rất lớn.
Thường khi kết hôn người ta sẽ chiếu mấy tấm ảnh lúc cô dâu chú rể quen nhau lên đó, hoặc là những tấm ảnh lãng mạn hài hòa như hoa tươi, khinh khí cầu gì đó.
Văn Yến Lai không muốn quá màu mè nên nhờ người chủ trì chiếu một bức tranh tĩnh vật trang nhã đơn giản.
Nhưng bây giờ bức tranh đó được thay thế bằng hai bản giám định quan hệ ruột thịt.
Một bản là kết quả giám định ADN giữa Tô Vân Cảnh và Văn Yến Lai.
Chỉ số huyết thống tích lũy của họ là 461693,46, xác suất mẹ con ruột là 99,99%.
Một bản là kết quả giám định ADN giữa Tô Vân Cảnh và Hứa Hoằng Văn.
Chỉ số huyết thống tích lũy của họ là 361693,12, xác suất ba con ruột là 99,99%.
Nhìn thấy hai tờ báo cáo xét nghiệm quan hệ huyết thống này, mặt mày Văn Yến Lai trắng bệch, vô thức nhìn Tô Vân Cảnh đang đứng ở ngoài cửa.
Không chỉ riêng Văn Yến Lai, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Tô Vân Cảnh.
Bên tổ chức đám cưới cũng hoảng luôn rồi, không ngờ lại mắc phải sai lầm lớn như vậy.
Tô Vân Cảnh xấu hổ muốn chết, ngại ngùng muốn chết ngay tại chỗ được luôn.
Tình huống đột ngột này đã phá vỡ nhịp điệu của đám cưới.
Thẩm Niên Ôn không biết Tô Vân Cảnh và Văn Yến Lai là mẹ con ruột, trong lòng ông cảm thấy có chút phức tạp.
Vào lúc này đã thể hiện được lợi ích của sự trưởng thành và có kinh nghiệm.
Thẩm Niên Ôn nhanh chóng bình tĩnh lại, yêu cầu người khác nhanh chóng xóa ảnh trên màn hình LED đi.
Nhìn thấy vẻ giật mình kinh hoảng của Văn Yến Lai, gần như là sắp đứng không vững, ông liền bước tới đỡ bà.
Văn Yến Lai đã trải qua nhiều sóng gió trong giới giải trí, dù có xấu hổ đến đâu, bà cũng sẽ không thất thố như bây giờ.
Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ.
Mà ngoại lệ này chính là con trai bà.
Đã nhiều năm như vậy bà không nhận Văn Từ, một là không biết nên nói như thế nào, hai là muốn bảo vệ cậu.
Dù sao thì đoạn tình cảm năm đó cũng chẳng hay ho gì, nếu chuyện của bà và Hứa Hoằng Văn lộ ra, thì Văn Từ sẽ bị coi là đứa con ngoài giá thú.
Một đứa trẻ mười mấy tuổi, bà không biết cậu có thể chấp nhận được nhiều như vậy không, cũng không muốn cậu chấp nhận.
Mặc dù Tô Vân Cảnh đã hơn hai mươi tuổi, nhưng cũng chưa trải qua chuyện này bao giờ.
Sau một hồi lúng túng, nhận ra người xấu hổ nhất ở đây không phải là cậu, mà là Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn.
Đặc biệt là Văn Yến Lai.
Tô Vân Cảnh căng da đầu, đi qua ánh mắt đang nhìn chằm chằm của đám người, ôm Văn Yến Lai: “Chúc cô đám cưới vui vẻ ạ.”
Cậu đi qua như vậy, trông vừa giả giả tạo lại vừa cứng nhắc, nhưng trong hoàn cảnh này cho dù làm cái gì cũng đều không đúng.
Nếu như đã không đúng, thì cũng chẳng quan trọng nữa.
Tô Vân Cảnh chỉ muốn an ủi Văn Yến Lai, để bà biết rằng cậu hiểu bà, không oán hận bà.
Ngay cả khi năm đó Văn Yến Lai là tiểu tam, cũng không đến lượt Tô Vân Cảnh chỉ trích.
Ai cũng có cái quyền này, nhưng chỉ có một mình Tô Vân Cảnh là không có.
Vành mắt Văn Yến Lai đỏ lên, nhưng ngại việc còn những người khác ở đây, bà chỉ có thể giữ thể diện.
Thẩm Niên Ôn cũng đang giữ thể diện.
Hôn lễ tiếp tục diễn ra, Tô Vân Cảnh đứng đằng sau bọn họ, cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh và thoải mái.
Khi bọn họ tuyên thệ xong, thì trao nhẫn cho bọn họ.
Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn đeo nhẫn cho nhau, lúc này Tô Vân Cảnh mới cầm hộp nhẫn rỗng thẳng lưng rời đi.
Bề ngoài cậu tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Lớn từng này tuổi rồi, chưa bao giờ cậu bị nhiều người chú ý như vậy, đúng là xấu hổ chết đi được, chẳng biết giấu mặt mũi đi đâu.
Tô Vân Cảnh bước ra khỏi lễ đường, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì thoáng thấy thiếu niên tóc dài đang đứng dưới cây cọ với vẻ mặt lạnh lùng.
Trái tim của đột nhiên giật nảy một cái.
Trong thời gian ngắn máu không cung cấp kịp, khiến cả người cậu tê dại, đầu ngón tay vô thức cuộn lại.
Ban nãy cậu chỉ thấy xấu hổ, không có thời gian để nghĩ xem ai là người đã chiếu giấy xét nghiệm ADN lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Phó Hàn Chu, trong đầu cậu nảy ra một ý tưởng điên rồ.
Là nhóc cool ngầu làm sao?
Tô Vân Cảnh mím môi đi về phía cậu ấy.
Càng đến gần Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh lại càng cảm thấy đường nét của cậu ấy dần trở nên mơ hồ.
Không phải mơ hồ kiểu nhìn không rõ.
Mà là người đã tiếp xúc sớm chiều nửa tháng, khi nghiêm túc nhìn người đó thì lại cảm thấy dáng vẻ của người đó rất xa lạ, cứ như thể chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này vậy.
Một luồng khí lạnh, từ phần xương ở đốt sống cuối cùng xông thẳng lên đốt sống thứ nhất của Tô Vân Cảnh.
“Cậu…”
Vừa cất tiếng nói, Tô Vân Cảnh liền nhận ra giọng nói của mình trầm xuống, cậu ho khan, lúng túng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Phó Hàn Chu không nói gì cả, ném chiếc Nokia mà Tô Vân Cảnh đã tặng trước đó lại cho cậu.
Tô Vân Cảnh hoang mang nhìn nhìn Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu nhìn lại cậu, ánh mắt rất lạnh lùng: “Cút khỏi nhà tôi đi.”
Giọng của Phó Hàn Chu không có chút ý thù địch nào, Tô Vân Cảnh lại đột nhiên giật mình, vẻ mặt cứng ngắc không dám tin.
Một hồi lâu sau, cậu mới chậm rãi cúi người nhặt điện thoại trên mặt đất lên.
Điện thoại vẫn còn mới tinh, như thể chưa sử dụng bao giờ, danh bạ và tin nhắn đều trống trơn.
Lúc này Tô Vân Cảnh mới nhớ ra từ khi đưa điện thoại di động cho Phó Hàn Chu, cậu chưa từng thấy cậu ấy dùng nó dù chỉ một lần.
Tô Vân Cảnh luôn cho rằng dù Phó Hàn Chu không hoàn toàn chấp nhận cậu, nhưng ít nhất hai người có thể tiếp xúc hòa thuận với nhau.
Thực tế hoàn toàn ngược lại.
Phó Hàn Chu vẫn là nhóc cool ngầu cả người toàn là gai nhọn kia.
Nhưng mười năm sau, gai nhọn trên người cậu ta không còn rõ ràng như xưa, cậu ấy đã học được cách ngủ đông, sẽ giáng cho bạn một đòn chí mạng vào thời khắc quan trọng.
Mà không phải như lúc trước, đưa một con chuột chết cho bạn để dọa nạt, thể hiện rõ ác ý của mình.
Cho nên lâu như vậy rồi, người này đều là hư tình giả ý với cậu sao?
Lúc này Tô Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy bản thân mình không thể hiểu nổi con người trước mặt.
Hoặc có lẽ, cậu vẫn chưa bao giờ hiểu cả.