Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 48



Vừa được nghỉ, Thẩm Niên Ôn đã đưa cả nhà từ Hành Lâm đến thủ đô đón năm mới.

Tuy Văn Yến Lai vẫn còn thành kiến với Phó Hàn Chu vì chuyện đám cưới, nhưng dưới nhiều nhân tố tác động, bà cũng chỉ có thể duy trì mặt ngoài hòa thuận với Phó Hàn Chu.

Tô Vân Cảnh còn đang lo Phó Hàn Chu sẽ không dễ chịu với Văn Yến Lai, không ngờ cuộc tranh chấp bùng nổ trước năm mới lại là trận khắc khẩu giữa Văn Yến Lai và hai ông bà Quách Tú Tuệ.

Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn không đăng ký kết hôn, chỉ tổ chức đám cưới mà thôi.

Đối với người thế hệ trước thì giấy chứng nhận kết hôn là thứ không thể thiếu được.

Hai ông bà cụ không hiểu nổi vì sao đã làm đám cưới rồi, còn ở chung rồi mà không chịu đi đăng ký kết hôn đi?

Theo ý của Văn Yến Lai chính là, nếu không vì cho ba mẹ an tâm thì bà còn không muốn làm đám cưới ấy chứ.

Bà và Thẩm Niên Ôn độc lập kinh tế với nhau, bọn họ tôn trọng sự riêng tư của đối phương, cho nhau không gian riêng, trên phương diện sự nghiệp cũng rất thấu hiểu lẫn nhau.

Văn Yến Lai cảm thấy ở chung như vậy rất thoải mái, nhưng trong mắt Quách Tú Tuệ thì đây không phải một cuộc hôn nhân bình thường, vững chắc.

Hai thế hệ có cách lý giải về hôn nhân khác nhau dẫn tới mâu thuẫn, Quách Tú Tuệ tức giận muốn về nhà cũ ở.

Tô Vân Cảnh có thể hiểu được Quách Tú Tuệ, bà cụ thương Văn Yến Lai, hy vọng nửa đời sau của Văn Yến Lai có chỗ dựa vững chắc.

Đa số ba mẹ giục con cái kết hôn đều vì cảm thấy sau khi cưới rồi hai vợ chồng sẽ chăm sóc, đỡ đần lẫn nhau.

Nhưng mỗi người đều có cách lý giải khác nhau về hôn nhân, tiêu chuẩn về hạnh phúc cũng không giống nhau. Chỉ cần bản thân vui, cho dù cả đời không cưới cũng không có vấn đề gì.

Không khí trong nhà nặng nề mấy ngày, Văn Yến Lai tìm Quách Tú Tuệ nói chuyện một hồi mới khiến bà cụ nghĩ thông, không tiếp tục đắn đo vấn đề này nữa.

Cuối cùng có thể an ổn đón năm mới, Tô Vân Cảnh cũng thở phào một hơi.

Bởi vì Tô Vân Cảnh cố ý lẩn tránh, cho nên phần nội dung tiểu thuyết Phó Hàn Chu gặp tai nạn xe cộ được nữ chính cứu không xảy ra.

Trước năm mới, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu vẫn luôn ngoan ngoãn ở nhà họ Thẩm không đi đâu, dù Đường Vệ hẹn hai người ra ngoài chơi cũng bị Tô Vân Cảnh từ chối, sợ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Ngày mùng bốn Tết, Lâm Liệt gọi điện hẹn Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu hôm sau sang nhà mình chơi.

Ba mẹ Lâm Liệt đã ly hôn lâu rồi, mẹ cậu ta tái giá sang nước ngoài, ba cưới vợ khác, lại sinh cho Lâm Liệt một cậu em trai nhỏ hơn mình mười tuổi.

Giờ Lâm Liệt sống một mình, mỗi tháng chỉ về nhà chính một, hai lần, tất niên mới ở lại một đêm.

Ngày mùng 5 Tết cũng là sinh nhật Lâm Liệt, vậy nên cậu ấy mới gọi hai người Tô Vân Cảnh qua chơi.

Chú Ngô lái xe đưa hai người Tô Vân Cảnh đến nhà Lâm Liệt, Tô Vân Cảnh ấn chuông cửa căn hộ số 702 của cậu ta.

Cửa phòng mở phắt ra, gương mặt hung ác nôn nóng của Đường Vệ lập tức đập vào mắt.

Thấy người đến là Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu, cặp mày chau lại của Đường Vệ mới thoáng dịu đi.

“Tôi còn tưởng giao pizza. Đã nói hai mươi phút đưa đến, giờ mẹ nó sắp qua bốn mươi phút đến nơi rồi.” Đường Vệ hùng hổ tuôn một tràng.

Tô Vân Cảnh nhìn thoáng qua dép lê trên chân Đường Vệ, không đi vào ngay mà đứng ngoài cửa hỏi: “Chúng tôi có cần đổi dép lê không?”

Lâm Liệt cầm di động từ phòng khách đi ra: “Không cần đâu, cậu ta đi dép lê là vì đến đây ăn chực, ngủ chực, chơi game chực từ tối qua.”

Đường Vệ khó chịu “xùy” một tiếng: “Cái gì gọi là ăn chực ngủ chực chơi game chực? Ông đây sợ cậu cô đơn đón năm mới tội nghiệp quá nên mới có lòng tốt qua với cậu.”

Lâm Liệt không để ý Đường Vệ, gọi điện cho bên giao pizza hỏi tình hình.

Tô Vân Cảnh ngửi được mùi lẩu, vào đến phòng khách thấy đúng là có một nồi lẩu uyên ương thật, không nhịn được phì cười: “Pizza ăn kèm với lẩu à?”

Đường Vệ yêu nhất là đồ ăn nhanh, hôm nay chính là bữa tiệc đồ ăn không lành mạnh. Cậu ấy đắc ý nói: “Sinh nhật của lão Lâm mà, muốn làm thì phải làm lớn nha.”

Lẩu, pizza, hamburger, gà rán phô mai, xiên nướng, còn cả nước ngọt có ga.

Tô Vân Cảnh: Vừa nghe đã thấy đau dạ dày rồi, nhưng quá đã, vô cùng sung sướng!

Khẩu vị của nhóc cool ngầu thiên nhẹ, ẩm thực màu xanh lá khỏe mạnh, còn có chút bệnh dạ dày nữa, e là không chịu nổi sự sung sướng này.

Tô Vân Cảnh nghiêng đầu nói với Phó Hàn Chu: “Ăn không quen thì lát nữa tôi sẽ làm bát mì cho cậu.”

Ánh đèn màu cam vụn vặt rắc lên một tầng lấp lánh trên lông mi của Phó Hàn Chu, rơi vào đôi mắt phượng xinh đẹp kia. Phó Hàn Chu khẽ “Ừm” một tiếng.

Tiếng “Ừm” này hình như có cảm giác hơi vui vui.

Tô Vân Cảnh lại hỏi Đường Vệ: “Đúng rồi, hai người có mua mì không?”

Đường Vệ: “Ăn lẩu thì phải có mì chứ, mua mì trộn tôi thích nhất rồi.”

Tô Vân Cảnh: “…” Chưa bao giờ biết thì ra Đường Vệ lại có khẩu vị nặng như thế.

Tô Vân Cảnh rất dễ nuôi, ít kiêng ăn, cái gì không quá thích ăn cũng miễn cưỡng ăn được.

Chỉ có ba thứ Tô Vân Cảnh không bao giờ động vào, một là trứng luộc chưa chín, hai là dưa chuột xào chín, ba là mì trộn.

Lâm Liệt nói chuyện điện thoại ngoài ban công xong thì quay vào: “Tôi vừa hỏi rồi, bọn họ nói lấy nhầm bánh nên quay lại đổi, sẽ đến muộn một chút.”

Đường Vệ đang vô cùng trông ngóng pizza không nhịn được chửi một tiếng: “Đệt!”

“Sinh nhật vui vẻ! Đây là quà của tôi và Hàn Chu.” Tô Vân Cảnh đưa một tấm thẻ mua sắm cho Lâm Liệt.

Tô Vân Cảnh không nghĩ ra tặng Lâm Liệt cái gì làm quà sinh nhật, nghe nói cậu ta thích máy chụp ảnh, mà cậu lại không hiểu phương diện này lắm, chỉ biết thích cái này rất đốt tiền thôi.

Tô Vân Cảnh thương lượng với Phó Hàn Chu một chút, trực tiếp tặng cho Lâm Liệt một tấm thẻ mua sắm trong trung tâm thương mại.

Tô Vân Cảnh còn rất có phong thái tổng giám đốc nói: “Muốn mua cái gì thì quẹt thẻ này là được.”

Lâm Liệt nhận lấy thẻ: “Cảm ơn.”

Đường Vệ ngồi bên cạnh sáng mắt lên: “Trong này có bao nhiêu tiền đấy? Nhìn cách ăn mặc của Văn Từ cũng biết là con cháu nhà giàu, thêm cả anh Phó ra tay thì càng không thể là con số nhỏ được.”

“Lão Lâm, giàu có rồi chớ quên lúc bần cùng.” Đường Vệ ôm bả vai Lâm Liệt, điên cuồng ám chỉ: “Hãng giày đá bóng tôi thích sắp ra mắt sản phẩm mới, cậu hiểu chứ?”

Lâm Liệt hất văng móng vuốt cậu ta ra, nhẹ nhàng nói: “Chiếc máy ảnh tôi thích đã lâu cũng sắp lên kệ.”

Đường Vệ chửi thề: “Má, không phải cậu vừa mua Phantom 1 à?”

“Phantom 1 là Phantom 1, máy ảnh mới là máy ảnh mới. Cậu nhiều giày chơi bóng thế rồi không phải vẫn muốn mua sao?”

Đường Vệ không cãi được, còn cảm thấy rất có lý.

Không thấy được hy vọng trên người Lâm Liệt, thời gian này lại vì thành tích học tập mà bị ba mẹ cắt giảm chi tiêu, Đường Vệ đành đem hy vọng ký thác lên Tô Vân Cảnh.

Đường Vệ quyết định mượn Tô Vân Cảnh ít tiền dùng tạm, chờ khi nào cậu ta có tiền sẽ trả lại.

Mà còn chưa nói được câu nào, bàn tay cũng chưa chạm được vào vai Tô Vân Cảnh thì đã bị ánh mắt xinh đẹp của Phó Hàn Chu lườm một cái.

Đường Vệ lập tức cun cút ngoan ngoãn, không dám hành động, còn sâu sắc kiểm điểm bản thân. Không được phép vay tiền mua đôi giày chơi bóng đặc biệt, vô cùng, cực kỳ hợp với mình kia.

Lần gần nhất bốn người cùng nhau ăn lẩu đã là mấy tháng trước trên sân thượng trường học.

Hai cái bếp cồn Đường Vệ mua còn bị thầy giáo vụ tịch thu, đến giờ chưa trả cho Đường Vệ, chắc phải chờ đến tốt nghiệp mới trả.

Đồ uống là Đường Vệ mang từ nhà tới, do ba cậu ta xách tay từ nước ngoài về, Tô Vân Cảnh càng uống càng cảm thấy không đúng lắm, trong vị ngọt hơi lẫn vị gì đó không nói rõ được.

Tô Vân Cảnh nhìn chữ trên chai, không phải tiếng anh, đọc không hiểu là cái gì.

“Sao tôi cảm thấy có mùi rượu vậy?” Tô Vân Cảnh ngửi cốc của mình.

Đường Vệ vừa ăn thịt dê vừa nói: “Vốn là rượu mà, là một loại rượu hoa quả của nước ngoài, lượng cồn hơi nhiều hơn rượu hoa quả trong nước một chút.”

Cậu ta vừa nói xong thì đã thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, Đường Vệ dừng đũa cảm thấy khó hiểu: “Sao vậy? Nhìn tôi làm cái gì?”

Tô Vân Cảnh bất đắc dĩ: “Vị thành niên không được uống rượu, bia cũng không được.”

Thật ra ở thế giới trong truyện, số tuổi đi học được BUG siêu lớn. Năm Tô Vân Cảnh mười bảy tuổi đã lên lớp mười hai rồi.

Nhưng trong tiểu thuyết có nhắc tới một câu, nữ chính cứu Phó Hàn Chu vào năm cậu học lớp mười một, lúc mười bảy tuổi.

Một câu như vậy làm cả thế giới trong truyện đều đến trường muộn một năm luôn.

“Nhưng tôi có phải vị thành niên đâu.” Thanh niên học tra Đường Vệ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Năm mới rồi cơ mà, các cậu quên chúng ta vừa thêm một tuổi à? Năm nay bọn mình mười tám rồi!”

Lâm Liệt đang tra nồng độ cồn trên thân chai, nghe cậu ta nói vậy thì lườm một cái: “Mười tám tuổi theo luật pháp là phải dựa trên ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư, còn phải là ngày tiếp theo.”

“Biết thế là sao không? Nghĩa là ngay cả tôi cũng phải chờ qua mười hai giờ ngày hôm nay mới tính là mười tám tuổi thật sự.”

“Phức tạp thế cơ à?” Thấy bọn họ hình như đều hiểu cả, Đường Vệ cảm thấy nghi ngờ: “Lúc đi học thầy giáo có giảng cái này à, sao tôi không nhớ rõ nhỉ?”

Tô Vân Cảnh không nỡ đả kích Đường Vệ rằng đây là vấn đề thường thức, chỉ yên lặng thu dọn rượu trái cây: “Chờ sang năm sau hẵng uống rượu, hôm nay uống nước ngọt thôi.”

Khi Tô Vân Cảnh dọn cốc của nhóc cool ngầu thì phát hiện cậu đã uống hơn nửa cốc rồi, không nhịn được nhìn sang cậu một cái.

Vẻ mặt nhóc cool ngầu rất bình thường, Tô Vân Cảnh cảm thấy cũng không phải việc gì lớn, chỉ là rượu nhẹ thôi, còn là rượu hoa quả nữa, độ cồn còn thấp hơn bia bình thường.

Nhưng ăn được một lúc, Tô Vân Cảnh lại cảm thấy không đúng lắm. Phó Hàn Chu chống khủy tay lên bàn, tươi cười nhìn cậu chằm chằm.

Nụ cười của nhóc cool ngầu không phải kiểu vui sướng cười to, mà là cả gương mặt đều cong lên, trông rất ngoan ngoãn nghe lời.

Tô Vân Cảnh thấy nhóc cool ngầu như thế, không nhịn được mà chọc chọc người dưới gầm bàn: “Chu Chu, uống say đấy à?”

Phó Hàn Chu lắc đầu, ánh mắt nhuốm ý cười càng đậm, hàng mi dài mềm mại làm toàn thân cậu dường như cũng biết thành mềm như bông.

Tô Vân Cảnh lại chọc cậu một cái: “Thế cậu cười cái gì?”

Yết hầu Phó Hàn Chu tràn ra một tiếng cười rất khẽ, cậu nằm úp sấp lên mặt bàn, gối đầu lên cánh tay nhìn qua khe hở về phía Tô Vân Cảnh.

Đuôi mắt dài nhỏ như nhụy hoa đào, rỉ ra mật ngọt đến ngây ngất lòng người, cái liếc mắt này quá ngọt rồi.

Tô Vân Cảnh ngây người ra.

Không biết có phải rượu hoa quả nước ngoài tác dụng chậm không, Tô Vân Cảnh cảm thấy người nóng lên, cổ họng khô đến mức vô thức nuốt nước miếng.

Đường Vệ và Lâm Liệt cũng phát hiện Phó Hàn Chu không được bình thường, hỏi Tô Vân Cảnh cậu làm sao vậy.

Từ góc độ của hai người họ chỉ có thể thấy Phó Hàn Chu nằm úp sấp trên bàn, chỉ có Tô Vân Cảnh là đối diện với cặp mắt đen láy ngọt ngấy như mật đường kia.

Phó Hàn Chu tủm tỉm cười với cậu.

Một nhóc cool ngầu mềm mại ngọt ngào làm người ta vô cùng muốn x0a nắn một trận.

Trái tim Tô Vân Cảnh như nước hồ tháng ba mùa xuân vậy, có cánh hoa nhẹ nhàng rơi trên mặt hồ, gợn lên từng vòng sóng rung động.

Cậu vươn tay bịt đôi mắt kia lại, gợn sóng trong lòng lại không ngừng khuếch tán, mềm mại không chịu nổi.

Tô Vân Cảnh nói với hai người Đường Vệ: “Có lẽ là say rượu rồi.”

Nghe Tô Vân Cảnh nói xong, Đường Vệ cũng tò mò với độ cồn của rượu hoa quả này. Cậu ta vuốt bụng mình, im lặng cảm nhận tác dụng của cồn.

“Cậu không nói thì thôi, giờ tôi cũng cảm thấy nóng hơn, miệng khô, còn chóng mặt nữa.” Đường Vệ càng nói càng không thoải mái, khó hiểu nói: “Không đúng, lúc uống thanh mát lắm mà.”

Lâm Liệt nhìn thoáng qua Đường Vệ đang tự chẩn bệnh cho mình, lại liếc nhìn Phó Hàn Chu nằm úp trên bàn, trong mắt toát lên hàm ý sâu xa.

Cậu ta không nói thêm gì, đứng dậy mở cửa sổ ra.

Căn hộ này của Lâm Liệt có hai phòng hai sảnh, có một phòng cho khách thường dùng để tiếp Đường Vệ nên nệm chăn gì cũng đều đủ cả.

Lâm Liệt bảo Tô Vân Cảnh đưa Phó Hàn Chu vào phòng cho khách nghỉ một lúc, trạng thái như vậy ngủ một giấc là ổn thôi.

Phó Hàn Chu rất ngoan, Tô Vân Cảnh đi đâu thì cậu theo chỗ ấy, cũng không biết có say thật không.

Vào phòng, ấn người nằm xuống giường, Tô Vân Cảnh mới hỏi: “Cậu say đấy à?”

Phó Hàn Chu cười tủm tỉm lắc đầu.

“Thế có đau đầu không?”

Phó Hàn Chu tiếp tục lắc đầu, đôi mắt vừa đen vừa sáng.

Cậu không đau đầu, nhưng Tô Vân Cảnh thì đã đau rồi đây. Nhóc cool ngầu liên tục phủ nhận mình uống say, lại cười ngây ngô với cậu như vậy, còn không hiểu sao vui vẻ hơn bình thường, rất giống người uống say.

Nhưng tửu lượng kém đến mức nào mới có thể uống nửa cốc rượu trái cây đã say thế này?

Nhưng có điều nhóc cool ngầu là người uống nhiều nhất trong bốn người họ, có lẽ thật sự hơi say rồi.

Tô Vân Cảnh vươn hai ngón tay đến trước mặt Phó Hàn Chu trêu chọc: “Chu Chu, biết số mấy đây không?”

Phó Hàn Chu nắm lấy hai ngón tay Tô Vân Cảnh, bất ngờ bỏ vào miệng mình, còn dùng răng nanh khẽ nghiến.

Tô Vân Cảnh phản xạ có điều kiện co rụt lại: “Au au au.”

Phó Hàn Chu bật cười thả tay Tô Vân Cảnh ra, nhưng lại cắn một cái lên cổ tay cậu.

Phó Hàn Chu cắn rất nhẹ, không có cả dấu răng, chỉ hơi ươn ướt.

Tô Vân Cảnh nhướng mày, trong lòng càng khó hiểu. Cậu ngồi xuống cạnh Phó Hàn Chu hỏi: “Rốt cuộc là cậu lừa tôi hay say thật đấy hả?”

Phó Hàn Chu không đáp, gối lên đầu gối của Tô Vân Cảnh, điều chỉnh tư thế, nhắm mắt lại. Hàng mi đen bóng ánh xuống một tầng bóng.

Thấy nhóc cool ngầu im lặng, Tô Vân Cảnh sợ cậu không thoải mái, vươn tay xoa huyệt thái dương cho cậu.

Người đẹp đang yên lặng ngủ bỗng bắt lấy cổ tay Tô Vân Cảnh, há miệng ngậm lấy mạch máu xanh nhạt bên trên.

Môi Phó Hàn Chu bên ngoài rất khô ráo, bên trong lại ướt át mềm mại, phả hơi ẩm nóng rực lên cổ tay Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh rùng mình như bị bỏng.

Phó Hàn Chu mut nhẹ, răng nanh nghiến xuống cổ tay Tô Vân Cảnh, lưu lại dấu răng rất nhạt.

Cậu mở bừng mắt nhìn Tô Vân Cảnh, đôi mắt màu đen sáng lấp lánh.

Tô Vân Cảnh đối diện với cặp mắt xinh đẹp kia, há miệng th0 dốc không nói nên lời, mấp máy môi muốn nói lại thôi.

Nghẹn một hồi lâu, Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng hỏi: “Xin hỏi cậu mấy tuổi rồi?”

Phó Hàn Chu lại nhắm mắt, cho Tô Vân Cảnh hai chữ: “Bảy tuổi.”

Tô Vân Cảnh thầm chửi trong lòng, lúc cậu bảy tuổi cũng không quấy người khác như thế.

Cứ như biết Tô Vân Cảnh đang nghĩ cái gì, Phó Hàn Chu đặt tay cậu lên mắt mình, khẽ nói: “Cậu ở bên tôi, chỉ cần cậu luôn ở bên tôi thì tôi sẽ không quấy.”

“Hả?” Không hiểu sao Tô Vân Cảnh cảm thấy lời này có ẩn ý.

Phó Hàn Chu không nói nữa, cứ như đã ngủ thiếp đi rồi.

Tô Vân Cảnh nhìn người trước mắt đã trở nên an tĩnh, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, dễ chịu.

Tuy Phó Hàn Chu không ngoan như trước đây, có khi sẽ rất ngạo kiều, còn thích dằn vặt người khác. Nhưng Tô Vân Cảnh thừa nhận, cậu không tức giận nổi với người này.

Ở thủ đô đến mùng mười Tết, cả nhà Tô Vân Cảnh mới lên máy bay về Hành Lâm.

Phó Hàn Chu cũng theo Tô Vân Cảnh về, không ở nhà họ Thẩm thêm vài ngày.

Quách Tú Tuệ vốn bị Văn Yến Lai ảnh hưởng, cảm thấy Phó Hàn Chu có ý đồ xấu nên mới tiếp xúc với Từ Từ nhà mình.

Nhưng hai đứa nhỏ quan hệ rất tốt, Quách Tú Tuệ chưa thấy hai đứa cãi nhau bao giờ, biểu hiện Phó Hàn Chu luôn rất ngoan ngoãn.

Quách Tú Tuệ không nhịn được mà cảm thán với Văn Hoài Sơn: “Anh em ruột cũng không thân như vậy!”

“Bọn nhỏ hợp cạ!” Văn Hoài Sơn lắc lắc tờ báo trong tay: “Tính cách hợp nhau, lại đều là thanh niên mười bảy, mười tám.”

Văn Hoài Sơn nhấc mắt khỏi tờ báo, nhìn Quách Tú Tuệ: “Hy vọng Tiểu Phó thật sự coi Tiểu Từ là anh em, như vậy sau này có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy đấy. Tôi sợ Từ Từ một mình sẽ cô đơn.” Quách Tú Tuệ thở dài một hơi, khóe mắt hơi ướt.

“Đứa nhỏ này mệnh khổ, trước đây còn đi một vòng quỷ môn quan. Thầy tướng cũng nói bát tự nó yếu, không thiếu tai nạn lớn…”

Văn Hoài Sơn không nghe được Quách Tú Tuệ nói chuyện mê tín, mạnh tay lật báo, giọng nói không kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, thời buổi nào rồi còn tin bói toán, bát tự cái gì chứ.”

Quách Tú Tuệ cũng giận: “Hừ, cái ông già này…”

Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đang quét dọn trong nhà tắm, không đóng cửa phòng nên đứt quãng nghe được hai người ở phòng khách tranh chấp.

Không biết thế nào hai người lại bắt đầu cãi nhau rồi.

Tuy lúc tới thủ đô đều đóng chặt cửa chính, cửa sổ, nhưng lúc về vẫn bám đầy bụi.

Tô Vân Cảnh vừa lau bụi vừa than thở. “Cuộc đời qua rất nhanh, tranh cãi một hồi là hết đời rồi. Có lẽ hôn nhân sẽ như ông bà nội của tôi ấy nhỉ.”

Phó Hàn Chu nghe Quách Tú Tuệ đang kêu than hối hận gả cho ông già cổ hủ Văn Hoài Sơn thì chợt nói: “Tôi sẽ không hối hận đâu.”

Tô Vân Cảnh buồn bực: “Không hối hận gì cơ?”

Phó Hàn Chu đáp một câu: “Rất nhiều.” Sau đó không nói thêm gì nữa.

Tô Vân Cảnh không hiểu câu “rất nhiều” của cậu là có ý gì, bên kia càng cãi càng hăng, Tô Vân Cảnh chỉ có thể chạy qua hòa giải.

Tô Vân Cảnh ở nhà họ Văn không học được gì nhiều, chỉ có kỹ năng khuyên giải là hạng nhất.

Kỳ nghỉ đông nhanh chóng trôi qua, trường cấp ba thống nhất vào học vào ngày mười tám Âm lịch.

Bởi vì đài truyền hình tuyên truyền ráo riết, sau khi khai giảng, trong trường chuyển tới rất nhiều học sinh mới như Giang Sơ Niên.

Trường Trung học số 2 hoàn thiện rất nhiều công trình cơ bản, tiện cho các học sinh tàn tật đến trường, giúp cuộc sống ở trường học của bọn họ dễ dàng hơn, vậy nên có rất nhiều học sinh tàn tật chuyển tới học.

Có hai phụ huynh ở thị trấn lân cận thấy được tin tức liên quan đến Trung học số 2 thì lập tức đến thăm trường và khu ký túc xá, sau đó nhanh chóng làm thủ tục nhập học.

Lớp của Giang Sơ Niên cũng phân tới hai học sinh chuyển trường như vậy.

Tuy bọn họ còn chưa thành bạn bè, nhưng Giang Sơ Niên rất vui vẻ, trên đường đi học về cũng nói chuyện nhiều hơn.

Vừa nhập học chưa được một tháng thì đã lục tục chuyển tới vài học sinh mới.

Có mấy học sinh trong trường đăng bài nói đùa, nói rằng Trung học số 2 thành trường cho người tàn tật rồi, ai không bình thường đều chạy đến đây học.

Bài viết này bị cưỡng chế xóa ngay trong ngày, người đăng bài và hưởng ứng đều bị trừng phạt nghiêm khắc.

Vì chuyện này, hiệu trưởng còn triệu tập toàn thể giáo viên và học sinh, nhấn mạnh nghiêm cấm kỳ thị và bạo lực xúc phạm, cổ vũ học sinh giúp đỡ lẫn nhau.

Phó Hàn Chu đích thân thực hiện phong cách mới của trường Trung học số 2: “giúp đỡ lẫn nhau”, tổ chức nhiều lần hoạt động tập thể cho các học sinh mới chuyển trường.

Dưới sự cố gắng của nhóc cool ngầu, các học sinh mới nhanh chóng quen thuộc lẫn nhau, Giang Sơ Niên cũng có bạn mới.

Tô Vân Cảnh thay đổi cái nhìn với nhóc cool ngầu, không ngờ người này ngày càng nhiệt tình như vậy.

Phó Hàn Chu không chỉ ra tiền ra sức mà còn lên kế hoạch. Mỗi lần tổ chức hoạt động đều có trò chơi thú vị, còn tiêu tiền làm content, thu hút những học sinh khác trong trường ra nhập.

Tô Vân Cảnh cảm thấy nhóm nhỏ như bây giờ là hài hòa rồi, có thêm học sinh khác lại loạn lên mất.

Phó Hàn Chu lại có logic của mình: “Một ngày nào đó bọn họ sẽ phải đi vào xã hội, không thể tránh né không muốn giao tiếp với người lạ.”

Tô Vân Cảnh nghĩ cũng cảm thấy có lý, bị Phó Hàn Chu hoàn toàn thuyết phục, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Phó Hàn Chu là nhân vật làm mưa làm gió ở trường, là đóa hoa cao lãnh của Trung học số 2 Hành Lâm, con ông cháu cha chính hiệu, tổng giám đốc tương lai.

Có cậu ở đây thì hoạt động của nhóm nhỏ này cũng đủ hấp dẫn người khác, chứ đừng nói Phó Hàn Chu còn làm hoạt động câu lạc bộ đa dạng đủ kiểu.

Phó Hàn Chu lập một đơn xin tham gia câu lạc bộ trên diễn đàn trường học, ai muốn tham gia có thể đăng ký, còn phải viết rõ ưu điểm và năng khiếu của mình.

Tô Vân Cảnh còn tưởng nhóc cool ngầu chỉ tùy tiện làm một chốc một lát thôi, không ngờ cậu lại nghiêm túc như thế.

Phó Hàn Chu: “Người muốn tham gia thì nhiều, chúng ta lại không thể tìm nhiều người như thế, cần phải sàng lọc.”

Tô Vân Cảnh: “Cậu sợ đông quá không quản hết được à?”

“Ừm.”

Thật ra không phải sợ không quản được, mà là vấn đề “người bình thường” hòa đồng với người “không bình thường”.

Giang Sơ Niên bị kì thị không phải vì tàn tật, mà vì không phải người nằm trong phần đa số.

Đứng trước rất nhiều người bình thường thì người tàn tật chính là lạc loài.

Nhưng nếu thế giới này đa số là người tàn tật thì người lành lặn mới là lạc loài.

Muốn thay đổi thế yếu của những người như Giang Sơ Niên thì phải khống chế số lượng những học sinh khác trong tập thể.

Nếu câu lạc bộ có mười Giang Sơ Niên, một Tô Vân Cảnh thì Tô Vân Cảnh mới là người phải nghĩ cách gia nhập vào đám người Giang Sơ Niên.

Phó Hàn Chu đề cao cánh cửa tham gia câu lạc bộ là vì biết rõ một đạo lý: thế giới này cái gì rẻ đều gọi là hàng hạ giá, đồ đắt tiền gọi là hàng xa xỉ.

Đồ đem đi tặng chỉ khiến người ta nghi ngờ chất lượng và giá cả của nó không tốt. Ngược lại những thứ khiến người ta phải chạy theo mới làm họ trân trọng.

Phó Hàn Chu dùng thanh danh và tiền của mình giúp câu lạc bộ không đáng một đồng này nâng cao giá trị của nó.

Cửa vào càng cao mới càng có người xô đẩy chen lấn muốn chui vào.

Phó Hàn Chu lãng phí nhiều thời gian như vậy cho câu lạc bộ cũng không đơn giản chỉ vì muốn tìm vài người bạn cho Giang Sơ Niên, khiến cậu ta khỏi đến phiền toái Tô Vân Cảnh nữa.

Tô Vân Cảnh là một người có lòng đồng cảm cao, sẽ vươn tay giúp đỡ kẻ yếu.

Nếu muốn Tô Vân Cảnh ngừng lo lắng cho Giang Sơ Niên thì phải thay đổi được địa vị của mấy người Giang Sơ Niên trong trường mới được.

Một khi địa vị của những người trong câu lạc bộ ngang hàng với những người địa vị cao khác, đa số học sinh trong trường đều sẽ muốn gia nhập.

Sau này muốn làm hội viên còn phải bỏ phiếu, còn do mấy người Giang Sơ Niên quyết định ai có thể gia nhập, đến lúc ấy thì xưa đâu bằng nay.

Tô Vân Cảnh không cần lo lắng cho Giang Sơ Niên nữa, ánh mắt sẽ lại quay về trên người Phó Hàn Chu này.

Phó Hàn Chu gõ xong bài tuyển thì dựa vào vai Tô Vân Cảnh, tham lam lưu luyến hấp thụ độ ấm từ đối phương.

Cậu là của tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.