Hệ thống vốn dĩ cho rằng Tô Vân Cảnh nhìn thấy cảnh này sẽ hiểu được bản tính của Phó Hàn Chu, phát hiện ra chuyện thân mình lúc trước đã ngộ nhận cậu là một cậu bé ngoan vô lý đến nhường nào.
Không ngờ khi nó rà quét cảm xúc của Tô Vân Cảnh, không phải là sợ hãi ghê tởm mà lại là khó chịu và đau lòng.
Hệ thống:???
Phản ứng của ký chủ này thật kỳ lạ, thế giới tinh thần của Phó Hàn Chu bi3n thái như vậy, dựa theo lẽ thường thì không phải nên cảm thấy sợ hãi sao?
Nhưng vừa nghĩ tới việc Tô Vân Cảnh là người mà nó chọn lựa kỹ càng trong số hơn sáu tỷ người có độ xứng đôi cao nhất với Phó Hàn Chu, hệ thống xuyên sách lại bình thường trở lại.
Đây là lẽ là cái gọi là nồi nào úp vung nồi nấy mà con người thường hay nói.
Trong mắt hệ thống xuyên sách, thế giới tinh thần của Phó Hàn Chu cho thấy cậu bệnh nặng tới nhường nào.
Lúc trước Phó Hàn Chu từng nghĩ, nếu như sau khi cậu và Tô Vân Cảnh qua đời, nhất định tro cốt của cậu và Tô Vân Cảnh phải an táng cùng nhau, tuy hai mà một ở bên nhau.
Trong thế giới tinh thần của cậu, những con sâu bọ đó chính là công cụ khiến cho máu thịt của cậu dung hòa làm một.
Cậu vừa muốn tự hủy diệt mình vừa nghĩ cách để có thể tuẫn táng cùng Tô Vân Cảnh.
Thứ mai táng bọn họ chính là hàng ngàn hàng vạn con sâu đó, tuy rằng bọn họ chết đi nhưng vĩnh viễn không chia lìa.
Đây là suy nghĩ thật sự của Phó Hàn Chu, bi3n thái, điên cuồng, cố chấp, nhưng lại một lòng thâm tình.
Góc nhìn của Tô Vân Cảnh và hệ thống xuyên sách không giống nhau, cậu nhìn được sự chung thủy của Phó Hàn Chu.
Trên thế giới này ai cũng có thể nói Phó Hàn Chu bi3n thái, chỉ có Tô Vân Cảnh là không.
Bởi vì sở dĩ Phó Hàn Chu điên cuồng tự tra tấn mình như vậy, hoàn toàn là vì Tô Vân Cảnh.
Thấy Phó Hàn Chu cuộn tròn lại bên cạnh cậu như một đứa trẻ, trong lòng Tô Vân Cảnh vô cùng khó chịu.
Hệ thống xuyên sách không quá hiểu về tình cảm phức tạp của con người, nhưng sai lầm lần này nó cũng không tránh khỏi liên quan, bởi vậy mới tìm cách an ủi cậu.
“Ký chủ đừng buồn nữa, lần này thất bại không quan trọng, chúng ta vẫn còn lần sau…”
Hệ thống xuyên sách còn chưa nói xong, Tô Vân Cảnh lập tức ngắt lời: “Không có lần sau nữa đâu.”
Hệ thống xuyên sách:???
Cảm giác mất hết sức của chân tay khiến Tô Vân Cảnh nảy sinh một sự chán ghét kỳ lạ, cổ họng như có một ngọn lửa, giọng nói trở nên khàn khàn.
“Cậu cảm thấy như vậy sẽ có ý nghĩa sao? Mỗi lần xuyên qua rồi lại rời đi, bệnh của cậu ấy sẽ càng thêm nghiêm trọng.”
Nếu như lần sau cậu vẫn không thể chữa khỏi cho Phó Hàn Chu rồi lại rời bỏ cậu, vậy thì chi bằng không trở về bên cạnh cậu nữa thì hơn.
Tô Vân Cảnh không biết rốt cuộc là cậu đang cứu vớt nhóc cool ngầu hay là đang hại cậu bệnh nặng hơn nữa.
Nếu như tiếp tục có lần sau, Tô Vân Cảnh thật sự sợ chính mình sẽ hại chết cậu.
Thà rằng để Phó Hàn Chu là nam phụ cầu mà không được như trong tiểu thuyết thì cũng tốt hơn là như bây giờ, Tô Vân Cảnh không muốn hại cậu thêm nữa.
Thấy Tô Vân Cảnh muốn từ bỏ, hệ thống xuyên sách nhấn mạnh: “Ký chủ, cậu nghiêm túc đấy chứ? Cậu phải biết là nếu cậu không tiếp tục làm nhiệm vụ thì cậu sẽ chết thật luôn đấy.”
“Vốn dĩ tôi đã là một người chết rồi.”
Cậu muốn sống, nhưng không thể sống dựa trên nỗi đau của người khác được, Tô Vân Cảnh không muốn cứ lặp đi lặp lại sự giày vò như vậy, cậu chỉ hy vọng Phó Hàn Chu có thể sống tốt.
Lúc này, hệ thống xuyên sách đã hoàn toàn cuống cuồng, nó khó khăn lắm mới có thể tìm được một người có độ xứng đôi với Phó Hàn Chu cao như vậy, Tô Vân Cảnh lại bỏ gánh giữa chừng, nó phải làm sao đây?
“Ký chủ, cậu không thể nghĩ như vậy được, ngộ nhỡ lần tới này cậu trị khỏi bệnh cho Phó Hàn Chu, hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi thì sao?”
Tô Vân Cảnh không phải là một đứa trẻ ba tuổi, không thể nào bị hệ thống dụ dỗ bằng từ “ngộ nhỡ” được.
Cậu nghĩ một chút, nói ra yêu cầu của mình: “Hoặc là cậu để tôi sống trong thế giới tiểu thuyết tới già.”
“Hoặc là, cậu dựa theo quy định xử lý thế nào thì xử lý, dù sao thì tôi cũng không làm nhiệm vụ này nữa.”
Hệ thống xuyên sách khiếp sợ, lần đầu tiên đụng phải ký chủ kỳ kèo mặc cả như vậy, quả nhiên là độ khan hiếm quy định giá trị hàng hóa mà.
Hệ thống xuyên sách phân tích lợi và hại một lúc mới lên tiếng: “Cái này phải để tôi phải xin phép với cấp trên đã.”
“Được.”
Tô Vân Cảnh ngồi ở không gian hệ thống “nhìn” hình ảnh dừng ở hình Phó Hàn Chu, tâm trạng lại trùng xuống.
Cách một thời gian dài, hệ thống xuyên sách mới trở lại: “Hừ, xem như cậu may mắn, gặp được hệ thống có trái tim nhân hậu, khoan dung với người khác như tôi.”
Nó kiêu căng mở lời dạo đầu, Tô Vân Cảnh lại không hề có phản ứng gì quá mãnh liệt, cậu chỉ thản nhiên “Ờ” một tiếng.
Hệ thống xuyên sách: “… Tóm lại là cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này là có thể ở lại trong thế giới tiểu thuyết mãi mãi, tôi sẽ bố trí cho cậu một thân phận mới.”
Những nhân vật mà tiểu thuyết từng nhắc tới, cho dù chỉ là sơ lược thì cũng có thể chịu ảnh hưởng của cốt truyện.
Vì thế lần này hệ thống xuyên sách sắp xếp cho Tô Vân Cảnh một nhân vật không tên không họ, không có tình tiết gay cấn gì, hơn nữa còn cho cậu khả năng bàn tay vàng.
Hệ thống xuyên sách thần bí cười: “Bàn tay vàng thế nào, cậu vào thế giới tiểu thuyết rồi sẽ biết, cậu không cần quá biết ơn tôi đâu.”
Tô Vân Cảnh:…
Bàn tay vàng này sẽ không hố cậu đấy chứ?
Tô Vân Cảnh có chút nghi ngờ hệ thống xuyên sách, sau đó lập tức bị đưa vào thế giới tiểu thuyết.
Vừa mở mắt, Tô Vân Cảnh yếu ớt vô lực nằm trên giường khách sạn, cơ thể giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, khô khan, nóng rực.
Một người đàn ông đi tới, trong tay cầm một chiếc còng tay và roi da.
Thanh niên tuấn tú nằm trên giường, ánh mắt đen láy, đuôi mắt hơi nhướng lên, cái cổ thon dài trắng nõn hơi phiếm hồng.
Áo choàng tắm quấn quanh người cậu buông lỏng, lộ ra một mảnh da thịt màu xanh nhạt, đường cong căng chặt, phác họa lên vòng eo thon nhỏ.
Cảnh tượng hoạt sắc sinh hương này khiến duc v0ng của đàn ông tăng vọt, giơ roi đen trong tay lên: “Bảo bối, em thử qua loại này chưa?”
Tô Vân Cảnh cảm thấy nóng ran khó chịu, trước mắt như phủ một lớp sương mù mỏng, không nhìn rõ thứ gì.
Khi người đàn ông dựa sát lại Tô Vân Cảnh mới có thể nhìn ra trong tay đối phương cầm roi, ngay lập tức da đầu tê rần, trong lòng nhịn không được mà thầm chửi một tiếng.
Nếu như đây là một phú bà, cho dù tuổi tác có lớn chút thì Tô Vân Cảnh cũng có thể miễn cưỡng hiểu được.
Anh ta là đàn ông, Tô Vân Cảnh cũng là đàn ông, tình huống gì đây!
Tô Vân Cảnh nhịn không được mà run rẩy khóe miệng, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Khi đối phương đang định áp còng tay lên tay cậu, Tô Vân Cảnh cắn chặt răng, dùng hết sức lực cơ thể, đề phòng anh ta lơ là cảnh giác, nhấc chân đá vào vị trí yếu ớt nhất trên bụng đối phương.
Người đàn ông đau tới nỗi khom lưng, mồ hôi lạnh chảy ra.
Tô Vân Cảnh nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường, đỡ lấy tường chạy ra khỏi phòng.
Người đàn ông phía thấy vậy muốn đuổi theo nhưng anh ta vừa cử động thì khối thịt đó lại phát đau, vậy là cong eo chửi ầm lên.
Hai chân Tô Vân Cảnh mềm nhũn, hoàn toàn không thể dùng lực, vừa mới ra khỏi phòng khách sạn, đầu gối mềm nhũn đã quỳ sụp xuống đất.
Sợ người đàn ông trong phòng đuổi theo, Tô Vân Cảnh chống tường đứng dậy.
Thất tha thất thểu men theo hành lang dài ở khách sạn, thấy phía trước có một người đàn ông, Tô Vân Cảnh gọi anh ta lại.
Đối phương dừng lại, bản năng cầu cứu của Tô Vân Cảnh rất mạnh, vội vàng đi về phía người đó.
Cơ thể càng ngày càng nóng, Tô Vân Cảnh cảm thấy trong người mình như lắp một chiếc máy sấy, hong khô toàn bộ hơi nước trên người cậu.
Cố gắng đi vài bước, chân Tô Vân Cảnh run lên, ngã quỵ trên người người đàn ông.
Cậu túm lấy cánh tay đối phương, giọng nói run rẩy: “Giúp, giúp tôi báo cảnh sát, cảm ơn.”
Người đàn ông thấp giọng nói: “Bị hạ thuốc rồi à?”
Tô Vân Cảnh gật đầu, cổ họng cậu lăn lộn, càng cảm thấy nóng, khát, khó chịu hơn.
Người đàn ông không nói gì, đỡ Tô Vân Cảnh dậy, sau đó lấy thẻ mở ra một căn phòng, đưa Tô Vân Cảnh vào đó.
Vừa tiến vào, người đàn ông lập tức buông Tô Vân Cảnh ra.
Tô Vân Cảnh không đứng vững, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Người đàn ông cụp mắt nhìn Tô Vân Cảnh: “Trong phòng có nhà tắm, cậu tự lo cho mình đi, tôi đi gọi điện báo cảnh sát.”
Tô Vân Cảnh nghe được lời này có chút xấu hổ, dưới tác dụng của thuốc, cậu có phản ứng s1nh lý mãnh liệt.
Cố gắng đứng lên, đôi chân run rẩy đi về phía nhà tắm.
Thấy dáng vẻ chật vật khó coi của Tô Vân Cảnh, người đàn ông phía sau cậu nheo mắt lại, ánh mắt ánh lên vẻ âm trầm.
Tô Vân Cảnh không chút sức lực đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp ào ào trút xuống cả người Tô Vân Cảnh.
Khi Tô Vân Cảnh còn đang tắm, người đàn ông đột nhiên đi vào.
Đây là một gian phòng, trong nhà tắm có bồn tắm chuyên dụng, người đàn ông mở van nước bồn tắm ra, sau đó rời khỏi nhà tắm, dựa vào cửa.
Dáng người cao gầy tùy ý đứng thẳng ở đó, đánh giá Tô Vân Cảnh từ trên xuống dưới, ánh mắt âm trầm khiến người ta nhìn không ra là đang nghĩ gì.
Tô Vân Cảnh không chút sức lực dựa vào tường, nói cảm ơn với đối phương: “Cảm ơn.”
Tô Vân Cảnh tắm rửa xong, hàng lông mi dài của cậu vẫn còn thấm nước. Cách một tầng hơi nước, cậu chỉ có thể nhìn thoáng qua khuôn mặt đối phương, cảm giác mơ hồ có chút quen mắt.
Người đàn ông không nói gì đối với lời cảm ơn của Tô Vân Cảnh.
Trong lòng Tô Vân Cảnh còn nhớ vừa rồi bảo đối phương báo cảnh sát, khàn giọng hỏi anh ta: “Anh báo cảnh sát rồi sao?”
“Ừm.”
Tô Vân Cảnh thoáng yên tâm hơn.
Nước trong bồn tắm đã gần đầy, người đàn ông tiến vào đóng vòi nước, nghiêng đầu nói với Tô Vân Cảnh: “Tình hình hiện giờ của cậu ngâm nước có lẽ sẽ tốt hơn chút.”
Nói xong bèn đi tới đỡ Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh không ngờ đối phương lại nhiệt tình như vậy, thấp giọng nói một tiếng cảm ơn với anh ta.
Đi tới bồn tắm, Tô Vân Cảnh theo bản năng muốn xem nhiệt độ nước, tay vừa chạm vào trong nước, người phía sau đột nhiên buông cậu ra.
Tô Vân Cảnh không đứng vững, cả đầu lao vào trong bồn nước.
Nước lạnh khiến cả người Tô Vân Cảnh co giật như người sốt rét, trong lúc giãy giụa bị sặc một ngụm nước.
Phía sau cổ bị một bàn tay giữ lấy, người đàn ông xách cậu từ trong bồn tắm ra.
Vừa nóng vừa lạnh khiến Tô Vân Cảnh run rẩy, cậu ho vài tiếng phun ra mấy ngụm nước, dựa vào thành bồn tắm thở hổn hển.
Tô Vân Cảnh vừa mới thở đều lại thì người đàn ông lại ấn cậu vào bồn tắm.
Tô Vân Cảnh nhắm chặt mắt giãy giụa trong nước, tới khi mũi miệng đều bị sặc nước, người đàn ông mới nhấc mặt cậu lên khỏi mặt nước.
Sau khi nghĩ bị sặc nước, vừa tê lại vừa đau, theo bản năng chảy nu0c mắt ra, Tô Vân Cảnh há miệng thở hổn hển từng hơi.
Người đàn ông lấy ra một cái khăn lông lớn ở bên cạnh: “Bây giờ có phải tỉnh táo hơn nhiều rồi không?”
Trùm khăn lông lên đầu Tô Vân Cảnh, người đàn ông nhẹ nhàng lau tóc cho cậu.
“Anh muốn làm gì?”
Tô Vân Cảnh cảnh giác bắt lấy tay người đàn ông, giọng nói như được gọt giũa sắc nhọn, khàn khàn.
Cậu thở phì phò, hơi run rẩy, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Người đàn ông nhìn một giọt nước chảy từ tóc Tô Vân Cảnh xuống, thấm qua mặt cậu, theo đường cong trên sườn mặt chảy xuống.
Cuối cùng rớt xuống cằm Tô Vân Cảnh, ánh đèn trong phòng tắm chiếu vào khiến nó lóe lên như pha lê.
Người đàn ông lấy khăn lông lau sạch nước đi cho cậu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn vào Tô Vân Cảnh: “Phòng này một ngày 1888, hiện giờ cậu nợ tôi 1888 tệ.”
Tô Vân Cảnh còn tưởng mình gặp được một người nhiệt tình, không ngờ lại là bi3n thái, lập tức tức giận bật cười.
“Muốn tiền phòng thì cứ nói thẳng, phải làm tới mức này sao?”
Người đàn ông lấy bật lửa từ trong túi ra, vô cùng tử tế hỏi Tô Vân Cảnh một câu: “Tôi có thể hút thuốc không?”
Tô Vân Cảnh lạnh lùng nhìn anh ta.
Vừa rồi nóng không chịu được, sau đó lại bị dội nước lạnh, lạnh không chịu nổi, Tô Vân Cảnh vẫn luôn run rẩy, môi trắng bệch, cả người không có chút sức lực nào, chân tay mềm nhũn như bông.
Người đàn ông để thuốc lá lên miệng, bật lửa lên.
Trên sống mũi cao thẳng của anh ta có đeo một cặp mắt kính, vừa rồi khi Tô Vân Cảnh giãy giụa, trên kính còn bắn vài giọt nước.
Người đàn ông tháo kính xuống, ngậm điếu thuốc trong miệng, dùng cà vạt của mình lau mắt kính.
Tô Vân Cảnh vẫn luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, tới khi anh ta tháo kính mắt ra mới nhận ra.
Người này là… Hứa Hoài?
Không hề giống với thiếu niên kiêu căng ngạo mạn trước kia, người trước mắt này, đeo kính mắt trông có vẻ rất nghiêm túc, thậm chí còn có chút ôn tồn, lễ độ.
Khi không đeo kính trong mắt mới hiện ra vài phần thù địch.
Giống như một con dã thú ngủ đông, cuối cùng cũng lộ ra bản tính hung ác.
Lau sạch nước trên mắt kính, Hứa Hoài lại đeo kính lên, cả người trông như một người ưu tú có giáo dưỡng.
Mặt người dạ thú.
Tô Vân Cảnh không biết nguyên chủ và Hứa Hoài có từng gặp nhau bao giờ chưa, dù sao thì cậu cũng không có ấn tượng tốt với Hứa Hoài.
Hứa Hoài phun ra một ngụm thuốc, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc: “Tiền phòng 1888 tệ, cậu định trả như thế nào đây?”
Tuy rằng Tô Vân Cảnh là một người có tình tình tốt nhưng cũng bị hành vi xảo trá này của Hứa Hoài làm cho tức giận.
Nếu không phải hiện giờ cậu một đồng cũng không có, điện thoại cũng không ở bên cạnh thì cậu sớm đã đưa tiền cho anh ta, bảo anh ta cút đi rồi.
Tô Vân Cảnh nén giận nói: “Tôi chỉ ở đây tắm một chút, cùng lắm thì cho anh 100 tệ thôi.”
Hứa Hoài khẽ cười, nụ cười có chút khinh miệt: “Tôi cứu cậu không đáng tiền sao?”
Tô Vân Cảnh cong môi chế nhạo: “Sao anh không nói vừa rồi suýt nữa thì hại chết tôi? Anh cứu tôi bao giờ?”
Hứa Hoài không trả lời câu hỏi của Tô Vân Cảnh, nhìn lướt qua cậu từ trên xuống dưới: “Hiện giờ cậu có thể có 100 tệ sao?”
Tô Vân Cảnh im lặng.
Không thể có, hiện giờ cậu một đồng cũng không có.
Sắc mặt Tô Vân Cảnh trầm xuống: “Anh cho tôi mượn điện thoại một lát, tôi có thể gọi điện tìm người tới.”
Hứa Hoài ngậm điếu thuốc, lười nhác nói: “Tôi không có thời gian vì 100 tệ mà ở đây với cậu, nếu cậu đã không có tiền thì bỏ đi.”
Tô Vân Cảnh không tin anh ta lại dễ nói chuyện như vậy.
Hứa Hoài hút điếu thuốc, đột nhiên vẩy đầu thuốc lá đỏ tươi lên cổ Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh hít một ngụm khí lạnh, không biết vì sao đột nhiên trong đầu cậu lại nhớ tới dáng vẻ mình bị thiêu chết trong vụ tai nạn xe lúc trước.
Sắc mặt cậu trắng bệch, vung nắm đấm về phía Hứa Hoài.
Hứa Hoài nhẹ nhàng túm lấy tay Tô Vân Cảnh, sau đó bóp lấy cổ Tô Vân Cảnh.
Tay anh ta dần siết chặt, vẻ mặt trịch thượng từ trên cao nhìn xuống gương mặt thống khổ của Tô Vân Cảnh, tầm mắt di chuyển, nhìn thấy vết bỏng trên cổ Tô Vân Cảnh.
Đầu ngón tay Hứa Hoài khẽ chạm lên, thấy Tô Vân Cảnh đau đớn hít sâu vào, anh ta mới vui sướng mà bật cười.
“Cái này, coi như là tiền phòng cậu trả tôi.” Hứa Hoài buông Tô Vân Cảnh ra.
Tô Vân Cảnh thuận thế ngã vào bồn tắm, nước văng tung tóe khắp nơi, nước lạnh khiến Tô Vân Cảnh khẽ run lên.
Hứa Hoài liếc mắt thưởng thức dáng vẻ của Tô Vân Cảnh, sau đó mới bật cười rời khỏi phòng.
Thuốc trong người Tô Vân Cảnh còn chưa hết tác dụng, một lúc lâu sau mới có sức bò ra khỏi bồn tắm.
Hứa Hoài đã rời đi, Tô Vân Cảnh không yên tâm, cài cửa phòng tắm lại, sau đó dựa vào sau cửa nghỉ ngơi một lát.
Sau khi hồi phục sức lực, Tô Vân Cảnh cởi áo tắm dài trên người ra, thay bằng một cái áo tắm sạch sẽ khác trong phòng này.
Nhìn chiếc gương trong tủ quần áo, cuối cùng Tô Vân Cảnh cũng biết mình đắc tội với Hứa Hoài chỗ nào.
Cậu tưởng rằng nguyên chủ và Hứa Hoài từng có chuyện gì, không ngờ lại là do gương mặt này gây họa.
Tô Vân Cảnh nhìn dáng vẻ tuấn tú của mình trong gương, khóe miệng khẽ run rẩy, lúc này mới hiểu rõ bàn tay vàng trong miệng hệ thống xuyên sách là chỉ cái gì.
Khuôn mặt giống với Văn Từ tới bảy tám phần.
Thật đúng là một chậu máu chó lớn chào mừng Tô Vân Cảnh tới đây.
Hệ thống này thật con mẹ nó là một con quỷ tinh ranh, sao có thể nghĩ ra được chứ, xem tiểu thuyết ngôn tình thế thân nhiều quá rồi sao?
Có gì nói đấy, nếu như không phải gặp được tên bi3n thái Hứa Hoài này trước thì cậu cảm thấy tuy rằng hệ thống xuyên sách hố mình nhưng thỉnh thoảng cũng có công trợ giúp.
Nếu như anh em tốt của cậu chết bất ngờ, đột nhiên lại có một khuôn mặt rất giống cậu xuất hiện, cho dù danh tiếng người đó không quá tốt, đụng phải khuôn mặt này, Tô Vân Cảnh cũng sẽ tiếp xúc với cậu để xem xem.
Nhưng hiện giờ gặp được Hứa Hoài, những chuyện rắc rối giữa Văn Từ và anh ta khó mà không khiến tên nhãi này giận chó đánh mèo lên người Tô Vân Cảnh vì khuôn mặt này.
Sau khi thay áo choàng tắm xong, Tô Vân Cảnh cũng không dám ở đây lâu nữa, vội vàng rời khỏi phòng.
Lảo đảo ra khỏi khách sạn, cả người Tô Vân Cảnh trở thành tâm điểm chú ý, thu hút tầm mắt những người qua đường.
Tô Vân Cảnh bị gió đêm thổi vào khiến cả người càng thêm tỉnh táo, nhưng cơ thể cậu vẫn lúc nóng lúc lạnh rất khó chịu, sắc mặt cũng vô cùng kém.
Cậu muốn mượn điện thoại người ta, gọi cho người quen của nguyên chủ để xin giúp đỡ.
Tô Vân Cảnh vừa mới chặn lại một người, không ngờ còn chưa mở miệng thì đối phương đã vội vã chạy đi, có lẽ là xem cậu là tên bi3n thái điên cuồng mặc áo choàng tắm khoe hàng.
Cậu run rẩy ngồi xổm xuống ven đường nghĩ cách, đột nhiên một chiếc xe thương vụ dừng ở bên cạnh.
Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng khách sạn tưởng cậu là bi3n thái, hoặc là Hứa Hoài, cửa xe vừa mở ra, không ngờ lại là một khuôn mặt quen thuộc.
Trong lúc khiếp sợ, Tô Vân Cảnh buột miệng thốt ra: “Giang Sơ Niên?”
Thiếu niên thanh tú không hề có vẻ nhút nhát, cả người mặc âu phục, chân đi giày da, mặt mày mạnh mẽ.
Anh ấy nhíu mày nhìn dáng vẻ chật vật của Tô Vân Cảnh, ánh mắt sắc bén mang theo vẻ xem xét.
Giang Sơ Niên nhàn nhạt nói: “Lên xe.”
Tuy rằng Tô Vân Cảnh không hiểu vì sao nhưng khó khăn lắm mới gặp được người quen, vẫn là tin tưởng người quen, không nghi ngờ anh ấy, chậm rãi đứng lên, cố nén cảm giác choáng váng ngồi vào xe.
Sau khi ngồi ổn định, Giang Sơ Niên bảo người lái xe đi.
Nhiệt độ trong xe vừa đủ ấm, ghế xe mềm mại, Tô Vân Cảnh tìm một tư thế thoải mái dựa vào, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy mỏng manh.
Cậu muốn hỏi thăm tình hình của Giang Sơ Niên, nhưng nghĩ tới việc Văn Từ đã chết, thân phận hiện giờ của cậu không phải Văn Từ nên đành phải nhịn xuống.
Nhìn ánh mắt Giang Sơ Niên, hai người bọn họ có lẽ không thân, cứu cậu có lẽ chỉ vì trông cậu giống Văn Từ mà thôi.
Càng không thoải mái, Tô Vân Cảnh nhớ tới những điều này càng thêm khó chịu, cậu run rẩy hỏi Giang Sơ Niên: “Có thể đưa tôi tới bệnh viện được không?”
Giang Sơ Niên liếc mắt một cái nhìn thấy vết bỏng trên cổ Tô Vân Cảnh, hơn nữa cậu mặc áo choàng tắm của khách sạn, dáng vẻ chật vật đứng trước cửa khách sạn như thế, có ngốc cũng biết cậu vừa trải qua chuyện gì.
“Nếu như cậu không sợ để lại lịch sử đen tối, muốn tới bệnh viện thì tôi cũng sẽ không phản đối.”
Tuy rằng lời của Giang Sơ Niên không có chút chế giễu nào, giọng điệu rất bình thường nhưng miệng lưỡi lại lạnh băng khiến Tô Vân Cảnh nhịn không được mà nhìn anh ấy một cái.
Mấy năm nay rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì, sao tính cách lại thay đổi nhiều như vậy?
Hơn nữa, bên trong lớp quần tây của Giang Sơ Niên lại có chân, không hề trống rỗng như lúc trước.
Tô Vân Cảnh ở thế giới này một thời gian dài, ngoại trừ việc được bug ra thì chưa từng gặp qua chuyện thần kỳ huyền huyễn nào.
Vì thế cậu chỉ có chút ngạc nhiên, sau đó mới nghĩ tới khả năng đôi chân này của anh ấy có khả năng là chân giả.
Xem ra Giang Sơ Niên sống cũng không tệ.
Không chỉ không tệ, mà còn rất bận nữa.
Giang Sơ Niên không để ý tới Tô Vân Cảnh, luôn dùng máy tính bảng giải quyết công việc, trong lúc đó còn nghe vài cuộc điện thoại.
Tô Vân Cảnh nhân cơ hội này vội vàng tiếp nhận ký ức của thân thể này.
Không biết là có phải hệ thống đặc biệt bố trí hay không, chủ nhân cơ thể này cũng tên là Tô Vân Cảnh, hơn nữa còn là một thần tượng không nổi tiếng.
Nguyên chủ được một tổ tiết mục tìm thấy khi đi dạo phố, tham gia vào chương trình tuyển tú.
Chương trình tuyển tú này có có rating rất tệ, chẳng tích lũy được mấy mống fan cho nguyên chủ chứ đừng nói tới kiếm tiền.
Có điều dựa vào vẻ ngoài tuấn tú, nguyên chủ vẫn có thể thành công ký kết hợp đồng với một công ty nghệ sĩ.
Năm ngoái có một nhóm nhạc nam nổi tiếng nên chương trình tuyển tú lại muốn quay tiếp, nguyên chủ muốn tham gia nhưng nội bộ công ty có rất nhiều idol dự bị có ngoại hình đẹp như cậu.
Ngoại trừ khuôn mặt này thì năng lực hát nhảy của nguyên chủ đều không được, cho dù có đưa vào chương trình thì cũng chỉ là bia đỡ đạn.
Ai ngờ buổi sáng lại đụng phải một miếng bánh có nhân, một nhà làm phim coi trọng nguyên chủ, đồng ý ngủ với anh ta một đêm là có thể cho nguyên chủ lên sóng nhiều hơn.
Nguyên chủ không phải đồng tính luyến ái nhưng vì tiền đồ của bản thân mình mà cắn răng cắn lợi đồng ý với nhà làm phim nam đó.
Ai ngờ nhà làm phim đó lại chơi ghê như vậy, còn để nguyên chủ uống thuốc k1ch dục.
Tô Vân Cảnh:…
Thật sự không ngờ lại là hai bên cùng đồng ý, cậu còn tưởng là nguyên chủ bị bỏ thuốc.
Hơn nữa nhóc cool ngầu vẫn tiến vào giới giải trí như trong tiểu thuyết, trở thành một thần tượng nổi tiếng nhiều người biết đến.
Điều khác với tiểu thuyết là, Giang Sơ Niên trở thành người đại diện của Phó Hàn Chu.
Hai người bọn họ hợp tác là điều mà Tô Vân Cảnh không lường trước được, lúc đó nhóc cool ngầu luôn ghen tuông với Giang Sơ Niên, sao bây giờ quan hệ của hai người họ lại tốt như vậy?
Phó Hàn Chu là lưu lượng nổi tiếng, Giang Sơ Niên cũng trở thành người đại diện nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng anh ấy chỉ quản lý một nghệ sĩ là Phó Hàn Chu.
Bởi vì cơ thể Giang Sơ Niên không tiện nên phía dưới cũng có nhiều nhân viên.
Đàm phán thương vụ, ký hợp đồng phim ảnh, bao gồm cả các việc riêng của Phó Hàn Chu, tuy rằng Giang Sơ Niên không nhất định sẽ tự mình xử lý nhưng anh ấy có thể nắm quyền quyết định, nhận được sự tin tưởng cao từ Phó Hàn Chu.
Thậm chí các phương tiện truyền thông cũng đưa tin như vậy.
Nguyên chủ ngoại trừ muốn nổi tiếng còn có cảm giác ghen tỵ với Phó Hàn Chu. Hơn nữa giang hồ khắp nơi đều đồn đại về nhóc cool ngầu nên nghe được không ít chuyện bát quái.
Bây giờ couple nam nam đã bắt đầu nổi tiếng, trong lời đồn của mọi người, nhóc cool ngầu còn bị ghép CP với người đại diện.
Tô Vân Cảnh liếc trộm Giang Sơ Niên đang tập trung làm việc, nhịn không được mà cảm thán cảnh còn người mất.
Đối với cậu mà nói, cậu rời khỏi thế giới này còn chưa đầy một tiếng đồng hồ nhưng trong tiểu thuyết thì đã mười năm trôi qua rồi.
Phó Hàn Chu đã trưởng thành rồi, mà Tô Vân Cảnh trong thân phận mới này năm nay chỉ mới hai mươi tuổi.
Haiz, không còn được nghe nhóc cool ngầu gọi cậu là anh nữa rồi.
Tô Vân Cảnh đột nhiên có chút phiền muộn.