Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 9: Chương 9



Việc Phó Hàn Chu lạnh nhạt làm nhóc béo cảm thấy hắn giống một người máy không có tình cảm.

Không tìm được câu trả lời ở chỗ Phó Hàn Chu, nhóc béo tức giận rời đi.

Nó thề trong lòng rằng, chờ đại ca trở lại, nó nhất định sẽ nói với đại ca về mặt lạnh lùng của Phó Hàn Chu này.

Không có Phó Hàn Chu thì nó chính là đàn em số một của đại ca rồi.

Nghĩ tới tương lai tốt đẹp, nước miếng cảm động của nhóc béo chảy xuống.


Bởi vì bị bệnh, Tô Vân Cảnh đã bỏ lỡ cả kỳ thi cuối học kì.

Ở bệnh viện mấy ngày rồi mà sau khi về nhà Tô Vân Cảnh vẫn bị Tống Văn Thiến cưỡng chế nằm trên giường thêm hai ngày.

Tô Vân Cảnh lòng như lửa đốt, quan hệ giữa cậu và Phó Hàn Chu khó khăn lắm mới tiến triển chút xíu, một tuần bị bệnh, rau kim châm đều lạnh rồi.

Thể chất của cơ thể này rất không tốt, dù chỉ là một cơn sốt thôi cũng có khả năng hôn mê nhập viện, cậu chịu tội không nói lại còn tốn không ít tiền của cha mẹ nguyên chủ.

Bởi vì căn bệnh của nguyên chủ, hai vợ chồng ném vào bệnh viện mười mấy vạn rồi.

Ở thời điểm này, mười mấy vạn không phải con số nhỏ.

Cũng may điều kiện gia đình nguyên chủ không tồi, trong thị trường vật liệu xây dựng mở một cửa hàng ngũ kim.

Sau khi Tô Vân Cảnh nghe lời ở nhà hai ngày thì Tống Văn Thiến mới thả cậu ra ngoài thông khí.

Tháng bảy trời hè nóng bức, dù là chạng vạng rồi cũng chẳng có cơn gió mát nào cả, thời tiết oi bức làm người khác ít ra hóng mát hơn.

Tô Vân Cảnh mồ hôi đầy đầu, mặt đầy mồ hôi, cả gương mặt trắng nõn bị hun đến đỏ bừng.

Cậu mua mười que đá bào giá hai mao tiền một que từ quầy bán quà vặt, người bán hàng thấy cậu mua nhiều còn tặng thêm một que.

Xách theo đá bào, Tô Vân Cảnh lau mồ hôi đi vào cô nhi viện.

Thấy Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng xuất hiện, nhóc béo chạy như bay tới chỗ cậu.

“Chia cái này cho mọi người đi, tớ không có tiền mua nhiều, hai người một cái, trước khi ăn nhớ rửa tay.”
Tô Vân Cảnh đưa túi thực phẩm trong tay cho nhóc béo.

“Đại ca, tớ có việc muốn nói với cậu!” Nhóc béo quấn lấy Tô Vân Cảnh tố cáo tội ác của Phó Hàn Chu.

Từ miệng nhóc béo Tô Vân Cảnh biết được rằng mấy ngày nay Phó Hàn Chu không hề có phản ứng gì cả.

Tô Vân Cảnh ít nhiều vẫn có chút thất vọng.

Cậu còn tưởng rằng mình đã thành lập xíu hữu nghị với bé khốc kiều rồi chứ, bây giờ xem ra thì hoàn toàn là do cậu nghĩ nhiều rồi.

“Tớ biết rồi, cậu đi chia đồ đi nếu không sẽ tan hết đó.” Tô Vân Cảnh nhắc nhở nhóc béo.

Đá bào là đồ ăn vặt mùa hè hot nhất hiện nay.

Trước kia mọi người ăn đều là loại túi đá một mao tiền, điều kiện tốt hơn thì ăn người tuyết nhỏ.

Từ khi đá bào xuất hiện thì nó đã có chỗ đứng ở cửa của các trường trung học, tiểu học.

Tô Vân Cảnh đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, lúc cậu đi học thì mọi người đã xếp hàng mua đá bào rầm rộ như thế nào.

Nhóc béo rốt cuộc vẫn bị mỹ thực dụ hoặc, vui sướng đi chia đá bào với mọi người.

Chờ nhóc béo rời đi, Tô Vân Cảnh nhe răng móc người tuyết nhỏ cậu giấu trong túi ra.

Cách một lớp vải mỏng, đùi của Tô Vân Cảnh bị lạnh đến nỗi nổi da gà.

Tô, bất công, Vân Cảnh thừa dịp người khác không chú ý, lén lút đưa người tuyết nhỏ cho Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu mặc một cái áo tay ngắn rộng thùng thình, bị giặt đến trắng bệch, ngồi dưới tán cây hòe.

Làn da tinh tế như sứ trắng tựa như một khối dương chi bạch ngọc.

Trời hè nóng bức như vậy mà hắn lại thoải mái sạch sẽ tươi mới.

Chẳng biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà khi nhìn thấy Phó Hàn Chu thanh lãnh như vậy, Tô Vân Cảnh cảm thấy mát mẻ hơn nhiều.

Cậu thả chậm bước chân, lặng lẽ tới gần Phó Hàn Chu từ phía sau.


Phó Hàn Chu đang cúi đầu vẽ tranh đột nhiên cảm thấy sau cổ lạnh toát.

Có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào hắn, từng đợt khí lạnh chui thẳng vào trong xương.

Dù không quay đầu lại thì Phó Hàn Chu cũng biết đó là Tô Vân Cảnh đến.

Lúc Tô Vân Cảnh nói chuyện với nhóc béo thì Phó Hàn Chu đã nghe thấy.

Phó Hàn Chu không quay đầu lại, hắn lạnh nhạt đẩy thứ lạnh băng kia ra.

Trò đùa dai của người trưởng thành hai mươi ba tuổi bị một nhóc bảy tuổi làm lơ.

Tô Vân Cảnh chẳng biết nên phun tào chính mình ấu trĩ hay là đối phương quá thành thục.

Cậu vòng qua, ngồi bên cạnh Phó Hàn Chu.

“Mời cậu ăn kem.” Tô Vân Cảnh nhét que kem vào tay Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu không nói chuyện, ném trả lại Tô Vân Cảnh, tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.

Động tác liền một mạch, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Nhìn bộ dáng lạnh như băng của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh chủ động xin lỗi.

“Xin lỗi, không phải tớ cố ý nói mà không giữ lời đâu, ngày hôm đó, sau khi trở về tớ sốt cao nằm viện liền.”
“Ở bệnh viện vài ngày, ngay cả sinh nhật của bố tớ cũng bị chậm trễ.”
Phó Hàn Chu không nói chuyện cũng không để ý đến cậu.

Tô Vân Cảnh chìa tay mình ra, “Cậu xem, mấy ngày nằm viện tớ có truyền dịch đó.”
Trên mu bàn tay trắng nõn vẫn còn lưu lại những dấu màu xanh lá do truyền dịch.

Ở huyện nhỏ này còn chưa phổ cập kiến thức ghim kim tiêm trong mạch máu, mạch máu của trẻ nhỏ lại mảnh.

Mỗi ngày Tô Vân Cảnh cần truyền dịch hai lần, mu bàn tay xanh một mảnh lớn.

Nhìn qua rất ghê người.

Phó Hàn Chu nhìn thoáng qua, đôi môi nhạt màu khẽ mím.

“Tớ truyền dịch ở bệnh viện bốn ngày, sau khi về nhà thì mẹ tớ lại sợ tớ bị bệnh nên phải ở nhà hia ngày, hôm nay mẹ mới đồng ý cho tớ ra cửa.”
“Vậy nên đừng giận tớ nhé, tớ thật sự không cố ý lừa cậu đâu, mau ăn kem đi, bơ dễ tan lắm đó.”
Tô Vân Cảnh kiên nhẫn dỗ hắn.

Coi như Tô Vân Cảnh hơi thất vọng một chút nhưng nhìn bé con xinh đẹp mát mẻ này thì chút thất vọng đó cũng tan thành mây khói.

Tô Vân Cảnh xé vỏ ngoài, nhét người tuyết nhỏ vừa già vừa xấu lại còn đen vào tay Phó Hàn Chu.

Kem tỏa ra hơi lạnh làm mờ đi phần nào mặt mày Phó Hàn Chu, đôi mắt đen nhánh kia ẩn dấu một tầng sương mù mờ nhạt tối nghĩa.

Phó Hàn Chu rũ mắt.

Tóc của hắn đã lâu không cắt sửa, ngọn tóc mỏng mềm dài qua lông mày thanh tú, có mấy sợ dài hơn vướng lại trên lông mi cong vút.

Tô Vân Cảnh lén lút nhìn quanh bốn phía, gấp gọn vỏ túi nhét vào túi quần.

Cậu nói với Phó Hàn Chu, “Cậu mau ăn đi, chỉ có cậu là cái này thôi đó.”
Nếu như bị nhóc béo thấy chắc hẳn sẽ khóc lóc nỉ non một trận với cậu.

Lông mi đen nhánh của Phó Hàn Chu run lên, hắn cúi đầu cắn một miếng.

Vị chocolate nhàn nhạt lan tỏa nơi đầu lưỡi hắn, bị Phó Hàn Chu nuốt xuống.


Trong lúc Phó Hàn Chu ăn kem, Tô Vân Cảnh xem tranh của hắn.

Phó Hàn Chu vẽ theo trường phái trừu tượng, tranh hắn vẽ ra người khác chẳng thể hiểu nổi.

Có một thứ gì đó màu đen không rõ là núi hay là không trung.

Giữa đó có một bóng người kéo dài, vặn vẹo.

Người này mặc một cái váy dài màu đỏ, tóc dài rối tung, trên chân có xiềng xích nặng nề.

Tô Vân Cảnh có thể đoán được ra răng, Phó Hàn Chu đang vẽ mẹ của hắn.

Từ sự miêu tả của tác giả về mặt khác của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cảm thấy rằng Phó Hàn Chu có tình cảm rất phức tạp với mẹ của mình.

Nghĩ đến quá khứ của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh nhịn không được sờ đầu hắn.

Khó có được một lần Phó Hàn Chu không đánh bay tay của Tô Vân Cảnh.

Hắn giống như biết được Tô Vân Cảnh đang nghĩ gì, nhàn nhạt mở miệng, “Bà ấy đã chết, không có gì đáng sợ cả.”
Những chuyện xảy ra trước khi Phó Hàn Chu đến cô nhi viện đã bị truyền đi vậy nên hắn không giật mình khi Tô Vân Cảnh biết.

Phó Hàn Chu rũ mắt nhìn bức họa kia, đôi mắt hằn dần sâu thẳm hơn, nơi sâu thẳm ấy giống như có thứ gì đó đang quay cuồng.

Giống như muốn phá tan rào cản, điên cuồng trào ra.

“Cái thật sự đáng sợ, là thứ khác.” Phó Hàn Chu thâm sâu nói ra một câu.

Tô Vân Cảnh nghe được, trong lòng giật mình.

Cậu kinh ngạc nhìn Phó Hàn Chu nhưng đối phương đã thu lại cảm xúc, biến thành một đứa trẻ chỉ hơi thành thục hơn bạn cùng lứa một chút.

Đệt, nhóc con này đừng có trở nên đồi bại nha!
So với bệnh kiều thì cậu càng thích bé khốc kiều hơn.

Tô Vân Cảnh cảm thấy mình nên tăng tốc kế hoạch yêu thương, hung hăng đánh gãy quá trình bệnh kiều hóa của Phó Hàn Chu.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.