Buổi sớm tháng 12 trời rét thấu xương. Vesper đang rúc trong chăn ấm.
Cuối cùng khi mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là cặp ngươi sâu thẳm và tinh tường của Erik Lehnsherr.
Vesper mỉm cười với hắn, “Washington sao rồi?”
Erik ôm eo cô, xoay người nằm xuống giường, để vesper tựa trên ngực mình.
Mi tâm hắn hằn vết sẹo, nhưng tâm trạng xem chừng khá tốt, “Cứ coi như là thuận lợi đi. Trước lễ Giáng Sinh, tôi có thể ở lại New York cùng em.”
Vesper ngồi lên eo hắn, “Lát nữa đi xem phim nhé? Nữ hoàng Cleopatra của Twentieth Century Fox đang chiếu, hình như được đề cử 9 giải Oscar lận.”
Vesper cảm thấy hứng thú với bộ phim này, thực ra lại chỉ vì có Elizabeth Taylor. “Cleopatra” không phải là một bộ phim hay, đến mức thất bại thảm hại tại phòng vé, hơn nữa còn nhận về cơn mưa lời chê từ khán giả và giới phê bình, qua Oscar cũng không gặt hái được thành tựu nào.
Twentieth Century Fox đã dành 3 năm để tạo ra một tác phẩm mang tính thời sự nhưng lại chẳng thu được lợi lộc gì từ nó. Thậm chí họ suýt phá sản vì đầu tư quá lớn mà doanh thu thì ít ỏi.
“Chủ đề về thời La Mã à?” Erik đặt bàn tay mạnh mẽ lên đùi cô rồi rướn người tới gần.
Hắn nói nhỏ bên tai Vesper, “Nhưng e là sẽ phải đợi một lát.”
Hắn nâng người cô dậy.
Vesper ôm cổ Erik, áp sát gã đàn ông cường tráng, “Nói chuyện với thầy khó thật đấy.”
“Vậy thì đừng nói gì nữa.” Erik chạm bờ môi lành lạnh vào cổ cô nàng, đồng thời xốc váy cô lên.
Đúng lúc này –
“Cốc cốc – “
Tiếng gõ cửa khá quen thuộc với Vesper.
Cô vùi mặt vào cổ Erik. Chắc chắn chàng giáo sư kia đã dùng khả năng ngoại cảm của mình để cố tình phá bĩnh.
Chúa ơi, đám đàn ông này thiệt là –
Vesper đẩy tay Erik rồi đứng dậy.
Nét mặt Erik có phần nguy hiểm.
Hắn lạnh lùng mở cửa phòng, “Chuyện gì vậy, Charles?”
Charles cười nhã nhặn, “E là tạm thời cậu phải đến phòng họp thảo luận về lịch trình sắp tới cùng mọi người rồi.”
Erik nhìn anh cười mỉa, sẵng giọng, “Tôi nghĩ một dị nhân sở hữu năng lực mạnh nhất trái đất như cậu sẽ thừa sức chủ trì cuộc họp chứ.”
“Nhưng hội Brotherhood của cậu phải cần người lãnh tụ là cậu đây thì mới nghe lệnh được mà, không phải sao?”Charles nhếch mép cười bất cần đời, thoạt nhìn như quý ông thượng lưu ở thế kỉ trước.
Vesper ló ra từ sau lưng Erik. Cô đứng giữa, bực dọc nói, “Hai anh muốn cãi lộn thì làm ơn lánh xa phòng ngủ tôi ra một chút được không?”
Erik kéo cô về phía mình, ôm chặt eo cô và hôn thật mạnh trong tiếng kêu hốt hoảng của cô gái.
Vesper bị tức thở trước nụ hôn ấy. Cô bất mãn đẩy hắn ra, “Em không phải thứ đồ chơi mặc cho hai thằng nhóc sáu tuổi giành giật, thưa thầy Lehnsherr.”
Song cô bắt gặp ánh mắt Charles. Cặp ngươi xanh thẳm đó sáng long lanh. Hàng mi hơi rũ xuống. Chỉ liếc qua thôi đã đủ khiến người ta mủi lòng rồi.
Đáng thương hệt như một chú cún bị chủ bỏ rơi vậy.
– – Anh là siêu anh hùng Marvel đấy! Đôi mắt cún con này là cái quái gì đây?
Đám siêu phản diện bị Giáo Sư X đánh bại mà trông thấy nét mặt anh ta bây giờ hẳn sẽ hộc máu chết mất.
Erik trừng mắt lườm anh. Tên Hoa Kì xảo trá.
Charles nhìn Vesper bằng ánh mắt dịu dàng thuần khiết, “Tôi đã đặt trước vé xem phim tối nay rồi. Có lẽ tôi sẽ đi cùng em được.”
Anh chêm thêm, “Nếu em đồng ý.”
Nhìn cặp mắt xanh thẳm kia, Vesper cảm thấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cô phải kiên cường cỡ nào mới có thể từ chối đôi mắt xanh điềm đạm đáng yêu này đây?
Erik ôm eo Vesper, nhíu mày với Charles, “Tôi sẽ đi với cô ấy.”
Charles lại hướng đôi mắt xanh về phía Vesper, “Tôi đi cùng hai người được không?”
Vesper: “…”
“Cứ coi như em đồng ý nhé.” Charles coi sự im lặng bất lực của cô là ngầm chấp nhận.
Song anh quay qua Erik, “Mọi người đang đợi cậu đấy, Erik. Cậu đảm nhiệm vị trí quan trọng nhất cuộc họp này mà.”
Vesper nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay Magneto –
“Mời hai vị thủ lĩnh dị nhân đi họp nhanh dùm tôi. Học sinh trung học này chuẩn bị làm bài tập đây ạ.”
Nói xong cô đẩy cả hai ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.
Erik, Charles lẳng lặng nhìn nhau rồi quay lưng bước đến phòng họp.
Còn Vesper thì về giường, vào không gian hệ thống, lạnh lùng nhìn NPC Lestat, “Tôi cảm thấy cái hệ thống chết tiệt này chỉ muốn hại chết tôi thôi.”
Lestat ngây ngô, “Tôi tưởng cô chơi vui lắm cơ mà.”
Vesper vô cảm đi về phía anh ta, rồi cô bỗng giật mạnh mái tóc vàng kia, buộc anh ta phải cúi xuống.
Vesper cười bí hiểm, “Đừng chọc tức tôi. Gần đây tính tôi nóng lắm đấy.”
“Thả tóc tôi ra trước đã!” Ngài Lestat, ma cà rồng đẹp nức tiếng giới điện ảnh cố gắng hết sức để gỡ mái tóc tuyệt đẹp của mình khỏi tay cô.
Vesper cũng chưa thả vội, “Chỉ hai người mà tôi đã mệt gần chết rồi, nếu nhiệm vụ tiếp theo các thế giới hợp nhất như lời anh nói –”
Tâm trạng cô xấu đi. Tay càng siết chặt hơn.
Thế là Lestat nghe thấy tiếng vài cọng tóc đứt.
“Chúa ơi! Cô biết tôi phải tốn bao nhiêu thời gian và tiền bạc để giữ mái tóc vàng này không hả?” Lestat lo ngay ngáy, nhưng vì tránh việc cô nàng xấu tính kia sẽ giật mạnh thêm nên anh ta chỉ đành trấn an cô, “Vesper yêu dấu à, không thì cô muốn sao? Tôi sẽ dốc lòng trợ giúp cô.”
Anh ta nhấn mạnh, “Nhưng tôi không thể giúp cô kéo dài thời gian hợp nhất đâu. Sở dĩ trước đó tôi mất tích lâu là vì bận việc này đấy.”
Vesper vẫn nhớ rõ khuôn mặt xanh xao hốc hác khi anh ta trở về mới đây thôi.
Cô nhìn chằm chằm vào cặp mắt xanh quyến rũ của Lestat, “Hay anh bật mí cho tôi biết năng lực tôi bị làm sao đi. Tôi cũng không chắc mình là dị nhân.”
Chưa hết. Giờ cô còn rất nghi ngờ hệ thống phản diện.
Nghi ngờ là một căn bệnh khiến cô dần hoài nghi về động cơ của hệ thống phản diện, thậm chí lòng tin cũng bị lung lay.
Hôm nay, cô phải làm rõ mọi nghi ngờ —
“Death – ” Lestat nói giọng trong trẻo mê hoặc. Cặp ngươi xanh thẳm thoáng lộ vẻ mơ màng, “Một trong ngũ thần sáng tạo ra vũ trụ Marvel, Death.”
Death, người sáng tạo kiêm kẻ thao túng mọi sự sống trong vũ trụ, đại diện cho hình thái về cách thức kết liễu.
Đồng thời là người tạo nên và là chủ nhân của tất cả các thần chết, Hades, vua địa ngục và quỷ địa ngục trong hằng hà câu chuyện thần thoại lẫn truyền thuyết.
Nó cũng đại diện cho sự kết thúc sự sống trong vũ trụ, thậm chí là hình ảnh cụ thể cuối cùng của toàn vũ trụ.
Vesper nhíu mày, “Thần sáng tạo đa vũ trụ Marvel?”
Cô lập tức tìm ra điểm mấu chốt, “Nếu hệ thống phản diện có thể xếp tôi vào vai vế khủng vậy thì tại sao lại không thể ngăn được những kẻ phản diện ở các thế giới khác nhau, kể cả lúc sắp hợp nhất như bây giờ?”
Lestat im bặt, nhưng vẫn nhìn cô đăm đăm.
Anh hé môi, “Nếu tôi nói cô không phải Vesper Lynd, hoặc vừa là Vesper Lynd, vừa là Death thì sao?”
Vesper nhíu mày, “Anh thấy điều này hợp lí à? Nếu tôi là Death, chẳng lẽ anh định bảo với tôi rằng chính tôi đã tạo nên hệ thống phản diện chết tiệt này ư?”
Lestat nhìn cô đầy uất ức, “Tôi đã gom lại những phần sức mạnh mà cô chia ra trong vũ trụ đúng theo lệnh cô mà.”
Vesper suýt ngộp thở. Lần đầu tiên cô hoài nghi về trí thông minh của mình. Cô thả tay, “Anh nói rõ xem nào!”
“Cô có nhớ Nemesis không?” Cuối cùng mái tóc vàng của Lestat cũng được yên ổn.
“Đá Vô Cực?” Vesper nhớ lại, “Vì quá cô đơn mà cảm thấy mệt mỏi với sự tồn tại của bản thân, về sau thì phân thành mấy viên đá năng lượng.”
Lestat day day trán, “Ai biết đám thần sáng thế các cô bị bệnh khỉ gió gì, người nào cũng thích chơi trò tự hủy. Cứ không vui là đi ghét mình.”
“Nemesis tự chia bản thân thành vô số viên đá năng lượng. Cô thì chia mình thành 11 cá thể sống, nằm rải rác ở nhiều chiều và vũ trụ khác nhau, không chỉ Marvel thôi đâu.”
“11 á?” Vesper nhìn anh ta, nét mặt càng lạnh lùng, “Vậy nên tôi cần trải qua mười thế giới, không phải để hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về nơi được gọi là thế giới thực, mà là hợp nhất các mảnh hồn đã phân chia.”
Vesper nhìn chằm chằm vào mắt Lestat, “Nếu đúng như lời anh nói thì tại sao tôi lại yêu cầu anh tạo ra hệ thống phản diện chứ?”
“Bởi vì kể từ sau khi cô phân tách, gã điên Thanos kia đã vội vã đi thu thập Đá Vô Cực với mong muốn hủy diệt vũ trụ.” Lestat thấp giọng, “Nếu gã đeo Găng Tay Vô Cực lên thì vũ trụ sẽ lâm đại họa.”
Tâm trạng Vesper khá phức tạp, “Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình có bệnh.”
Lestat gật đầu, “Tôi cũng nghĩ thế lâu rồi.”
Vesper liếc xéo anh ta, “Vậy nên thế giới hợp nhất không chỉ vì đám bạn trai cũ kia, mà cũng vì tôi?”
Lestat nhìn cô đầy tán thưởng, “Trừ việc phân tách, cô lúc nào cũng thông minh đấy, Vesper yêu dấu.”
“Sao tôi lại chọn anh để điều hành hệ thống phản diện chứ?” Ánh mắt Vesper không giấu nổi sự ghét bỏ.
Lestat chân thành, “Thú thật, cô chỉ chọn vì nhan sắc của tôi thôi.”
Anh ta thành khẩn nhìn Vesper, một lần nữa nói với cô một sự thực rằng cô là cẩu nhan.
Vesper híp mắt đầy nguy hiểm, “Nhiệm vụ chinh phục phản diện bị sao thế?”
Sự hợp nhất các mảnh linh hồn rải rác ở các thế giới khác nhau rõ ràng chẳng liên quan gì đến đối tượng phản diện cả.
Lestat sờ sờ tai, “…Ban đầu tại thế giới Asgard, tôi chỉ mong dưới sự trợ giúp của cô, Thần Lừa Loki sẽ có thể trở thành một siêu phản diện chống trả Thanos, cho nên tôi mới bày ra nhiệm vụ như thế –“
“Còn về sau?” Vesper buột miệng.
Lestat chớp mắt vô tội, “…Xem cảnh yêu đương bị nghiện, thật đấy.”
“Trời đất ơi! Mau buông ra đi –”
Mái tóc vàng rực của Lestat lại bị Vesper giật lấy.
Khi Vesper rời khỏi hệ thống, cô vẫn nằm trên giường, nhưng tâm trạng rối ren hơn nhiều.
– – Cô cảm thấy mình cần giải đề thi để bình tĩnh một chút.
Người bình thường nhìn đề thi hóa tối nghĩa khó hiểu, mà đến tay Vesper thì được giải rất trơn tru.
Lúc làm xong hết đồng đề thi, trời đã xế chiều, tâm trạng cô cũng khá lên hẳn.
Chẳng phải cô vẫn là Vesper Lynd đấy sao? Cái tên Death chỉ hù người thôi.
Ồ, đúng rồi, cô còn có người hâm mộ nguy hiểm, một kẻ nguy hiểm mang ngoại hình không hợp gu cô.
Bấy giờ, tiếng gõ cửa lại vang vọng.
– – Là Magneto Erik và Giáo Sư X Charles.
Hai gã này thì lại rất hợp gu cô.
Vesper ngồi trên giường nhìn họ bước vào, “Xin lỗi nhé, em cần thay đồ vài phút.”
Charles mỉm cười nhã nhặn mà quyến rũ, “Dĩ nhiên, đây là vinh hạnh của tôi.”
Magneto phớt lờ quý ông trẻ bên cạnh rồi đi về phía Vesper, “Đống đề chết giẫm này lúc nào cũng thu hút em. Hẳn tôi nên trói em bên mình mới phải.”
Charles lại hắng giọng, “Vesper định tới Oxford nghiên cứu hóa học. Những bài tập kia là cần thiết.”
Erik Lehnsherr, người không được giáo dục đến nơi đến chốn vì thời trẻ ở khu ổ chuột Warsaw, cảm thấy gã Mỹ đứng sau đang cố tình xoáy vào nỗi đau của mình.
Mặc dù chỉ học chút ít nhưng Magneto có tài năng đáng kinh ngạc. Thông qua những cách tự học, hắn đã trở thành một chuyên gia về gen và robot.
Hắn quay sang Charles, “Quá mất ăn mất ngủ có thể bị rụng tóc đấy.”
Dẫu bây giờ tóc Giáo Sư X vàng sẫm rất đẹp, nhưng khả năng ngoại cảm quá mạnh lại dễ khiến tóc rụng.
Kinh khủng, Vesper nhăn mặt chớp mắt –
Thôi cô cứ im lặng để tránh tai bay vạ gió thì hơn.