Thành phố Oxford, Anh, dinh thự Osborn
Vesper đứng ngoài cổng trang viên xa hoa này rồi khẽ thở dài.
Không gian xanh rộng lớn. Vườn tược, hồ nước và cây cối đều hòa làm một. Tòa kiến trúc sang trọng thênh thang mà hùng vĩ.
Vesper nhìn ra mặt hồ hữu tình được bao quanh bởi bãi cỏ xanh mướt, thoạt trông có thể thưởng ngoạn phong cảnh thiên nhiên đầy nên thơ của trang viên.
Trang viên nom giống nơi ở hoàng gia hơn là những căn hộ dễ thấy trên khắp mọi nơi quanh London.
Điều này cũng thường thôi. Chủ sở hữu nó là Norman Osborn, chủ tịch Osborn Industries, người sở hữu tổng tài sản hơn 200 tỷ đô la Mỹ.
Lý do bây giờ Vesper ở đây là vì Harry Osborn, con trai độc tôn của Norman Osborn.
Ở thế giới này, cô mang danh phận gia sư mới được Norman Osborn thuê về cho đứa con trai độc tôn.
Nhân tiện thì hôm nay là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người.
Harry Osborn, 18 tuổi, đã tốt nghiệp trường cao đẳng Eton và hiện đang theo học tại Đại học Oxford, năm nhất khoa hóa sinh.
Vesper được Norman Osborn đặc biệt thuê làm gia sư cho con trai ông với tư cách là giáo sư hóa sinh trẻ nhất Đại học Cơ đốc Đại học Oxford.
Vesper lùi về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc nguy nga rộng lớn trước mặt. Càng lúc cô càng cảm thấy mình sắp hận sự giàu có.
Cô khẽ hắng giọng, bước tới nhấn chuông cửa.
Rất nhanh, cánh cửa chạm trổ nặng nề được mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen đang đứng sau cánh cửa, mặt mày cứng ngắc nói, “Tôi nghĩ hẳn cô là giáo sư Lynd?”
Vesper nở nụ cười tử tế, “Chào buổi chiều, thưa ông.”
“Chào cô, giáo sư Lynd. Tôi là William Jones, quản gia trang viên Osborn.” Nụ cười của ông ta như được đo đạc kỹ lưỡng. Từ cử chỉ đến hành vi đều hoàn hảo, mang cốt cách hoàng gia Anh, “Cậu Osborn đang đợi cô ở phòng làm việc.”
Ông quản gia Jones giấu đi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, bởi dù sao thì ông ta cũng chưa từng nghĩ giáo sư Lynd lại trẻ đẹp như vậy.
Vesper theo quản gia vào trang viên Osborn. Bộ sưu tập, đồ sứ cùng tranh sơn dầu trước mắt quả thực khiến người ta choáng ngợp. Từ rèm cửa cho tới những tác phẩm nghệ thuật cổ, mọi thứ đều rất tinh xảo.
Nhưng Vesper nhanh chóng phát hiện ánh đèn trong lâu đài hơi mờ làm người ta bỗng thấy ngột ngạt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ cố len vào nhưng bị tấm rèm ngăn lại, chỉ lọt một tia sáng.
Tòa lâu đài nguy nga tráng lệ không gì sánh được. Sàn và tường bằng đá sẫm màu đối lập với đại sảnh cao rộng. Mái nhà dát vàng cộng thêm đèn chùm pha lê cực lớn đến suýt xoa.
Phòng làm việc được đặt tại tầng hai. Quản gia Jones đứng lại bên ngoài cánh cửa đóng kín, khẽ khom lưng rồi thì thầm với Vesper, “Cậu Osborn mời cô vào một mình.”
Vesper gật đầu chào quản gia và nhìn ông ta quay người rời đi, sau đó thở dài đẩy cánh cửa nặng trịch.
Phòng làm việc theo lối cổ điển đáng kinh ngạc. Tủ sách khổng lồ cao chạm trần chất đầy sách, bao xung quanh chiếm chọn cả ba bức tường, toát lên vẻ xa hoa tao nhã.
Một chàng trai trẻ đang ngồi sau chiếc bàn sơn mài dày màu nâu sẫm.
Cậu ta trông cực kì đẹp trai phong độ, nhưng tính tình thì lại trầm uất, ốm yếu. Toàn thân không hề vương một chút sự xều xòa nào mà trái lại cậu nom khó đoán và ôm đồm quá nhiều tâm sự.
Làn da cậu chàng vô cùng nhợt nhạt, như thể cậu không hấp thụ đủ ánh sáng mặt trời trong thời gian dài.
Nhìn Harry Osborn gầy gò ốm yếu nhưng lại toát lên sự bí hiểm, Vesper nở nụ cười thân thiện, “Chào buổi chiều, cậu Osborn.”
Harry Osborn liếc cô, không hề định đứng dậy.
Vesper cau mày, “Hình như cậu hơi chống đối tôi nhỉ.”
Harry rũ mi, lạnh lùng nói, “Chỉ vì tôi không được giải nhất trong cuộc thi mới đây do bị cảm nặng, vậy mà ngài Norman Osborn đã hối hả tìm cô làm gia sư rồi.”
Vesper chớp chớp mắt. Xem chừng hai cha con nhà này rất kị nhau.
“Bị cảm ư?” Vesper nhún vai với cậu, “Thú thật, hồi cấp ba lúc tôi đang cầm trên tay chiếc cup hạng nhất thì tự dứng ngất xỉu vì cảm đây.”
Harry Osborn: “…”
Vesper bước về phía cậu, ung dung tựa cạnh bàn lớn chỉ cách cậu vài inch.
Tư thế cô điềm tĩnh thanh lịch. Thân hình gợi cảm phô ra đường cong đầy quyến rũ.
Vesper nhíu mày, “Cậu chống đối tôi, là vì tôi hay vì sự sắp xếp của cha cậu?”
Harry nhìn chằm chằm vào mắt cô. Giọng điệu trẻ trung lôi cuốn nhưng lại u ám lạ thường, “Với tôi, cô chẳng khác gì một bình Whiskey làm người ta phản cảm cả.”
“Whiskey?” Vesper nhếch mép cười khẩy.
Harry Osborn đứng dậy, bước đến gần cô.
Giọng cậu trầm uất. Đôi mắt xanh đẹp vô ngần chất chứa nỗi đơn côi và hận thù không tên, “Tôi được đưa vào trường nội trú năm 11 tuổi. Lúc sinh nhật thứ 16 của tôi, ông Norman Osborn hoặc trợ lý của ông ta đã gửi cho tôi một chai Whiskey. Hẳn là do trợ lý ông ta chọn. Trên tấm thiệp chúc ghi – Norman Osborn.”
Vesper dịu giọng, mắt ánh lên tia sáng, “Ta nên yêu thương, quấn quýt và hiểu rõ người lừa gạt ta.”
“Yêu?” Harry cười mỉa. Cậu chống hai tay bên cạnh cô. Thân hình cao gầy toát hơi thở cực kì mạnh mẽ, “Biết tôi đã xử lý bình Whiskey kia thế nào không?”
Vesper khẽ thở dài như đang nhìn một đứa trẻ nổi loạn, “Cậu đổ vào lò sưởi đang cháy à?”
“Ngọn lửa bùng lên còn thua xa cơn giận của tôi.” Khuôn mặt điển trai thanh tú của Harry Osborn vẫn mang nét ngây thơ non nớt, nhưng khi kết hợp cùng sự tao nhã lại vô cùng quyến rũ.
Vesper không hề ngả lưng lẩn tránh mà nhìn thẳng vào cậu ta, “Nếu cậu dám nhét tôi vào lò sưởi thì tôi sẽ đốt mái tóc vàng xinh đẹp này thành tro.”
Harry khá bối rối trước phản ứng của cô. Cậu mở to cặp mắt xanh lục dưới hàng mi dài.
Vesper khoanh tay, nhíu mày với cậu, “Cậu Osborn, rốt cuộc đã bao lâu rồi cậu chưa được nghỉ ngơi tử tế vậy?”
Quầng thâm dưới đôi mắt lục đa tình kia hằn rõ đến mức khó mà bỏ qua.
Harry cảm giác như đang đấm một nhúm bông. Dù cậu có nói gì thì cô gái trẻ vừa thần bí vừa nóng bỏng này cũng chẳng quan tâm.
Trông cô bí hiểm, nhưng phong thái lại rất uyển chuyển dịu dàng, như thể một giây trước cô còn là báu vật xinh đẹp cao quý, nhưng ngay sau đó lại trở nên điên cuồng lẳng lơ.
Vesper thản nhiên cầm bài tập hóa trên bàn, liếc qua thật nhanh rồi chỉ ra vấn đề, “Cậu quên sự vận chuyển tích cực sau khi tái phân cực trong câu hỏi liên quan đến vận chuyển ion xuyên màng tế bào thần kinh trong hoạt động điện thế.”
Harry cau chặt mày, khó mà tin được mình lại mắc lỗi sai cơ bản như vậy.
Vesper nhẹ nhàng an ủi cậu ta, “Tôi nghĩ cậu chắc chắn đã dồn hết tâm trí vào việc làm thế nào để đuổi tôi đi.”
Harry nhìn cô, không hề giãn lông mày, “Không, dù thế tôi cũng không nên phạm sai lầm.”
Vesper bỗng cảm thấy cậu chàng thiếu tình thương trước mặt mình có chút đáng yêu.
Người nghiêm khắc với bản thân, nhưng đồng thời cũng trầm uất, nặng trĩu tâm tư, thực sự rất giống cô trước kia.
Gió nhẹ thổi bay rèm cửa sổ. Ánh vàng cuối cùng cũng lọt vào căn phòng tráng lệ.
Khuôn mặt Vesper tắm dưới nắng. Cô mỉm cười, “Hay ta giao kèo, nếu lần thi hóa sau cậu đạt giải nhất, chai rượu Whiskey đáng ghét này sẽ chủ động từ chức, nhé?”
Chẳng hiểu sao Harry lại thấy hơi thất vọng. Nhìn cô rất thoải mái, như thể cậu là đứa trẻ ngây thơ vậy.
Điều này làm cậu thầm bất mãn. Cậu vội mở miệng nói, “—Tôi lớn rồi.”
Bấy giờ cậu đã tắt nụ cười nhạo xấu xa và vẻ ranh ma luôn túc trực trên gương mặt, trông càng giống một thiếu niên tuấn tú non nớt.
Vesper nhún vai, “Dĩ nhiên tôi biết, thưa cậu Osborn 18 tuổi.”
“Cô Lynd, cô cũng không chín chắn là bao đâu.” Harry hằm hằm nhìn cô.
Song má cậu bỗng bị véo.
Vesper thả tay ra, hài lòng nhìn khuôn mặt có phần ửng hồng của cậu, dù cậu đang tức giận.
Cậu chàng Osborn hít sâu, “Cô điên rồi –”
Vesper nhíu mày, “Cậu đáng yêu thật đấy, cậu Harry Osborn.”
Harry cảm giác mình như con hamster bất lực bị cô trêu đùa.
Cậu dằn tâm trạng khác lạ khó lí giải xuống đáy lòng, rũ mi không nhìn cô nữa mà dồn hết tâm trí vào đống bài tập.
Vesper ngồi cạnh bàn đọc sách như một gia sư tận tụy.
Vesper chú ý tới khuôn mặt xanh xao cùng vết quầng thâm hằn rõ dưới mắt cậu.
Những thanh niên nổi loạn, thiếu sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ luôn dễ làm phái nữ mủi lòng.
Huống chi cậu còn đẹp trai như thế.
Quý cô nhan chó Vesper Lynd không ngại dành thời gian cho cậu. Chí ít thì cô hi vọng có thể giúp cậu tránh khỏi kết cục đau khổ đó.
Vesper gõ bàn và thấy Harry ngước nhìn mình đúng ý cô muốn.
Cái nhếch mép của cô khiến Harry sững người. Cậu lập tức ngoảnh đầu đi.
Cậu thiếu niên khôi ngô gầy yếu hắng giọng, “Cô lại sao nữa?”
Vesper chống cằm, mỉm cười với cậu, “Đi dạo hồ hoặc vườn hoa để giải bài tập, nhé?”
Về bản chất, Harry Osborn là một quý ông thượng lưu có học thức cao. Ví dụ như lúc này, cậu không từ chối lời mời của Vesper dù cậu chẳng ưa ánh mặt trời cho lắm.
Từ lâu cậu đã quen việc ở lì trong căn phòng lộng lẫy mờ mịt. Điểm khác biệt duy nhất là chuyển từ ký túc trường sang biệt thự Osborn.
Bấy giờ trời độ cuối thu. Vườn hoa tại dinh thự Osborn đẹp tuyệt vời, yên bình đến choáng ngợp.
Làm vườn là một trong những nghề quan trọng ở Anh. Đối với người Anh, cảnh đẹp ấy không chỉ là hoa cỏ về mặt ý nghĩa, mà còn là linh hồn duy trì sự sống cho vườn hoa.
Bộ bàn ghế trắng theo phong cách Rococo được đặt giữa sân vườn, đầy tinh tế và duyên dáng.
Vesper kéo ghế ngồi xuống. Sau lưng cô là hồ nước trong vắt phản chiếu những bông diên vĩ xanh biếc dọc bên bờ.
Harry vẫn tỏ ra khá khó xử. Chẳng hiểu do trái tim hay cậu cố tình làm như vậy.
Rất nhanh, một người giúp việc đã bưng cà phê nóng, hồng trà sữa cùng vài món bánh cầu kì kiểu Anh ra.
Harry vô thức rót cà phê ấm vào chiếc cốc sứ xương viền vàng. Nào ngờ Vesper lại đưa bình hồng trà sữa cho cậu.
Cậu Osborn nhìn cô đầy khó hiểu. Còn mỹ nhân trước mặt thì lấy luôn bình cà phê từ tay cậu.
Rồi cậu nghe giọng nói lẳng lơ quyến rũ chuẩn Pháp của cô gia sư, “Cưng à, cà phê dễ khiến khuôn mặt búng ra sữa ấy trông mệt mỏi phờ phạc lắm.”
Nhìn quầng thâm mắt cậu ta đi, khác gì người ba tháng không một giấc ngủ yên đâu.
Cô rót sữa vào ly cậu, “Sữa có thể giúp cậu ngủ ngon hơn đấy.”
Harry nhíu mày, nhưng bất ngờ thay cậu lại nhấc ly sữa lên nhấp một ngụm.
Sau đó, như thể cuối cùng cũng nhận ra mình đã làm gì, cậu đặt chiếc cốc sứ xương xuống và càng cau mày hơn, “Cô Lynd, cô chỉ là gia sư cho nhà tôi thôi, không phải bảo mẫu giữ trẻ.”
Vesper nhún vai, “Dĩ nhiên cậu có quyền không uống mà. Thực ra cậu khỏe mạnh hay không cũng chẳng liên quan gì tới tôi.”
Harry Osborn thấy tâm trạng mình tệ hơn.
Ả đàn bà này giống hệt mụ phù thủy xảo quyệt.
Tuy nhiên cậu lại nhìn Vesper chằm chằm mà không hề có chút ác cảm nào.
Mẹ cậu mất sớm. Cha thì lạnh lùng thờ ơ, tống cậu vào ký túc trường từ rất sớm, đối xử với cậu như tội phạm vậy.
Hiện tại trong đời Harry chưa một ai trân trọng cậu. Mọi người tỏ ra khách sáo chỉ bởi vì cậu là người thừa kế duy nhất của nghành công nghiệp Osborn.
Cậu rũ mi, vô cảm nâng cốc sứ kề sát miệng.
Ít nhất vào lúc này, ly sữa khiến cậu tận tưởng cảm giác được nâng niu đã mất từ lâu.
Vesper khẽ cười chân thành mà quyến rũ, tựa hồ tỏa vầng sáng lạ lẫm.
Harry Osborn nhìn cô chăm chú. Cậu thấy như có một ngọn lửa đang cháy trong tim mình.