Các lớp học ở Hogwarts được sắp xếp rất chặt chẽ. Chẳng hạn như bây giờ Vesper đang ngồi tại lớp Biến Hình tầng một tòa lâu đài.
Cô đã rất quen thuộc với phòng học cổ điển này, vì nó giống hệt thư viện đại học Oxford. Những bức phù điêu tinh xảo phủ đầy trần nhà, cổ kính và huyền bí đến lạ thường.
Biến Hình là một khóa học rất được hoan nghênh, vô cùng quan trọng tại Hogwarts, chủ yếu dạy học sinh biến vật này thành vật khác, chẳng hạn như biến que diêm thành mũi kim, bàn thành lợn, chuột thành bao đựng thuốc lá và chồn tuyết thành phượng hoàng, vân vân mây mây…Dĩ nhiên, họ cũng sẽ học cách biến ra những đồ vật giữa không trung.
Tiết học hôm nay được cho là cực kì khó, bởi vì bọn họ phải cố gắng học Animagus.
Animagus dùng để chỉ một phù thủy biến thành động vật, nhưng đồng thời vẫn giữ được pháp thuật. Nhưng Animagus không thể biến đổi thành bất kì con vật nào theo ý muốn. Con vật bị thay đổi có liên quan tới tính cách và thể trọng của phù thủy.
Vesper trông thấy Albus Dumbledore, giáo sư môn Biến Hình, đang đứng trên bục giảng. Ở độ tuổi hơn sáu mươi, ông ấy vừa cao lại vừa gầy với khí chất phù thủy nổi bật cùng mái tóc dài màu nâu và bộ râu mấy thước Anh. Chiếc mũi khoằm của ông như bị xẻ ngang. Cặp kính hình bán nguyệt không thể che hết đôi mắt xanh sáng ngời đầy sắc bén.
Dumbledore đảo ánh mắt thâm thúy qua Tom Riddle. Ông hơi kinh ngạc khi nhìn thấy học sinh trao đổi nước Pháp đang ngồi bên cạnh hắn. Thực ra ông cũng không tin vào vụ bê bối quan hệ bất chính của hắn tại trường Hogwarts. Ông chưa bao giờ tin tưởng cậu thiếu niên thông minh này, dẫu đích thân ông đã đưa Riddle vào Hogwarts từ cô nhi viện.
Nhưng bây giờ —
Ông phải thừa nhận, Slytherin xảo quyệt, đầy tham vọng và sở hữu được đông đảo những tùy tùng cuồng nhiệt kia dường như đã trở nên hơi khác biệt một chút khi ở cạnh cô bé nước pháp. Sự thay đổi tuy nhỏ nhưng lại không thể khinh thường.
Vesper ghé tai Tom Riddle, “Giáo sư Dumbledore luôn…đặc biệt quan tâm cậu thế sao?”
Hơi thở từ cô nàng người Pháp khiến lỗ tai hắn nóng lên. Hắn ra vẻ chính trực, thoáng kéo giãn khoảng cách, “Cô Lynd, xin giữ kẽ.”
Vesper khoanh tay, nhíu mày nhìn hắn, “Vậy thì cảm phiền hãy giữ kẽ đúng nơi đúng chỗ nhé, huynh trưởng Slytherin. Lần sau đừng cắn nát môi tôi nữa đấy.”
Các phù nhỏ Hogwarts: Ôi chao! Merlin ơi! Bọn họ thực sự rất thích nghe những chi tiết này nha!
Tom Riddle: Thật muốn cho cô ta một chú bịt miệng…
“Khụ khụ –” Dumbledore đứng trên bục giảng hắng giọng. Thanh niên thời nay đời tư nhiều quá thể.
“Trong lúc thực hành Animagus, các phù thủy có thể sẽ không nắm chắc được năng lực của chính mình. Bởi vậy Bộ Pháp Thuật kiểm soát nó rất chặt chẽ và yêu cầu tất cả những động vật cùng đặc điểm khi đã biến đổi nhất định phải đăng kí tại văn phòng Ma Pháp của Bộ Pháp Thuật.” Dumbledore cầm đũa tay trái, giảng giải tầm quan trọng của Animagus.
Ông đứng trên bục giảng, viết một câu thần chú bằng vàng giữa không khí. Nét chữ mảnh mai, nghiêng sang một bên, giống như vòng tròn trong vòng tròn, “Phải mất nhiều năm để trở thành Animagus, biến đối phương thành con vật phù hợp nhất, nhưng cũng có khả năng thất bại. Vậy nên biến hình cần có dũng khí và cố gắng. Phải biết rằng, cho đến nay không quá 10 Animagus được đăng kí.”
Thực ra tiết học hôm nay của Dumbledore chỉ đơn giản là giải thích câu thần chú và các biện pháp phòng ngừa, bởi vì Animagus hầu như chẳng bao giờ thành công vào lần thử đầu tiên. Đây là một câu thần chú khó đòi hỏi sự cố gắng luyện tập thì mới nắm vững được.
Đối với những vấn đề phát sinh tại chương trình lớp năm, pháp sư quyền năng Dumbledore dĩ nhiên có thể giải quyết chúng dễ dàng. Ví dụ như Vesper đã chứng kiến nhiều phù thủy trẻ tự biến mình thành nhiều loài động vật khác nhau, thậm chí là cả bàn và hộp đựng thuốc lá. Nhưng họ đều không giữ được pháp thuật. Cái này cùng lắm gọi là Biến Hình, cơ mà chẳng hề liên quan đến hóa thú một chút nào.
Vesper nghĩ câu thần chú đó không chừng là năng khiếu đặc biệt, hoặc một dòng máu đặc biệt. Bởi vì ngay cả Tom Riddle bên cạnh cô còn thất bại. Bạn phải biết rằng, trên thế giới này hầu như chưa có phù thủy nào sở hữu ma thuật giống hắn.
Dumbledore đi quanh lớp học, thỉnh thoảng lại dạy dỗ những phù thủy nhỏ nhà Gryffindor và Hufflepuff gây rắc rối. Chờ tới khi đến cạnh Vesper, ông nở nụ cười hiền lành thân thiện, “Chí ít thì em cũng phải thử luyện tập đi chứ, cô bé.”
Vesper hơi do dự. Vấn đề lớn nhất ở cơ thể cô bây giờ là miễn nhiễm những đòn tất công ma thuật từ người khác. Ngộ nhỡ gặp sự cố khi đang luyện tập như lời Dumbledore nói thì vấn đề này không dễ giải quyết cho lắm.
Nhưng hiện tại, chính giáo sư cô là người đưa ra đề xuất, và cô tình cờ có một học giả xuất chúng bên cạnh, vì thế cô không thể tiếp tục bối rối với các khóa học đòi hỏi sự kết nối phép thuật nữa, “Tất nhiên rồi ạ, thưa giáo sư Dumbledore.”
Riddle cũng dừng tập nhìn cô. Hắn nhướn mày như đang đợi cô tự làm mình xấu hổ. Hắn vẫn chưa quên vẻ mặt khinh bỉ của Vesper khi hắn ta vừa thất bại.
Vesper không khỏi nhăn mặt với hắn, miệng đọc thần chú, “Animagus –”
Dưới sự kinh ngạc của Dumbledore cùng Tom Riddle, Vesper cảm thấy mắt mình tối sầm lại, ngập giữa đống quần áo biến to.
Một giây sau cô bị người ta xách lên. Xuyên qua cặp ngươi đen thẳm của Tom Riddle, cô trừng mắt khi chợt phát hiện ra mình bỗng biến thành một con mèo Ba Tư! Ôi Merlin! Điên mất thôi!
Riddle quan sát con mèo Ba Tư trước mặt. Bộ lông trắng trên cơ thể cô đẹp lạ thường. Con ngươi xanh lục lấp lánh như một đường kẻ mắt tinh tế. Chóp mũi phấn hồng ướt nhẹp. Đôi tai nhỏ trên đỉnh đầu mượt mà khiến ai cũng muốn sờ lần hai.
Còn Vesper thì đang tức giận vùng vẫy dưới móng vuốt của Riddle. Khắp người cô tỏa ra nguồn ma lực dồi dào. Dumbledore ngạc nhiên nhìn Vesper, “Ồ, Merlin ơi, em là một Animagus.”
Vesper cố gắng thi triển thuật hiện hình nhưng luôn thất bại. Mà Riddle trước mặt cô lại đang trêu chọc cô hết sức hứng thú. Thỉnh thoảng còn vươn ngón tay gãi gãi cằm cô. Cô tức đến nỗi duỗi móng vuốt, muốn chừa chút vết tích trên mặt hắn.
“Giáo sư Dumbledore, em hi vọng sẽ trở về hình người càng sớm càng tốt.” Vesper ghim răng nanh lên ngón tay Riddle làm hằn hai vết răng nhỏ rồi nói.
“Ồ, đương nhiên.” Dumbledore vung đũa. Câu thần chú im lặng hóa thành ánh sáng xanh đánh vào cô.
Nhưng thật bất ngờ, “con mèo Ba Tư” không có bất kì biến hóa nào.
Riddle là người đầu tiên nhận ra mấu chốt vấn đề. Hắn ôm mèo Ba Tư Vesper và nhìn cô, “Cậu kháng cự với mọi pháp thuật thật sao?”
Vesper khóc không ra nước mắt, nghiêng cái đầu tròn vo, ấm ức nhìn Dumbledore một chút.
Phù thủy trắng thông thái khá áy náy. Dù sao thì cũng tại ông yêu cầu Vesper tập hóa thú, nhưng bây giờ lại bất ngờ để học sinh khó lòng trở về hình người.
“Đây là lần tập hóa thú đầu tiên của em. Nó sẽ không kéo dài lâu đâu.” Dumbledore đề nghị, “Có lẽ em có thể theo thầy về văn phòng. Thầy nghĩ hẳn các giáo sư Hogwarts sẽ tìm được cách thực hiện chú hiện hình.”
Nhưng Vesper lại không muốn bị nhiều giáo sư vây quanh khám phá. Cô duỗi móng vuốt bấu lên vai Tom Riddle. Cơ thể tròn vo núp vào ngực hắn.
Huynh trưởng Slytherin thì nhìn đống quần áo dưới đất của cô đầy suy tư. Hắn ôm chặt con mèo Ba Tư trong lòng, “Thưa giáo sư, em có thể phụ trách việc chăm sóc cậu ấy cho đến khi Animagus hết thời hạn.”
Dumbledore nhìn thiếu niên tóc đen khôi ngô phía đối diện. Đây chắc là cậu học trò thông minh nhất mà ông từng gặp trên đời. Hắn là một Slytherin chính hiệu, đầy tham vọng, quỷ quyệt, xảo trá và không từ thủ đoạn nhằm thực hiện mục đích của mình. Nhưng nguyên nhân chính khiến dumbledore không tin tưởng hắn ngay từ ban đầu nằm ở chỗ, trước nay Tom Riddle lạnh lùng vô tình chẳng quan tâm ai. Đây mới là thứ làm hắn nguy hiểm.
Trái lại vào lúc này, sự đối xử khác biệt của hắn với cô bé người pháp lại khiến ánh mắt Dumbledore khác đi. Thậm chí ông còn tự hỏi rằng liệu mình có đề phòng Tom Riddle quá hay không.
Khi tiết học Biến Hình kết thúc, nhiều phù thủy nhỏ từ các lớp khác tại tòa lâu đài đã bắt gặp huynh trưởng đẹp trai nhà Slytherin ôm một con mèo Ba Tư xinh xắn đi ngang qua hành lang và trở về phòng ngủ huynh trưởng, nơi hắn sống một mình.
Hắn đặt Vesper lên chiếc giường êm ái. Ga trải giường viền bạc màu xanh ngọc bích làm cô thoải mái lăn lộn trên giường, phơi ra cái bụng trắng nõn mềm mại.
Riddle cưỡng lại ý muốn vuốt ve mấy lần. Hắn lấy áo sơ mi cùng chiếc quần tây từ tủ quần áo cổ điển rồi nói với cô mèo trên giường, “Ngoan ngoãn ở đây đi. Tôi sẽ rời khỏi phòng tắm sớm thôi.”
Tức thì Vesper lật tấm thân tròn ủng, nói như một lẽ đương nhiên, “Cho tôi theo.”
Huynh trưởng Slytherin nhấn mạnh, châm chước câu cú, “Tôi muốn tới phòng tắm –”
Vesper nhảy lên người hắn, thỉnh thoảng cọ cọ cái đầu mềm mại nhỏ xinh vào cổ và mặt hắn, “Tom ơi, Tom à, cho tôi theo đi. Tôi không muốn rời xa cậu đâu.”
Mắt mèo trong veo sáng ngời như ngập nước, nhìn hắn đầy đáng thương.
Thế là lúc hắn ra khỏi phòng ngủ, tay vẫn ôm con mèo Ba Tư nhỏ Vesper lười biếng.
Phòng tắm huynh trưởng nằm ở cửa thứ tư bên trái tượng Idris bối rối trên tầng sáu tòa lâu đài, được dành cho các huynh trưởng, hội chủ tịch học sinh cùng đội trưởng Quidditch tại trường Hogwarts. Chỉ khi đọc đúng khẩu lệnh mới có thể đi vào. Thậm chí Tom Riddle còn sửa lại mật khẩu của mình lúc nhập xong.
“Uầy, chẳng trách mọi người muốn tranh quyền đoạt lợi.” Vesper thảnh thơi dạo quanh hồ tắm rộng như bể bơi. Cái đuôi trắng muốt lắc lư theo từng bước đi, cực kì đáng yêu.
Khoảng một trăm chiếc vòi nước bằng vàng phun ra đủ loại bong bóng hòa lẫn cùng nước nóng. Trên tưởng treo những bức chân dung tiên cá tinh xảo. Cả phòng tắm lộng lẫy lạ thường.
Tom Riddle nhét cô vào cái giỏ đan bằng liễu gai màu nâu bên cạnh hồ tắm, đồng thời trùm cho cô một chiếc khăn tắm rộng.
Vesper bất mãn gào lên, “Này này! Cậu tưởng tôi thích nhìn lén lắm sao?!”
Cô có thể nghe thấy tiếng nước rất nhỏ. Nhưng tiếc thay hình như Tom Riddle lại lười trả lời cô. Vesper nằm sấp bên trong, càng ngày càng cáu, “Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu. Bạn trai cũ của tôi cơ bụng sáu mũi. Bạn trai cũ trước nữa có đường nhân ngư khêu gợi gần chết đi được, a—”
Vesper đột nhiên bị xách giữa không trung. Cô bất giác vùng vẫy, thậm chí còn giơ móng vuốt ra.
Tom Riddle đang nhìn cô chằm chằm đầy nguy hiểm. Hắn đã thay áo sơ mi và quần dài sạch sẽ. Mái tóc đen như ngọc ướt đẫm trên trán, quyến rũ chết người.
“Bạn trai cũ, bạn trai cũ trước nữa –” Giọng hắn lạnh buốt, vừa nói vừa xách cô tới hồ tắm, hơi nhếch mép, “Nghe nói mèo rất sợ nước.”
Vesper dường như không thể kiểm soát được bản năng loài mèo. Nghe Tom Riddle nói xong, cơ thể trắng muốt của cô cơ hồ dựng đứng. Merlin ơi, giờ cứ hễ nghĩ đến nước là toàn thân cô lại run lẩy bẩy.
Cũng may móng vuốt nhọn của cô đã tóm được áo sơ mi Tom. Vesper cố gắng ôm lấy cổ hắn, nhưng điều này hơi khó đối với một con mèo Ba Tư. Mà người thừa kế Slytherin xảo quyệt cũng chẳng định phối hợp cùng cô. Hắn nghiêng nửa thân trên qua hồ tắm. Chỉ cần sơ sảy một cái thôi, Vesper sẽ rơi xuống nước vì trọng lực.
Khuôn mặt tuấn tú và chiếc cằm cương nghị của Tom Riddle tuy khiến hắn như người tử tế, nhưng nét mặt hắn lúc này lại quái dị, mang theo khát vọng kiểm soát mãnh liệt, “Có ngoan không đây?”
Vesper cảm giác đuôi cô suýt khuấy vào nước. Sau khi trở thành con mèo Ba Tư, nỗi sợ nước buộc cô lo lắng hét tên hắn, “Tom, Tom –”
Riddle thấy hài lòng. Trọng lượng trên người đột nhiên nặng hơn làm hắn gần như không thể đứng vững được. Hắn đỡ lấy thành hồ tắm. Cảnh tượng trước mắt khiến tim hắn ngừng đập – cô biến về hình người.
Vesper vẫn đang hoảng loạn. Hai chân quấn quanh eo hắn. Tay ôm chặt cổ Riddle. Khuôn mặt xinh xắn còn chôn vào hõm vai hắn, khẩn cầu từng tiếng, “Tom, Tom…”
Riddle nghe tim mình đập thình thịch. Hắn vô thức ôm vòng eo thon thả của cô gái. Cái chạm mềm mại, tinh tế tỉ mỉ làm hắn nhớ lại bộ quần áo trên sàn lớp Biến Hình hôm nay. Animagus của cô không thể mang theo quần áo khi biến hình, vậy nên hiện tại cô đang trần truồng.
Làn da mỏng manh láng mịn như bơ. Vì ôm quá chặt, đường cong mềm mại kia khiến lỗ tai hắn hơi đỏ bừng.
“Đùng” một tiếng, giống như chịu phải sức nóng đang cháy hừng hực. Vesper lập tức phát hiện ra mình bị huynh trưởng Slytherin, người luôn tỏ vẻ lịch thiệp, bế vào hồ tắm sang trọng, lộng lẫy.
Lúc hắn ép Vesper lên thành hồ hôn ngấu nghiến rồi trói hai tay cô bằng khăn tắm, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ thôi – cô hận thuật hóa thú.