Đường dây vang lên giọng nói lười biếng của Hàn Thanh Tâm truyền đến.
“Vệ sĩ à, có việc gì thế?”
Hàn Thanh Tâm nói.
Diệp Lăng mắt trợn trắng lên nói:
“Mượn tiền.”
“Không cho mượn!”
Diệp Lăng: “…”
“Mượn tiền làm cái gì?”
Hàn Thanh Tâm dừng một hồi, đột nhiên có hứng thú đùa giỡn Diệp Lăng, khẽ cười nói.
“Mua chút đồ.”
Diệp Lăng nói.
“Không phải tôi vừa mới cho anh 10 vạn rồi sao? Mua vật gì mà chừng ấy còn chưa đủ?”
Hàn Thanh Tâm hỏi.
“Tóm lại là không đủ, nếu không thì cho tôi ứng trước 5 năm tiền lương cũng được?”
Diệp Lăng bất đắc dĩ nói.
“Như vậy thì…”
Hàn Thanh Tâm suy nghĩ một chút, nói:
“Cũng được, nhưng hiện tại tôi không có thời gian, anh muốn lấy tiền thì tự tới lấy đi.”
“Không cần, tôi đã làm một tấm thẻ ngân hàng, cô trực tiếp chuyển tiền qua đó cho tôi là được.”
Diệp Lăng nói.
“Cũng được, đưa số thẻ ngân hàng của anh cho tôi, tôi chuyển vào tài khoản cho anh, gửi rất nhanh thôi.”
Hàn Thanh Tâm nói.
“Cảm ơn!”
Cúp điện thoại, trong lòng Diệp Lăng không khỏi thầm than, không hổ là phú nhị đại, 5 vạn 6 vạn nghe đơn giản như ăn cơm vậy.
Cũng không lâu sau, điện thoại của Diệp Lăng đã có thông báo rồi.
Là Hàn Thanh Tâm gửi tiền tới, chẳng qua không phải là 6 vạn, mà là 10 vạn.
“Bíp!”
Lại thêm một tin nhắn, vẫn là Hàn Thanh Tâm.
“Trực tiếp trả cho anh mười năm tiền lương đó, về sau phải thực hiện thật tốt nhiệm vụ bảo vệ tôi đi ha ha.”
Diệp Lăng trợn trắng mắt, 10 năm phải là 12 vạn, vẫn còn thiếu hai vạn đó.
Chẳng qua Diệp Lăng cũng không tính toán, chờ mình Luyện Đan thành công, một hai vạn tính là gì?
Nếu không phải là vì thiếu tiền, Diệp Lăng sẽ không vì 10 vạn liền đáp ứng Hàn Thanh Tâm.
Đi theo Lý Phú Quý đến phòng làm việc, quẹt thẻ bằng máy POS, Diệp Lăng cầm Đan Lô xong rồi chuẩn bị rời đi.
“Anh làm cái gì! Buông tôi ra!”
“Anh đang làm tôi đau đó!”
Diệp Lăng đang đi xuống cầu thang tiến đến trước đại sảnh ở lầu một, bỗng nghe một tiếng kêu to.
Diệp Lăng nghe ngóng, đây không phải là giọng nói của Lưu Xảo sao?
Đi tới lầu một, chỉ thấy lúc này Lưu Xảo đang bị một gã thanh niên trẻ tuổi nắm lấy cánh tay. Chàng trai này để một cái đầu đinh, ăn mặc vô cùng thời thượng, một bộ quần áo đều là hàng hiệu đắt tiền.
Tên gia hỏa này nắm lấy cánh tay Lưu Xảo, ánh mắt lộ ra dâm quang, cười nói:
“Mỹ nữ, tôi chỉ muốn cô đi uống chén rượu thôi mà, đâu có ý định làm gì cô đâu, cô sợ cái gì?”
“Tôi nói rồi tôi không đi!”
Lưu Xảo giùng giằng nói.
Chẳng qua là thân thể cô yếu ớt, căn bản không giãy dụa nổi.
“Có lẽ cô còn chưa biết tôi là ai, tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lưu Hải Nam, là con trai của Lưu Phong Lâm – chủ tịch tập đoàn Phong Lâm, chiếc xe bên ngoài kia chính là của tôi đấy.”
Lưu Hải Nam chỉ một chiếc Porsche 911 màu trắng bên ngoài, nói:
“Hiện tại, tôi đã có đủ tư cách mời mỹ nữ đi uống một chén rồi chứ?”
“Tôi không đi, tôi còn phải làm việc, anh mau buông tôi ra.”
Lưu Xảo tức giận làm khuôn mặt có chút đỏ lên.
Cô như vậy càng là làm tăng dục vọng của Lưu Hải Nam, tay trái gã nắm lấy cánh tay của Lưu Xảo, tay phải dĩ nhiên định sờ tới ngực Lưu Xảo.
“A! Anh muốn làm cái gì? Ông chủ! Ông chủ !”
Lưu Xảo thấy Lưu Hải Nam muốn sờ bộ ngực của mình, sắc mặt biến đổi, vội vàng cầu cứu Lý Phú Quý.
Có điều Lý Phú Quý làm như không nghe được lời cầu cứu của Lưu Xảo, cửa phòng làm việc ở tầng hai cũng không mở.
Buồn cười, Lưu Hải Nam chính là Thần Tài trong mắt Lý Phú Quý, hàng năm ở chỗ này ném tiền không dưới mấy triệu, lão tao sao có thể bởi vì một nhân viên nhỏ nhoi mà đắc tội khách hàng lớn này chứ?
“Còn gọi ông chủ ư, cho dù cô gọi thần tiên cũng vô dụng.”
Lưu Hải Nam cười lạnh một tiếng, dâm quang trong mắt càng nồng đậm hơn.
Mắt thấy tay gã sẽ đặt vào bộ ngực to lớn của Lưu Xảo, thì ngay lúc này bộp một tiếng, một bàn tay khác bỗng đánh rơi tay phải Lưu Hải Nam ra khỏi người Lưu Xảo.
“Nơi đẹp đẽ như thế, lão tử đây còn không được sờ, mày nghĩ mày là ai mà dám làm trước lão tử?”
Một giọng nói lạnh nhạt truyền vào tai Lưu Hải Nam.
Lưu Hải Nam không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên thanh niên cao 1m85, anh tuấn tiêu soái đang đứng nhìn mình, đó không ai khác chính là Diệp Lăng.
Thấy Diệp Lăng đã tới, Lưu Xảo lặp tứcmuốn khóc, sợ sệt trốn sau lưng Diệp Lăng.
“Mày là cái thá gì mà dám đánh lão tử?”
Lưu Hải Nam phách lối nói.
Giá trị con người cha gã hàng mấy tỉ, ai thấy gã mà không cúi đầu?
Lưu Hải Nam khi nam phách nữ vô số, vô pháp vô thiên, cho tới bây giờ không ai dám nói câu gì, huống chi là đánh mình?
“Xin lỗi, tao nghe không hiểu, mày nói là đánh mày, hay là đánh thằng cha mày?”
Diệp Lăng giả bộ nghi ngờ nói.
“Xì.”
Nghe nói như thế, Lưu Xảo lập sau lưng hắn tức nín khóc, cười lên, nắm tay đấm nhẹ lưng Diệp Lăng, thầm nghĩ cái tên này đúng là nói bậy nói bạ.
Những người trong tiệm cũng bắt đầu hiếu kì ngoảnh lại xem xem. Có điều bọn họ đều có chung tâm lý cảm thương thay cho Diệp Lăng.
Lưu Hải Nam là con trai của Lưu Phong Lâm. Những tên lái BMW, Audi đến đây còn không dám đắc tội gã, huống chi là anh thanh niên nghèo này.
“Mày không biết lão tử là ai sao?”
Lưu Hải Nam nghe được tiếng Lưu Xảo cười, nhất thời cảm thấy phẫn nộ gầm lên nói.
“Tao đương nhiên không biết mày.”
Diệp Lăng nói.
“Haha, không biết tao là ai mà cũng muốn học làm anh hùng cứu mỹ nhân? Mày có tư cách đó sao?”
Lưu Hải Nam cười khinh bỉ mắng.
Gã hoành hành ngang ngược đã lâu, dưỡng thành cái tính huênh hoang, cuồng vọng không coi ai ra gì.
“Cô ấy là bạn gái của tao, không cho phép mày động đến.”
Diệp Lăng nói.
Nghe vậy, Lưu Xảo ở sau lưng Diệp Lăng đỏ mặt, thầm nghĩ ai là bạn gái của anh, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Chẳng qua lúc này Diệp Lăng đang giúp cô giải vây, nên cô cũng không giải thích.
“Ah, chỉ bằng mày mà cũng có bạn gái xinh đẹp như này a? Lão tử không tin.”
Lưu Hải Nam hừ hừ một tiếng, lại nói:
“Được, coi như cô ta là bạn gái của ngươi, nhưng vậy thì đã sao nào? Lão tử muốn một nữ nhân, lại có thể không có nổi ư, buồn cười.”
Vừa nói, Lưu Hải Nam lại muốn bắt Lưu Xảo, nhưng mà với thân hình 1m85 kia của Diệp Lăng cứ chắn ở trước người Lưu Xảo, trong khoảng thời gian ngắn, gã không thể động đến một sợi tóc của cô.
“Mày cút sang một bên cho lão tử!”
Lưu Hải Nam đẩy một bên bả vai của Diệp Lăng ra.
“Mọi người đều thấy rồi đó? Là tên này động thủ trước, tôi chỉ là tự vệ chính đáng.”
Diệp Lăng hướng bốn phía hô to.
Nghe vậy, mấy người xung quanh đều lộ ra cảm giác bất đắc dĩ.
Ngươi tự vệ thì thế nào? Gã đánh ngươi trước thì sao? Vấn đề ở chỗ, nếu cảnh sát có đến thì cũng là nhìn tiền để làm việc.
Cho dù ngươi có lý thì sao, cũng không so được với sức cuốn hút của đồng tiền.
“Tao đánh mày trước đấy, sao? Không lẽ mày còn dám đánh lại tao à?”
Lưu Hải Nam phách lối quát nói, mũi cũng muốn vểnh lên trời.
“Tao cho mày nếm thử!”
Diệp Lăng không nói hai lời, trực tiếp nhảy lên, một cái tát liền ập đến tên cuồng vọng trước mặt này.
Diệp Lăng cũng không dùng nội công, có điều dù như vậy, lực lượng toàn thân vẫn ngưng tụ vào tay phải, trực tiếp đánh cho Lưu Hải Nam nổ đom đóm, xoay mấy vòng trên đất.
Một màn này khiến mấy người xung quanh đều sợ ngây người!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!