“Đừng có nói xấu người khác, cô làm sao biết được họ là xã hội đen?”
Trương Dã nhìn Lưu Xảo nói, ánh mắt hơi tỏa sáng, trong lòng không khỏi run động, cô gái này ngực cũng không nhỏ a!
“Anh còn không nhìn ra?”
Lưu Xảo phẫn nộ nói.
“Thôi đừng nói nhảm với tên mắt có vấn đề này, với lại hình như là mù luôn rồi”
Diệp Lăng cười lạnh nói.
Thính giác của hắn vô cùng nhạy bén, há lại có thể không nghe được Lâm Hoa vừa mới thông đồng với Trương Dã?
Hai người rõ ràng là cùng một bọn, nói thêm nữa cũng vô dụng.
“Chúng ta có thể làm chứng, là bọn họ đánh Diệp Lăng trước!”
Hàn Thanh Tâm giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, nói.
Vương Mỹ Mỹ người cũng là phản ứng kịp thời, vội vàng nói:
“Đúng đúng đúng, chúng ta có thể làm chứng, là Lâm Hoa dẫn những người này đến, dù bọn họ không phải là xã hội đen, nhưng khẳng định cũng không phải là hạng người tốt lành gì!”
“Chuyện này đến cùng là như thế nào, chúng tôi tự nhiên sẽ điều tra kĩ lưỡng.”
Trương Dã nháy mắt với mấy cảnh sát phía sau, nói:
“Tiểu Lưu, cậu đi điều tra một chút xem sao. Tiểu Lý, các người đưa anh ta lên xe.”
“Ừ.”
Lập tức có người đi ra.
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng:
“Sợ rằng không phải đi điều tra cái gì, mà là đi hủy chứng.”
Trương Dã biến sắc:
“Đừng có ngậm máu phun người, chúng tôi là cảnh sát, đương nhiên phải vì nhân dân phá án. Nếu như anh thật sự không sai, chắc chắn sẽ không để cho anh chịu ủy khuất.”
“Cảnh sát Trương, tôi cảm thấy nên điều tra những người nằm trên đất này?”
Ninh Ngọc San nhíu mày nói.
Cô tốt nghiệp trường cảnh sát nổi tiếng, đối với những lý luận, thủ đoạn phá án cũng rất tinh tường.
Trương Dã không nói hai lời, lặp tức muốn mang Diệp Lăng đi.
“Ha ha…”
Diệp Lăng giơ ngón tay cái với Ninh Ngọc San, cười nói:
“Vẫn là vị cảnh sát xinh đẹp này nói có lý, không giống như một số người, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?”
Ninh Ngọc San nói.
“Cô có phải là, kinh nguyệt không đều?”
Diệp Lăng nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ra!
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Ninh Ngọc San, xem cô sẽ phản ứng ra sao.
Mắt Ninh Ngọc San trừng to, đôi môi mấp máy, cực kỳ tức giận.
“Tên khốn… anh…”
Ninh Ngọc San bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng, nhìn Diệp Lăng, muốn mắng rồi lại không mở lời được.
Dù sao cô cũng là cảnh sát, nói lớn ra, đều là đại biểu cho quốc gia, sao có thể tùy tiện mắng người?
Chẳng qua là Ninh Ngọc San lại cảm thấy có chút khó tin.
Cái tên này sao biết mình kinh nguyệt không đều?
Ninh Ngọc San bị kinh nguyệt không đều rất nghiêm trọng, không chỉ đơn giản như Vương Mỹ Mỹ.
Có đôi khi, tối ngủ Ninh Ngọc San đều giật mình thức dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, hơn nữa bộ ngực thường hay đau dữ dội.
Có thể kinh nguyệt không đều dẫn tới những chuyện này, mà cô cũng không nói chuyện này với ai, thì làm sao tên này biết được.
“Bắt anh ta mang lên xe, đưa về cục cảnh sát, lập tức nhốt vào phòng thẩm vấn, tôi muốn tự mình thẩm vấn hắn!”
Ninh Ngọc San vung tay ngọc lên, tức giận nói.
Diệp Lăng xong!
Rất nhiều người nhìn Diệp Lăng với ánh mắt bi ai.
Hiệu quả đan dược của ngươi thật không tệ, nhưntại sao khg ông sử dụng cho đầu óc tốt một chút a!
Cảnh sát tới bắt ngươi, ngươi còn dám đùa giỡn nữ hoa khôi cảnh sát, đây không phải muốn chết thì là gì?
“Nhanh lên một chút!”
Thấy phía sau không ai bước lên, Ninh Ngọc San càng lphẫn nộ, tâm tư điều tra cũng đã không có.
Hiện tại Ninh Ngọc San muốn bắt Diệp Lăng về trong cục cảnh sát, hung hăng đánh hắn một trận.
Diệp Lăng bỗng phất phất tay, đi tới gần Ninh Ngọc San.
Thấy Diệp Lăng đi tới, Ninh Ngọc San lập tức cẩn thận, hỏi:
“Anh muốn làm cái gì?”
Chẳng qua Ninh Ngọc San cũng không sợ, dù sao trong tay cô cũng có súng, hơn nữa xung quanh đều là cảnh sát, cô sợ gì chứ?
Diệp Lăng đi tới trước mặt Ninh Ngọc San, cẩn thận quan sát trước ngực của cô. Hắn nhìn mấy cái rồi lại quay đầu nhìn Lưu Xảo cách đó không xa, cuối cùng phun ra mấy chữ.
“Hình như lớn hơn một chút”
Ninh Ngọc San sững sờ, hỏi:
“Cái gì lớn?”
“Ngực chứ gì nữa!”
Diệp Lăng tấm tắc buông tiếng thở dài, nói:
“Quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân… Vẫn là của cô lớn hơn a.”
“Ngực lớn!”
Ninh Ngọc San lập tức phản ứng lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Phía xa xa Lưu Xảo thì xấu hổ cúi đầu xuống, thầm nghĩ, vị mỹ nữ cảnh sát này hẳn là còn khổ hơn mình a.
Dù sao cái của cô ấy lớn hơn mình rất nhiều…
“Hỗn đản, lập tức bắt anh ta lại cho tôi!”
Trong lòng Trương Dã vẫn luôn rất thích Ninh Ngọc San, sau khi nghe được Diệp Lăng đùa giỡn Ninh Ngọc San, lập tức phát hỏa.
Trương Dã tự mình đi đến trước mặt Diệp Lăng, trực tiếp lấy ra còng tay.
“Mày tốt nhất cút sang một bên cho ta, nếu không… Lão tử để cho mày giống như nó.”
Diệp Lăng liếc xéo Trương Dã một cái, lại chỉ Lâm Hoa mặt mũi đầy máu me đứng một bên.
Thân thể Trương Dã chấn động, lại có loại cảm giác sợ hãi từ trong lòng.
Ánh mắt tên này… Sao lại đáng sợ như thế?
“Cậu còn muốn đánh cảnh sát hay sao?”
Trương Dã bạo nộ nói.
“Ah, cái tội này tôi cũng không dám nhận, chẳng qua anh muốn bắt tôi, ít nhất phải đưa lệnh bắt người ra cho tôi xem chứ?”
Diệp Lăng âm trầm nói.
“Trên người chúng tôi là cảnh phục, đại biểu cho pháp luật, có thể bắt trước hỏi sau!”
Trương Dã nói.
“Haha, ngay cả lệnh bắt người cũng không có mà còn muốn bắt tôi?”
Trương Dã nghe được Diệp Lăng dám nhục mạ mình, trong lòng hoàn toàn sôi trào lửa giận.
Hắn bỗng lấy súng lục bên hông, chĩa vào đầu Diệp Lăng, quát to:
“Dựa vào cái gì à? Tôi dựa vào cái này được chưa?!”
Thấy vậy, đôi mi thanh tú của Ninh Ngọc San không khỏi nhíu một cái.
Tuy trong lòng cô cũng rất tức giận, nhưng súng của cảnh sát, cũng không phải là có thể tùy tiện rút ra.
Nụ cười trên mặt Diệp Lăng lập tức biến mất, toàn thân tản mát ra một loại cảm giác băng hàn.
“Tốt nhất thu súng của mày lại cho tao, nếu không, mày nhất định sẽ hối hận.”
Diệp Lăng nói.
“Ha ha ha…”
Trương Dã chợt cười to, giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.
“Đánh người khác, trấn lột tài sản, chống người thi hành công vụ, có ý định đánh cảnh sát… chỉ cần ba tội này, đã đủ cậu ngồi tù mấy năm rồi.”
Trương Dã cười nhạt nói:
“Cậu còn muốn gây sự với tôi? Chỉ bằng cậu!”
“Dẫn anh ta đi!”
Nói xong, Trương Dã còng tay Diệp Lăng lại.
“Được, mày được.”
Diệp Lăng nhìn chằm chằm Trương Dã, trên khuôn mặt lại khôi phục nụ cười.
“Diệp Lăng, anh…”
Lưu Xảo lo lắng nhìn qua.
“Tôi không sao, cô về nhà trước đi.”
Diệp Lăng nói một câu với Lưu Xảo, ý bảo cô không cần lo lắng.
“Hỗn đản, tên khốn, mày dám đánh lão tử, lão tử nhất định sẽ trả lại cho mày gấp đôi!”
Lâm Hoa đứng một bên dữ tợn nói.
“Mày cũng được.”
Diệp Lăng nhàn nhạt nói một câu, sau đó lên xe cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!