Hoàng không nói gì, anh chàng bước đi luôn. Thanh hứ một tiếng rồi bước vào trong. Thấy Dung đang đọc cái gì đó còn Duy đang uống trà. Nhìn thấy sự ung dung tự tại của họ trong khi mình phải chịu bao nhiêu đắng cay. Nhất là con nhỏ Dung. Thanh điên tiết quát Dung.
_Con nhỏ kia, bạn bè thế hả, mày có biết là vì mày mà tao bị hắn hành cho sắp chết không hả….??
Dung buông tờ báo xuống, cô nàng cười cười rồi quan tâm hỏi.
_Mày bị làm sao, không lẽ hắn bắt nạt mày….!!
Thanh bước lại, cô nàng bóp vai của Dung thật chặt rồi hét.
_Từ nay tao sẽ không làm bạn với mày nữa, bạn bè gì mà lúc người ta gặp khó khăn lại vô tình bỏ rơi là thế nào…??
Dung hối lỗi và cầu xin Thanh.
_Mày cho tao xin lỗi, tao có ra xin giúp ày cũng không giải quyết được gì vì với Long càng cầu xin hắn càng phạt nặng hơn, nên biết điều mà làm theo lời của hắn ngay từ đầu thì may ra hắn sẽ nhẹ tay hơn….!!
Dung mỉm cười và cho là mình đã giúp được cho cô bạn. Thanh cười khẩy bảo Dung.
_Đúng là một con nhỏ vô tâm. Chỉ vì thế mà mày dám bỏ bạn bè không cứu. Thôi mày biến đi cho khuất mắt tao…!!
Thanh uất quá, liền trèo ngay lên cái giường mà Dung đang ngồi. Con nhỏ ra lệnh.
_Mày biến sang bên kia mà ngồi, tao cần phải ngủ nên mày đừng có làm ổn nếu không màu sẽ chết với tao….!!
Thanh nằm luôn xuống, cô nàng nhắm mắt lại, chưa đầy hai phút cô nàng đã chìm sâu vào rất ngủ.
Buổi học đầu tiên đã cho Thu một cảm giác dễ chịu và thoải mái. Trong ánh mắt của Thu hiện lên sự hồn nhiên và tươi trẻ mà lâu rồi Thu không có.
Vẫy tay tạm biệt con bạn thân Trang của Thanh. Thu một mình dạo bước về nhà. Thu vừa đi vừa nghĩ.
_Không biết giờ này Thanh đang làm gì, mình có nên gọi điện để hỏi thăm nó không. Nhưng mà thôi vậy, vì bây giờ vẫn còn sớm quá, mình mà gọi cho nó vào lúc này nhỡ đâu bị lộ thì sao….!!
Thu từ bỏ ý định gọi điện cho Thanh. Thu biết hôm nay bố mẹ và cô Lý không về nhà vì công việc nhiều quá. Thu lẩm bẩm.
_Hay là mình đến công ty của bố xem họ làm việc như thế nào. Vì từ khi bố nhận được chức vụ ở đài truyền hình mình không có dịp được đến đấy….!!!
Nghĩ là làm Thu liền trở về nhà, sau khi ăn tạm một bát cơm lót dạ. Thu lấy chiếc xe đạp của Thanh rồi phóng đến đài truyền hình.
Cất chiếc xe vào lán, Thu bước từng bước lên bậc thềm. Cô nàng cảm thấy run và hồi hộp lạ. Cảm giác này báo hiệu cho Thu biết sẽ có một cuộc gặp gỡ không hay. Thu nắm lấy chéo áo của mình rồi tự tin bước vào trong cửa.
Tấm cửa kính vừa mở ra Thu phải sững sờ vì gặp phải một anh chàng đẹp trai quá. Tim của Thu đang nhảy điệu tango ở trong lồng ngực, mặt của cô nàng đỏ cả lên.
Thu cố lấy bình tĩnh để bước qua nhưng anh chàng kia nhếch mép lên hỏi.
_Sao hôm nay cô lại rảnh rỗi đến đây. Xem ra hai chúng ta có duyên với nhau nhỉ…??
Thu kinh ngạc vì không hiểu anh ta đang muốn nói chuyện với ai. Thu liền quay lại để nhìn xem có cô gái ở sau mình hay không nhưng không có ai cả, vậy là anh ta muốn nói chuyện với mình. Thu tự hỏi không lẽ anh ta và Thanh quen biết nhau, nhưng nghe giọng nói của anh chàng hình như không mấy thân thiện thì phải.
Thu lờ đi, vừa bước được hai bước chân. Cái áo khoác của Thu bị lôi giật lại.
Thu kêu khổ, tại sao bạn bè của Thanh người nào cũng đều dùng võ hơn là dùng mồm thế này. Thu dịu dàng hỏi Trường.
_Anh muốn gì mà tại sao lại lôi áo của em lại là thế nào…??
Trường mở to mắt ra để nhìn Thu cho kỹ, anh chàng kinh ngạc và sửng xốt vì không hiểu tại sao mới không gặp có một tuần mà giọng nói cũng như cử chỉ của cô nàng khác hắn mọi khi.
Trường khoanh tay lại, anh chàng khẽ nhướng mắt lên.
_Thế nào cô đã tính đền tiền cho tôi vì lỡ làm hỏng cái quần của tôi chưa….!!
Thu đỏ bừng cả mặt, đôi mắt của cô nàng long lanh. Thu ngượng ngùng vì trong đầu đang nghĩ đến những ý nghĩ không hay.
Trường càng ngắm Thu càng cảm thấy lạ. Sao con nhỏ này lại đỏ bừng cả mặt và bẽn lẽn như thế kia và tại sao nó lại không vênh mặt lên để cãi nhau với mình mà lại cúi gằm mặt xuống. Đúng là khó hiểu thật, không biết nó lại muốn giở trò gì ra nữa, mình nên đề phòng nó thì hơn.
Thu cảm thấy bối rối nên cô nàng khẽ vân vê mấy lọn tóc dài ở trước ngực. cô nàng lí nhí đáp.
_Em xin lỗi nhưng em không hiểu anh đang nói gì…!!
Trường nghĩ.
_Hay là con nhỏ này nó đang đóng kịch với mình. Môt con người dù có diễn tài đến đâu thì bản chất cũng không bao giờ thay đổi. Một tuần mình bận đóng phim và quay quảng cáo nên không có cơ hội tính sổ với nó. Nhưng nay mình về rồi mình phải hành nó cho bõ ghét…!!
Trường bắt Thu nhìn thẳng vào mặt của mình. Anh chàng gằn từng tiếng.
_Cô đừng giả vờ như mình không biết. Tôi yêu cầu cô trả tôi tiền và bồi thường danh dự cho tôi ngay lập tức….!!
Thu nhăn mặt lại vì đau. Thu đang rầu cả ruột vì thân thể của Thu yếu đuối đâu khỏe mạnh được như Thanh. Trường cũng như nhiều người khác đều nhầm Thu là Thanh nên đối xử với Thu vẫn như trước. Cô nàng phải đứng im một chỗ để chịu trận. Trường bóp thật mạnh vào hai bả vai của Thu. Thu đau khổ chỉ mong giờ hành hình này sớm kết thúc, nếu không Thu sẽ mang một tấm thân bầm dập về nhà.
Thu ngán ngẩm quá đáp.
_Anh có thể nhắc lại vụ đó được không vì em bận thi quá nên quên hết rồi…!!
_Cô đóng kịch cũng khéo lắm nhưng cô đừng quên tôi là một diễn viên, nếu muốn dùng mánh khóe này ra thì cô nên áp dụng với người khác không nên áp dụng với tôi làm gì…!!
Thu kêu khổ, đây là bản chất của mình chứ có phải mình đang đóng kịch đâu. Tại sao Thanh lại đi gây thù chuốc oán với tên này làm gì.
_Em xin lỗi nhưng đúng là em không nhớ gì thật. Anh làm ơn buông tha cho em để em còn đi…!!
Trường bực cả mình. Con nhỏ này đúng là một kẻ đùa giai và muốn thử thách sự chịu đựng của mình đây mà. Hôm nay mình phải tìm đủ mọi cách để cho nó phải xin tha thì thôi.
_Thế nào cô có chấp nhận yêu cầu của tôi không…??
_Nhưng em đã làm gì anh mà anh yêu cầu em phải trả tiền và bồi thường danh dự cho anh. Anh phải nói rõ thì em mới hiểu được chứ…??
Trường cười khẩy. Anh chàng không nói gì nữa mà lôi Thu đi theo mình. Thu yếu đuối nên không thoát ra nổi mà bị anh chàng lôi đi một cách dễ dàng. Cô nàng sợ hãi quá mồ hôi toát cả ra, ngay cả kêu to lên cô nàng cũng quên luôn.
Trường đẩy Thu vào xe của mình. Anh chàng ra lệnh.
_Tự thắt dây an toàn của mình vào đi….!!
Thu run cầm cập hỏi Trường.
_Anh…anh định làm gì thế. Anh muốn làm gì tôi mà lại lôi tôi đi như thế này…!!
Trường không trả lời của Thu mà lái xe đi ra khỏi cổng của đài truyền hình. Thu líu ríu cả chân tay nên không tài nào thắt nổi cái dây an toàn ình nữa. Trường bực quát.
_Cô muốn chết hay sao mà không cài dây an toàn vào….!!