Thanh định đút điện thoại vào túi quần. con nhỏ giật mình vì trên màn hình hiện ra hơn bốn cuộc gọi nhỡ của Long. Thanh tái hết cả mặt vì con nhỏ chợt nhớ là mình đã sợ Long và kinh hoàng anh ta như thế nào khi bị hành hình từ hôm qua tới giờ.
Thanh run run bấm lại số của Long trên màn hình. Con nhỏ chờ Long nghe máy mà như chờ người ta tuyên án ình.
Long đang ngồi trên xe. Đôi mắt lơ đãng nhìn cảnh vật xung quanh. Trời tuy có nóng nhưng nhờ những cơn gió và những tòa nhà cao chọc trời nên Long không cảm thấy quá bức bối mà ngược lại anh chàng cảm thấy hưng phấn vì từ lâu rồi Long mới có những phút giây thư giản và thoải mái như thế này.
Chiếc điện thoại của Long khẽ rung lên và cọ sát ở trên bề mặt của chiếc ghế làm bằng da. Long cầm nó lên, anh chàng thích thú vì cuối cùng con nhỏ Thanh cũng chịu gọi điện thoại cho anh chàng.
Long khẽ e hèm một cái, anh chàng hờ hững hỏi Thanh.
_Cô gọi cho tôi làm gì. Không phải là cô còn có chuyện khác quan trọng hơn để làm hay sao…??
Thanh tức giận lắm. Thanh có muốn gọi điện thoại cho hắn đâu, chẳng qua Long gọi điện thoại trước cho Thanh nên con nhỏ lịch sự gọi lại để hỏi xem hắn có cần gì ở Thanh không thôi. Thế mà hắn còn kênh kiệu và hách dịch với con nhỏ.
Thanh nhếch mép bảo Long.
_Anh vừa phải thôi, không phải anh gọi điện để nói gì với tôi hay sao. Có gì thì anh nói phứt ra đi vì tôi còn bận nhiều việc lắm…??
Long nghe giọng nói dấm giẳng và trả treo của Thanh. Anh chàng dạy bảo.
_Con nhỏ kia, cô dám ăn nói với chủ nhân của mình thế hả. Cô nên nhớ đúng vị trí và bổn phận của mình, đừng có tưởng tôi thả lỏng cho cô một chút là cô lại dám không tôn trọng tôi…!!
Thanh ngán ngẩm hạ giọng của mình xuống. Con nhỏ nhẹ giọng hỏi.
_Anh muốn gì sao không nói đi…??
Long chưa trả lời Thanh vội. Anh chàng đang mải ngắm hình của một ca sĩ nam được in làm hình quảng cáo trên một tầm bảng to. Long thở dài vì đó là hình của anh chàng. Long không thích mình nổi tiếng quá nhanh vì với tuổi đời còn trẻ. Long cảm thấy hụt hẫng khi đi đâu và làm gì với thân phận và hình ảnh của một ca sĩ thần tượng. Long có nhiều người hâm mộ và luôn quan tâm đến nhưng nhiều khi những hành động và lời nói quá khích của những fan hâm mộ điên cuồng khiến cho anh chàng đâm ra sợ hãi và muốn từ bỏ con đường ca hát của mình.
Long nhẹ giọng bảo Thanh.
_Tôi gọi điện vì tôi muốn biết cô đã về nhà rồi hay chưa thôi…!!
Thanh nghe được tiếng thở dài và buồn bã của Long. Thanh ngốc nghếch hỏi anh chàng.
_Anh bị mệt hay sao mà giọng nói của anh không còn tươi vui như trước nữa…??
Long mệt mỏi dựa người ra sau ghế. Anh chàng luôn bị ám ảnh bởi một giấc mơ thật khủng khiếp vào hồi còn bé. Long không tài nào giải thích nổi tại sao điều đó cứ ảm ảnh anh chàng mãi. Những trạng thái như u uất hay đau buồn cứ làm cho Long phải suy nghĩ và bận tâm về nó.
Long vuốt mặt cho tỉnh táo anh chàng nhắm mắt lại. Long hỏi Thanh.
_Cô bây giờ đang ở đâu. Cô có thể đi chơi với tôi một buổi được không…??
Thanh vừa bước xuống xe buýt, con nhỏ hẫng chân một cái khi nghe Long nói muốn mời Thanh đi chơi. Thanh chới với lao đầu vào cái cây ở bên đường. Thanh kinh hoàng khẽ ngã người ra sau rồi lấy chân nhẹ nhàng đạp vào cái thân cây. Cơ thể của Thanh đứng sững lại. Con nhỏ thở dài hú vía vì chỉ chút xíu nữa thôi là cái đầu ương bướng của Thanh đã bị biêu cả rồi.
Long nghe được những tiếng sột soạt rồi những tiếng suýt xoa của những người xung quanh. Anh chàng lo lắng hỏi Thanh.
_Cô không bị làm sao chứ, tại sao lại có những âm thanh lạ lùng trong máy là thế nào. Cô đang ở đâu mà tôi chỉ nghe được những tiếng xầm xì của xe cộ đi qua đi lại…??
Thanh hú vía nói.
_Nhờ anh mà cái đầu của tôi suýt nữa là ăn thêm một cái bướu nữa…!!
Long không hiểu vì anh chàng đang ngồi ở đây có ở gần con nhỏ đâu mà gây ra tai nạn cho nó, không lẽ nó vừa đi vừa nghe điện thoại nên không chú ý gì tới đường nên mới bị đâm vào cái gì đó.
_Cô đi mà không có mắt hay sao. Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần là phải chú gì tới những gì mà bản thân của cô đang làm rồi kia mà. Tại sao cô lại gạt bỏ đi những lời khuyên bổ ích của tôi để lúc nào tôi cũng phải nhắc nhở và phải hét cô là thế nào, không lẽ đầu của cô là lá khoai hay sao…??
Thanh tức mình đáp.
_Nếu không phải tại vì anh hay bắt nạt tôi thì tôi làm sao bị như thế này. Tôi đâu cần phải làm những việc mà tôi không thích và đâu cần phải tất tưởi dậy sớm để lo nấu ăn cho anh…!!
Long cười cười bảo Thanh.
_Cô đúng là một con heo lười và một kẻ đầu đất. Tôi đã hứa là sẽ kèm cặp cho cô học vào ngày mai nên cô hãy liệu chừng mà làm điều đó cho tôi……!!
Thanh uất ức hỏi lại Long.
_Nói như anh thì tôi luôn phải làm theo những gì mà anh nói một cách vô điều kiện hay sao. Nếu thế thà anh làm luôn bản án chung thân cho tôi đi còn hơn…..!!
Long không đáp lại câu hỏi này của Thanh mà nhắc lại đề nghị của mình.
_Thế nào cô có đồng ý đi chơi với tôi hay không…??
Thanh không muốn rời nhà vào lúc này, con nhỏ phải khó khăn lắm mới về được đến đây nên Thanh từ tốn trả lời.
_Tôi xin lỗi anh nhưng tôi đã hứa với Kim là năm giờ chiều tôi chờ con nhỏ ở nhà của mình nên anh hãy đi một mình đi nhé…!!
_Cô không cần phải lo điều đó vì tôi cũng phải đến dự sinh nhật của Thoa nên cô đi với tôi, tôi sẽ đưa cô đến nhà của Thoa thay cho Kim…!!
Thanh hết cả lý do để viện cớ. Con nhỏ định nói tôi mệt nên cần nghỉ ngơi nhưng nghĩ như thế nào con nhỏ lại thôi. Thanh chán nản nói.
_Tôi đang đứng trước cửa nhà của mình. Nếu anh muốn tôi đi chơi cùng thì hãy đến đây đón tôi đi…!!
_Cô đọc điện chỉ nhà của cô cho tôi biết và nhớ là không được bỏ đi khi tôi chưa tới nơi nếu không tôi sẽ xử cô ngay tại chỗ…!!
Thanh đọc điện chỉ nhà ở cho Long nghe. Con nhỏ tìm một chỗ mát rồi ngồi xuống. Thanh thờ ơ nhìn mọi cảnh vật xung quanh. Cái nóng như đã được hạ xuống vì những hàng cây xanh ngát hai bên đường đã che khuất đi những tia nắng, bóng râm phủ đầy khắp nơi. Thanh gác chân lên thảm cỏ, nửa thân trên dựa hẳn vào một gốc cây to. Con nhỏ chịu không biết đó là cây gì. Thân của nó sần sùi và đen xì. Thanh gãi đầu vì những sợi gai nhỏ li ti của nó đâm cả vào da thịt của Thanh.
Con nhỏ phải khó khăn lắm mới gỡ được những sợi tóc bị quấn chặt vào những chiếc gai bé xíu. Thanh chế giễu bản thân.