Chẳng hiểu vì sao mà bây giờ cả ba người bọn họ lại ngồi ăn tối cùng nhau nữa, mỗi người một suy nghĩ, một cảm nhận khác nhau.
Lý Nhược Hy liên tục nhìn về phía Mộ Dung Hãn, mỗi lần anh ấy mở miệng nói gì đó thì cô lại sợ rằng anh ấy nói linh tinh gì đó khiến cho bà ngoại cô lo lắng.
– Bà, ốc ngon thật đấy. Cháu chưa ăn loại ốc này bao giờ.
Bà cũng chỉ cười rồi nói:
– Ừ, thế cháu ăn nhiều vào nhé. Ốc sạch đấy, yên tâm nha.
Mộ Dung Hãn vẫn đang nói chuyện vui vui vẻ vẻ cùng với bà một cách thoải mái, anh tôn trọng bà ấy vì bà ấy cũng hiền lành lại thân thiện hệt như bà nội của anh vậy. Thỉnh thoảng anh cũng nhìn về hướng của Lý Nhược Hy, tình cờ bắt gặp được ánh mắt cấm đoán của cô ấy, anh tự hiểu nên cũng không nói gì làm cho bà ngoại lo lắng. Có lẽ cô ấy làm việc vất vả, chấp nhận làm tăng ca, chấp nhận mọi người bắt nạt ở đoàn kịch cũng là vì bà ngoại cô ấy mà thôi.
Lý Nhược Hy như cảm thấy mình bị cho ra rìa nên không nhịn được nữa, cô liền tức giận lên tiếng:
– Vậy thì ngày mai anh đi bắt ốc cùng tôi đi, tôi sẽ nấu cho anh ăn tiếp.
Khí thế đó, biểu cảm trên gương mặt đó của Lý Nhược Hy vào ngày hôm sau vẫn còn y nguyên khi chứng kiến sự vụng về của Mộ Dung Hãn.
Trên người của Mộ Dung Hãn đang mặc chiếc áo đi làm đồng của Lý Nhược Hy, anh vẫn mặc chiếc quần tây rồi đi ủng rất chắc chắn, tất cả đều chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng dường như tướng tá của anh không phù hợp làm đồng.
Bên dưới là một cái mương nhỏ ở gần ruộng, bên cạnh vẫn còn lúa xanh vào mùa thu. Bùn đất đã bị bắn đầy lên gương mặt điển trai của Mộ Dung Hãn, bây giờ nhan sắc của ảnh đế cũng bị hạ xuống không ít rồi.
– Thế nào, anh muốn về nhà chưa?
Lý Nhược Hy nhìn dáng vẻ hoang mang của anh nên lộ rõ sự đắc chí, bởi vì cô vốn là một cô gái thôn quê chính hiệu nên mấy chuyện bắt cua bắt ốc đối với cô cũng không thành vấn đề nhưng với một người đàn ông sống trong nhung lụa như anh ấy thì khác.
Mộ Dung Hãn nhanh chóng lau mồ hôi, sau đó nhìn Lý Nhược Hy, anh không tức giận cũng chẳng kêu than mà thay đó vào đó là một nụ cười động lòng người. Vô tình nó lại khiến cho Lý Nhược Hy cảm thấy chột dạ, có khi nào cô đã bắt nạt anh ấy quá mức hay không?
– Không sao, tôi có thể học mà, cô hãy làm mẫu đi. Dù sao tôi cũng không thể để thất bại trước thử thách này được.
Lý Nhược Hy bỗng chậm lại một nhịp, cô chưa từng nghĩ hình tượng ảnh đế mà mọi người thường thấy lại không ngần ngại lội bùn hàng tiếng đồng hồ để mò ốc, như vậy móng tay của anh ấy cũng sẽ bị đen vì bùn mất.
Nhưng vì anh ấy có vẻ rất quyết tâm nên cô cũng không ngăn cản mà còn rất ra dáng để làm mẫu cho anh ấy, thậm chí còn dạy bảo vô cùng tận tình.
– Mộ ảnh đế, anh nhìn rõ nhé. Thứ nhất, không được bước chân quá mạnh sẽ làm đục nước, như vậy thì chúng ta không nhìn thấy ốc bươu bám trên rìa bờ hoặc trên cỏ đâu. Thứ hai, nhìn thấy ốc gần mình thì bắt luôn trước khi chúng chìm xuống sâu hơn, hơn nữa, anh cứ bắt hết cả chúng lên như này nhưng nhớ chỉ lấy con to thôi nhé, con nào nhỏ thì lại thả chúng đi.
Cô vừa nhắc nhở anh vừa làm làm thoăn thoắt, có lẽ đây là chuyện nhỏ đối với cô nên cô ấy không bỏ sót một con ốc bươu to nào.
Mộ Dung Hãn đứng im nhìn cô ấy vài lần rồi bắt chước làm theo, hai người đi hai lối ngược nhau. Xem ra anh ấy cũng là một học sinh giỏi nên chẳng mấy mà bắt kịp được với Lý Nhược Hy.
Chẳng mấy mà nắng gắt hơn vì đã gần đến trưa, cả hai người họ đều bắt được khá nhiều. Mộ Dung Hãn quay lại tìm Lý Nhược Hy thì phát hiện bọn họ đang đối mặt nhau vì kênh mương này bao quanh ruộng. Còn Lý Nhược Hy vẫn đang chăm chú bắt ốc, thậm chí cô ấy còn bắt được một con cua rồi để vào xô của mình.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Hãn nhìn thấy một con vật gì đó dài lại có đầu nhọn như rắn nên anh mới kêu toáng lên rồi kéo Lý Nhược Hy lên bờ ruộng.
– Nhược Hy, chạy mau, là rắn.
Lúc này, Lý Nhược Hy đã sớm nhìn thấy con rắn trong mắt của Mộ Dung Hãn, cô còn có ý định đưa hai tay lên như thể đang muốn bắt lấy nó vậy. Chỉ là cô không ngờ rằng anh ấy lại kéo mình lên bờ làm cho nó chạy đi mất.
Chuyện chưa thể dừng lại ở đó, cả hai người họ đều lội bùn nên động tác khá khó khăn, vì Mộ Dung Hãn luống cuống nên đã bị mất thăng bằng, do đó hai người họ cùng ngã xuống nước mà ướt nhẹp.
Một hai giây đầu, Mộ Dung Hãn nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Hy đang ngồi trên người mình, sau đó anh mới phát giác được vấn đề rồi kêu lên:
– Có rắn, chết rồi, ngộ nhỡ nó cắn chúng ta thì sao?
Lý Nhược Hy vẫn tỏ ra hết sức bình thường dù bị ướt nhẹp và bùn đất bám hết lên người, cô đứng dậy rồi ngồi lên bờ, sau đó cũng kéo anh dậy cùng. Khi cả hai người họ bình tĩnh lại, Lý Nhược Hy bắt đầu nhìn sang anh với con mắt hình viên đạn rồi quát:
– Anh điên à? Đấy là con lươn, chứ không phải là con rắn. Tôi còn đang định bắt nó đấy.
Mộ Dung Hãn chưa từng bị ai mắng mỏ mình như vậy ngoại trừ người nhà nên có chút gì đó khó chấp nhận nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng anh. Còn bây giờ, anh lại ngồi im thin thít hệt như một con cún con. Bởi vì anh không biết nó là con lươn nên mới cho rằng nó là con rắn.
– Tôi xin lỗi, tôi tưởng là rắn nên mới sợ như thế.
Lý Nhược Hy không nói gì, cô ngồi ngẫm lại, anh ta nhìn thấy rắn mà không chạy đi một mình còn kéo theo cô nữa. Bất giác mặt của cô đỏ lên vì ngại, cô chưa được ai quan tâm như thế cả nên có chút ngại.
Sau đó, cô bỏ qua rồi đi đến xô ốc thì phát hiện ra vì nước chảy vào nên xô của cô cũng chìm, hơn nữa mấy con cua cũng chạy đi mất rồi.
Sau đó, cô ngoảnh lại nhìn Mộ Dung Hãn với con mắt hình bom nguyên tử luôn rồi nói:
– Mộ Dung Hãn, cua của tôi chạy đi hết rồi.
Không phải nói quá nhưng mà vì giật mình mà anh ấy đã ngã vào lúa, còn mấy con cò ở đằng xa cũng đã bay đi nơi khác, khu vực quanh đó dường như đều trở lên nháo nhác hết lên.