Lý Nhược Hy vừa rửa bát vừa bặm môi, cảm giác lành lạnh trên bờ môi vẫn còn. Đây là nụ hôn đầu của cô nên trong lòng bất giác xuất hiện sự tiếc nuối, cô còn nghĩ rằng mình sẽ dành nụ hôn ấy cho người mình yêu và người đó cũng sẽ yêu mình thật lòng nhưng xem ra nụ hôn này vô nghĩa rồi.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa kêu lên, chắc là bà nội đến nhà rồi nên cô vội vàng mở cửa rồi gọi Mộ Dung Hãn:
– Ông xã, bà nội đến thăm chúng ta này.
Vì không muốn bị lộ sơ hở nên họ đã phải thống nhất từ lúc dùng bữa sáng, khi giao tiếp hay làm việc thì đều phải để ý đến xưng hô, cử chỉ.
Mộ Dung Hãn đang đọc tin tức thì liền chạy ra.
Bà nội mỉm cười nắm tay Nhược Hy rồi tiến vào nhà, bà thấy dáng đi của cô có chút khổ sở nên hỏi thăm:
– Cháu bị đau chân à?
Lý Nhược Hy lắc đầu rồi đáp:
– Cháu không sao ạ, mình ngồi xuống ghế đi bà.
Khi nhìn thấy Mộ Dung Hãn đứng ở phía sau thì liền hỏi thăm.
– Xem ra ai đó hôm qua được đi thảm đỏ nên bây giờ có vẻ như hơi mệt mỏi thì phải.
Mộ Dung Hãn còn chưa kịp chào hỏi vậy mà đã bị nghe bà nội chọc ngoáy, anh cũng không vội vã đáp lại mà nhanh chóng ngồi cạnh bà nội rồi mới giải thích:
– Bà nội, cháu còn chưa chào hỏi đàng hoàng mà bà đã mắng cháu rồi?
Bà nội chỉ nhìn anh với ánh mắt liếc xéo rồi lại quay sang hỏi Nhược Hy:
– Thế cháu làm sao mà để bị thương?
Nhược Hy không muốn nói dối bà nội nhưng cô cũng không thể im lặng, trong nhất thời thì cô lại không thể nói ra lý do được nên mới ấp úng.
Mộ Dung Hãn biết cô ấy khó xử nhưng quy tắc của Mộ gia là không giấu giếm người lớn tuổi hơn nữa đây là anh đòi công đạo cho Nhược Hy nên mới quyết định nói ra sự thật:
– Cô ấy chút nữa là bị lão Trần Hiểu Minh kia cưỡng bức nên mới bị thương như vậy. Là do cháu không bảo vệ cô ấy được, bà có trách thì trách cháu ạ.
Lý Nhược Hy nghe thấy anh nói như vậy thì càng tự trách mình hơn, cô nhanh chóng thanh minh:
– Không phải đâu bà, là do con không cẩn thận, hơn nữa, hơn nữa anh ấy cũng đã cứu con, nếu không có anh ấy thì chắc là…
Đến đây, cô nghẹn ngào không nói được nữa, có lẽ vì cảm giác hoảng loạn hôm qua vẫn còn.
Bà nội vỗ vỗ tay cô an ủi rồi nói với thái độ kiên quyết:
– Để ta giải quyết vụ này.
***
Đầu buổi chiều, đúng giờ cao điểm của mạng xã hội, người dùng thi nhau bàn tán về chủ của công ty giải trí Minh Minh. Tiêu đề “Trần Hiểu Minh, ông trùm giải trí hàng đầu bị nghi vấn lạm dụng sức ảnh hưởng để quan hệ bất chính với các nghệ sĩ nữ đình đám.” nhanh chóng lên đầu bảng tìm kiếm, ngay sau đó là những bài viết khen ngợi tài năng của Lý Nhược Hy. Không biết đây có phải là chiến thuật hay không nhưng xem ra hiệu quả rất tốt. Trần Hiểu Minh nhanh chóng bị hội đồng quản trị chất vấn, dù đây có thể là chuyện không mới lạ nhưng theo thủ tục thì vẫn phải làm.
Bà nội Bùi ngồi nhìn tin tức mà cười hả hê.
– Tính bắt nạt cháu dâu ta ư? Xem lần này cậu ngóc đầu lên kiểu gì?
Bà nội Bùi làm như vậy, hắn cũng không phải là bị oan ức, lão Trần Hiểu Minh này không biết trời cao đất dày là gì, quan hệ bất chính với các diễn viên nữ xinh đẹp dường như đã trở thành một thói quen không thể bỏ rồi. Không may cho hắn là lần này lại dám đụng trúng Lý Nhược Hy.
Trần Hiểu Minh vẫn còn ở bệnh viện dưỡng thương, vì hôm qua hắn phải chịu đòn của Mộ Dung Hãn mà bị gãy xương ngón tay, mặt cũng bị sưng lên không ít, lúc bị đánh thì không sao nhưng đến lúc nhập viện thì mới biết mình bị rụng mất hai chiếc răng hàm. Bây giờ còn phải đến công ty để “được” chất vấn. Lần này cũng xem như là cảnh cáo đối với hắn rồi.
– Chết tiệt, con nhỏ kia lại có thế lực đến vậy, rốt cuộc quan hệ của nó với thằng họ Mộ xấc xược kia là gì?
***
Ở công ty An Mỗ, nhân viên đều xôn xao bàn tán về Lý Nhược Hy, vốn Nhược Hy như viên kim cương dính bùn đá được Mộ Dung Hãn mài giũa, vì thế mà anh cũng giấu giếm cô rất tốt, chỉ có những giáo viên trực tiếp của cô mới biết tài năng của cô ấy mà thôi. Bây giờ cả công ty đều thán phục tài năng của cô ấy hơn, so với các nghệ sĩ khác thì cô ấy thật sự là một viên kim cương độc nhất khi xuất thân từ dòng tuồng cổ dân gian, một người con gái có giọng hát nội lực, một chất giọng vừa cổ điển vừa hiện đại không một chút tạp chất nào.
– Cô ấy nhìn quen lắm.
– Hề như từng tham gia chương trình tạp kỹ của chúng ta, cái tập mà Hạ Khánh Liên làm MC ấy, cô còn nhớ không?
Một nhân viên khác lại hốt hoảng thốt lên:
– Cô ấy chính là cô gái xuất hiện trên trang cá nhân của Mộ Dung Hãn đó. Đam Mỹ Cổ Đại
Sau khi phát hiện ra vấn đề thì bọn họ đều hét lên ầm ĩ.
Lý Nhược Hy đi cùng với Mộ Dung Hãn đến công ty, vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện ấy mà trong lòng cũng bắt đầu sinh nghi hoặc, liệu mình có thể làm được những gì đã định hay không đây? Liệu Mộ Dung Hãn có thấy tự hào vì mình không đây.
Mộ Dung Hãn chỉ nhìn theo ánh mắt lo lắng của Lý Nhược Hy, anh biết mình tự có tính toán nên nói nhẹ vào tai cô:
– Đừng lo, em làm rất tốt. Tên kia cũng đã phải trả giá về việc làm của mình rồi.
Lý Nhược Hy nắm chặt hai tay lại rồi không nói gì, dường như cô chỉ muốn giữ lại tất cả những suy nghĩ ấy ở trong mình.
Bọn họ bước đi trước sự ngưỡng mộ của người khác, đối với Mộ Dung Hãn, đây là chuyện bình thường nhưng đối với Lý Nhược Hy thì không phải, cô có thể coi là một người mới vào nghề.