Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 41: Con người khác của anh



Ở trong hội trường lớn, Mộ Dung Hãn đã lên sẵn kịch bản cho Lý Nhược Hy, ngày hôm nay cô ấy chính là ngôi sao sáng nhất, đẹp nhất.

Một số phóng viên, nhà báo của các đài lớn đều đã được mời đến đây. Bọn họ đều bất ngờ vì An Mỗ rất chịu chi, chỉ vì một nghệ sĩ mới thôi mà đã mở họp báo, không biết sau này còn nâng đỡ công khai Lý Nhược Hy như thế nào?

Lý Nhược Hy lên tiếng đầu tiên:

– Thưa các anh chị phóng viên, nhà báo, cảm ơn mọi người đã dành thời gian để đến buổi họp báo này của An Mỗ. Bây giờ, trước sự chứng kiến của mọi người, tôi xin đính chính lại một số điểm không đúng trên mạng xã hội. Thứ nhất, tôi chỉ là ca sĩ khách mời, thứ hai, tất cả các bước kiểm chứng về quyền sở hữu sáng tác đều do công ty Minh Minh chịu trách nhiệm, vì thế lỗi sai duy nhất của tôi là đã chấp nhận debut với một điều kiện tệ như vậy.

Câu nói “Lỗi sai duy nhất của tôi là đã chấp nhận debut với một điều kiện tệ như vậy.” đã nhanh chóng trở nên viral. Theo đó mà các nhà mạng, nhà báo lại phải cầm cân nảy mực.

Quần chúng lại được một lần nữa được ăn dưa, hết dưa đỏ lại đến dưa bở, dưa lưới, hết ruột thì lại phải xào nấu cùi vỏ.

Họ liên kết chuỗi sự kiện rồi bình luận lên các bài viết, thậm chí còn khẳng định chắc nịch rằng chuyện này là do công ty Minh Minh cạnh tranh không văn minh với An Mỗ. Mộ Dung Hãn đã sớm tính toán chuyện này nên mới xây dựng hình tượng trước cho Lý Nhược Hy là một người thẳng thắn, dám làm những thứ người khác không dám làm. Nhờ thế mà An Mỗ thắng Minh Minh một bước đệm lớn.

Bên phía của Trần Hiểu Minh, lão ta lại phải ăn trọn cú đáp trả cực lớn, hắn ta tức giận vì lại bị triệu tập lên hội đồng. Chỉ sợ công ty này do hắn lập lên cũng lại do hắn tự phá huỷ mà thôi.

***

Mộ Dung Hãn đợi Lý Nhược Hy ở phòng chờ, khi cô ấy bước vào thì Hoàng Thi Nhâm cũng miễn cưỡng đi ra, bây giờ trong căn phòng ấy chỉ có duy nhất hai người.

Không khí im lặng bao trùm, Lý Nhược Hy quyết định chủ động lên tiếng:

– Cảm ơn anh và cũng xin lỗi vì đã gây ra những chuyện rắc rối này.

Mộ Dung Hãn nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, dường như anh đang nhìn thấu tâm can của cô vậy. Anh mỉm cười rồi dùng giọng điệu trêu chọc cô:

– Không phải vừa rồi em còn mạnh dạn lắm cơ mà, giờ lại như rùa rụt cổ rồi, hửm?

Lý Nhược Hy nghe thấy anh nói vậy thì lại càng xấu hổ hơn, hai bên má cùng đỏ ửng, cảm giác nóng bừng ở tai nhanh chóng xuất hiện. Cô không dám nói gì nữa, cùng chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

Trước kia cô vẫn còn ngây thơ khi nghĩ người đàn ông này đơn giản, nhẹ nhàng, ấm áp nhưng bây giờ thì cô đã thay đổi cách nhìn khác, dường như cô dần nhận ra mặt khác của anh ấy. Hiện tại, cô cho rằng Mộ Dung Hãn là người thông minh nhưng cũng nham hiểm, thâm độc, anh xử trí mọi thứ một cách tốt nhất để tối đa lợi ích và tối thiểu rủi ro.

Mộ Dung Hãn cúi đầu xuống để nhìn cô ấy rõ hơn, vì cô đứng lại cúi gằm mặt còn anh thì đang ngồi ung dung nên rất khó để nhìn trực diện.

Vô tình hai ánh mắt va chạm nhau, Lý Nhược Hy bị chậm một nhịp, cô ngập ngừng nói:

– Em xin phép rời đi trước.

Mộ Dung Hãn lại ngồi dựa lưng vào ghế xoay rồi lười biếng nói:

– Khoan đã, em cầm kịch bản kia đi đi. Bên dưới còn có một sáng tác nhạc nữa.

Lý Nhược Hy nghe lời anh, cô cầm kịch bản trong tay, đọc tên tác phẩm, đây chẳng phải là bộ phim chuyển thể hay sao? Cô đã từng đọc tác phẩm này rồi, cô rất thương tiếc cho vai nữ phụ, thật trớ trêu thay là giờ anh lại muốn cô đóng vai diễn ấy.

Cô hơi lưỡng lự nhưng vì đây là sự sắp xếp của anh nên cô vui vẻ chấp nhận.

– Vậy em đi trước.

Mộ Dung Hãn gật đầu nhưng khi cô ấy bước được mộ bước qua người anh thì anh liên kéo tay cô ấy lại. Lý Nhược Hy bị mất thăng bằng nên ngồi trọn vào lòng của Mộ Dung Hãn, hai đôi mắt đối diện nhau với một cảm xúc lạ. Chỉ sau một giây, Mộ Dung hãn chủ động hôn môi Lý Nhược Hy, anh không hiểu vì sao anh lại hôn cô nhưng anh biết mình đang hưởng thụ nó.

Lý Nhược Hy vẫn mở mắt, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tao của Mộ Dung Hãn rồi sau đó lại nhắm mắt mà nghe theo sự dẫn dắt của anh ấy.

Cho đến khi cô hoàn toàn xụi lơ trong lòng của Mộ Dung Hãn thì anh ấy mới tha cho cô, bàn tay to lớn đang trụ ở sau cổ cô nhanh chóng vuốt ve mái tóc mềm của Lý Nhược Hy, anh còn cổ vũ cho cô:

– Nhược Hy, anh sẽ mãi ở đằng sau của em.

Lý Nhược Hy ngoan ngoãn gật đầu, khi cô nhìn thấy nụ cười tự đắc của anh thì cô lại càng cảm thấy xấu hổ hơn nên nhanh chóng bật dậy rồi bỏ ra ngoài.

– Vậy em đi trước đây.

Mộ Dung Hãn biết cô ấy ngại ngùng nên cố tình trêu chọc:

– Tối gặp nhau ở nhà nhé.

Khi Lý Nhược Hy chạy đi về phòng tập của mình thì sau lưng của cô ấy lại là ánh nhìn khó hiểu của Hoàng Thi Nhâm, chị ta dường như không hài lòng với Nhược Hy nhưng cũng chưa bao giờ bày tỏ ra trước mặt của ai.

Hoàng Thi Nhâm đi vào phòng chờ rồi nói với Mộ Dung Hãn ngay lập tức:

– Dường như cậu quá dung túng cho Lý Nhược Hy rồi, cô ta chỉ là một tân binh, vừa mới debut đã gây rắc rối rồi, câu còn tốn kém với cô ta như vậy ư?

Mộ Dung Hãn vấn đang nhớ lại cảm giác môi chạm môi kia, anh không hề nghĩ ngợi gì đến những lời cô ta nói. Khi Mộ Dung Hãn chuẩn bị rời đi thì Hoàng Thi Nhâm lập tức nói lớn tiếng:

– Dung Hãn, tôi đi theo cậu nhiều năm như vậy nhưng chưa thấy cậu như vậy, kể cả khi cậu có quan hệ với Hạ Khánh Liên thì cũng không dung túng đến mức này.

Vốn dĩ Hoàng Thi Nhâm sẽ không đề cập tiếp nữa nhưng ánh mắt của cô ta dừng lại ở bờ môi còn lem son của Mộ Dung Hãn, cô ta tạm thời không kiềm chế được tâm tình mà to tiếng.

Mộ Dung Hãn cũng không muốn chấp vặt với chị ta nên chỉ nói:

– Chị bình tĩnh lại đi, tôi đi trước.

Trong căn phòng ấy chỉ còn Hoàng Thi Nhâm, cô ta đứng không vững mà dựa vào bàn, nước mắt cũng theo khóe mi mà rơi thành dòng, khuôn mặt cũng thể hiện rõ sự buồn tủi. Tình cảm mà cô ta dành cho Mộ Dung Hãn không dừng ở mức bình thường được, liệu anh ấy có phát hiện ra hay không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.