Đã gần khuya, Lý Nhược Hy mới về tới nhà, có lẽ là vì cô cùng với Bế Niên Hạ đi ăn muộn lại nói chuyện rất lâu.
Cô nhanh nhẹn để giày lên kệ rồi đi vào nhà, khi cô bật điện phòng khách lên thì phát hiện ra có một người đang ngồi trên ghế sofa. Lý Nhược Hy giật mình, sao anh ấy có thể ngồi một mình trong bóng tối cơ chứ? Quần áo cũng chưa thay nên có lẽ mới về nhà. Cô quan tâm hỏi anh:
– Dung Hãn, sao anh còn chưa đi ngủ vậy?
Mộ Dung Hãn không nói gì, mặt mày của anh có vẻ không hài lòng, anh ngồi im rồi sau đó đứng dậy. Khi Lý Nhược Hy vừa bước tới thì cô liền bị anh kéo xuống, cả thân thể nhỏ bé lập tức ngồi trọn trong lòng của anh, anh ôm chặt cô vào lòng.
Nụ hôn không nhanh không chậm rơi xuống bờ môi nhỏ nhắn của Lý Nhược Hy. Răng môi chạm nhau một cách gò ép, Mộ Dung Hãn là diễn viên thực lực nên khả năng hôn thuộc dạng lão luyện rồi. Lý Nhược Hy đã sớm dựa dẫm vào anh mà nghe theo sự dẫn dắt ngọt ngào.
Lý Nhược Hy sợ hãi đến nỗi không dám mở mắt cho tới khi nụ hôn kia dừng lại. Mộ Dung Hãn không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô như đang thăm dò. Lý Nhược Hy bỗng thấy xấu hổ, cô ngập ngừng hỏi:
– Anh sao vậy?
Mộ Dung Hãn vẫn vậy, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô như đang bắt lỗi, sau đó thì vuốt lọn tóc mai của cô một cách nhẹ nhàng rồi nói:
– Từ lần sau cần phải chú ý hơn, bây giờ em là phụ nữ có chồng, phải biết chừng mực.
Nói xong thì Mộ Dung Hãn đặt cô sang bên cạnh rồi bước vào phòng của mình. Ngay khi anh chạm tay nắm cửa phòng thì Lý Nhược Hy lập tức hỏi lại anh, cô đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ mới dám hỏi anh:
– Dung Hãn, anh thật vô lý. Tại sao anh lại hôn em? Tại sao anh lại dám nói như vậy trong khi mỗi lần chạm mặt nhau thì anh lại coi như chúng ta không quen biết. Anh bắt em phải giữ kẽ nhưng anh lại cùng người phụ nữ khác mập mờ. Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy, Mộ Dung Hãn?
Nghe thấy cô nhắc tên mình, anh lập tức tập trung, vì thế từng lời cô nói anh đều hiểu, đều thấu. Chính bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình lại có những suy nghĩ, hành động đi lại trái tim như vậy nữa nên anh không biết nên trả lời cô ấy như thế nào?
Lý Nhược Hy ngồi sụp xuống ghế sofa, cô nhìn về phía lưng lạnh lùng kia rồi rưng rưng nước mắt, có lẽ cô đã kìm nén quá lâu. Cô không hiểu được tình cảm của chính mình, mỗi lần chạm mặt Dung Hãn là cô lại thấy tâm tình mình trở lên lạ lẫm. Cô luôn tôn trọng, quý mến Mộ Dung Hãn nhưng anh ấy lại luôn tỏ ra lạnh lùng với cô, lúc nào giữa họ cũng tồn tại một bức tường nào đó.
Vậy nụ hôn vữa này là mang ý nghĩa gì? Anh ấy vừa đánh vừa xoa, anh ấy vừa ấm áp lại vừa lạnh lùng, như vậy chẳng phải khiến cô cảm thấy lạc lõng hay sao? Có khi nào anh ấy chỉ làm vậy để đánh dấu chủ quyền hay không?
Mộ Dung Hãn suy nghĩ một lát rồi sau đó quay lại, anh đi thật nhanh tới chỗ cô, đè mạnh cô gái trước mặt mình xuống mà hôn ngấu nghiến một lần nữa. Từng động tác của anh đều mang theo lực, cũng mang theo chiếm hữu.
Lý Nhược Hy phát khóc, giọt nước mắt bất lực theo khóe mi mà lăn dài xuống bàn tay của Mộ Dung Hãn, cảm giác ấm nóng xuất hiện nhưng cũng không làm lung lay ý chí của anh. Anh tiếp tục ôm cô ấy vào lòng mình, anh ghé sát vào tai của cô ấy rồi nói:
– Lý Nhược Hy, nhớ lấy, bất kể người đàn ông nào cũng có thể làm với em như thế này, thậm chí là hơn chỉ vì sự xinh đẹp của em.
Nói xong thì Mộ Dung Hãn đứng dậy đi thẳng vào phòng, bỏ mặc Lý Nhược Hy một mình. Cánh cửa phòng sách đóng lại là lúc trái tim của cô đau thắt lại, anh ấy làm những chuyện này chỉ để chỉ dạy cô thôi sao? Vậy ra nụ hôn, sự chiếm hữu kia cũng chỉ là một bài học thực hành thôi sao? Quả nhiên là ảnh đế, diễn xuất không thể chê vào đâu được.
Lý Nhược Hy bất lực nằm xuống ghế sofa, cô tự ôm chặt lấy mình rồi trách cứ bản thân.
– Mày thật tệ, mày cũng thật ngu ngốc, Lý Nhược Hy à.
Có lẽ từ giờ cô sẽ cất giấu toàn bộ tâm tư của mình, một người như Mộ Dung Hãn quả thực cô không thể với tới được, mãi mãi không thể chạm được trái tim của anh ấy đâu.
Mộ Dung Hãn dựa lưng vào cánh cửa phòng, anh bỗng chốc lấy tay vuốt mặt của mình rồi bực bội ngồi lên giường. Sau đó lấy điện thoại, nhanh chóng mở bộ sưu tập ảnh, trên tay anh là ảnh cưới của hai người họ. Mỗi lần nhìn nụ cười hồn nhiên kia của Lý Nhược Hy thì anh lại càng thấy hối hận vì đã vì lợi ích của mình mà kéo cô vào giới showbiz, vì anh quá vô tâm mà cô ấy bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
Hành động của anh hôm nay coi như là cảnh báo, anh không muốn cô ấy dành tâm tư cho mình, chỉ có thể tổn thương cho cô ấy khi anh chưa sẵn sàng. Dẫu biết cô ấy có thể dành tình cảm cho người đàn ông khác nhưng anh tin họ bị ràng buộc bởi hôn nhân thì cô ấy vẫn luôn phải hướng về anh mà thôi.
– Xin lỗi em, Lý Nhược Hy. Có lẽ là do tình cảm của anh dành cho em chưa đủ lớn.