Buổi sáng hôm nay sẽ như những buổi sáng khác nhưng hôm nay Lý Nhược Hy được làm công chúa, Mộ Dung Hãn đích thân nấu ăn sáng rồi gọi cô dậy.
– Nhược Hy, dậy thôi em. Trời sáng lắm rồi.
Lý Nhược Hy vẫn ậm ừ vì còn ngáy ngủ, cô bần thần ngồi dậy rồi nhìn đây nhìn đó một hồi. Có lẽ vì hôm qua quá mệt nên hôm nay không thể tỉnh táo nổi. Lúc này cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình là Mộ Dung Hãn thì bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua, dòng thời gian tua nhanh trong não bộ của cô ấy. Vì xấu hổ nên cô mặc anh chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh còn quên cả đi dép nữa.
Mộ Dung Hãn hết cách, anh chỉ biết đứng yên mà cười nhìn theo dáng chạy vội vã của vợ mình, thậm chí anh còn nói vọng ra:
– Bà xã, em còn ngại cái gì?
Sau khi vệ sinh xong xuôi thì Lý Nhược Hy ra bếp, lần này cô lại thêm bất ngờ, anh ấy tự mình nấu hết một bữa ăn thịnh soạn đến vậy hay sao? Cô từ tốn ngồi xuống rồi vừa ăn vừa khen ngợi:
– Anh nấu ăn ngon thật đấy, còn ngon hơn cả em.
Mộ Dung Hãn cười rồi nói:
– Bà xã, có phải em quên gì không? Em phải gọi anh là ông xã nếu không muốn hít đất.
Lý Nhược Hy lúc này mới nhận thức được, thì ra anh ấy vẫn còn nhớ nhưng họ đã chẳng đề cập tới vấn đề đó từ lúc ký hợp đồng rồi cơ mà, bây giờ lại bắt cô gọi anh là ông xã thì có hơi xấu hổ.
Thấy cô không phản ứng lại nên Mộ Dung Hãn cố tình dạy cô:
– Nào, em đọc theo anh nhé, ông xã à, anh nấu ăn ngon thật đấy.
Lý Nhược Hy tạm thời không load nổi nội dung, chẳng phải anh ấy còn nhân cơ hội tự khen chính mình à, thấy anh ấy chờ đợi nên cô cũng chiều theo:
– Ông xã à, anh nấu ăn ngon thật đấy.
Tiếng cười vang vọng khắp gian bếp, từ hôm qua, tình cảm của họ tốt lên không ít rồi.
Bỗng nhiên Dung Hãn nhận được điện thoại của mẹ:
– Con trai, hôm nay dẫn Nhược Hy về nhà nhé, bà nội có thứ này cho các con.
Mộ Dung Hãn vừa nhìn Nhược Hy ăn vừa trả lời mẹ mình:
– Vâng.
Sau khi điện thoại kết thúc, Lê Như Hoa lập tức cười cười đắc trí với chồng mà mẹ chồng của mình rồi thông báo.
– Nó đồng ý rồi mẹ, lần này chúng ta phải mua cả một tạ hàu thôi.
Bà nội Bùi cũng nhanh miệng nói thêm:
– Nhung sâm cũng phải mua hết mới được.
Bố Mộ Dung cũng còn không quên góp vui mà nói:
– Thím ơi, thím nhớ trộn Rocket 1h vào canh gà cho thằng bé nhé.
Mẹ của Mộ Dung Hãn lập tức gõ đầu chồng mình rồi mắng mỏ:
– Anh bị điên à? Con nó có yếu sinh lý đâu mà cần Rocket 1h.
Cả nhà cười phá lên, lần này là chủ đích của cả nhà anh, họ muốn mối quan hệ của Mộ Dung Hãn và Lý Nhược Hy có tiến triển, hơn nữa tuổi của anh cũng đã đầu ba rồi nên họ rất mong có cháu để bế bồng. Vì thế, họ đã dày công chuẩn bị kỹ càng rồi.
Buổi chiều muộn, anh cùng cô về nhà chính. Khi hai người xuống xe thì bà nội liền chạy ra đón Lý Nhược Hy, vẫn như trước kia, bà ấy lại vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của cô rồi hỏi han:
– Cháu đi đường có mệt không?
Khi vào nhà thì cô liền thấy bố mẹ chồng nên cúi đầu chào hỏi cùng với Mộ Dung Hãn:
– Bố, mẹ, bọn con mới về.
Bố mẹ anh gật đầu rồi bọn họ chia làm hai ngả, Mộ Dung Hãn ra nói chuyện cùng với bố còn Lý Nhược Hy bị bà nội và mẹ chồng kéo ra ngoài vườn hoa.
Ba người họ vừa ngồi xuống ghế gỗ ở chòi nhỏ thì bà nội liền chủ động hỏi:
– Cháu dâu, ta hỏi này, hai cháu đã làm cái kia chưa?
Bà vừa hỏi còn vừa vỗ nhè nhẹ tay của cô, ý cười ở mắt như thể đang rất chờ đợi một câu trả lời tốt đẹp. Mẹ chồng cô lúc này sẽ đứng ra tung hứng theo như kịch bản rồi nói:
– Không sao, nếu hai đứa chưa từng quan hệ thì tối nay đi, chúng ta liền tạo điều kiện cho hai đứa.
Da mặt của Lý Nhược Hy rất mỏng mà đúng là mỏng thật nên sớm đỏ ửng lên như trái cà chua, nụ cười trên môi cô ấy cũng thể hiện rõ sự xấu hổ lại thêm vài phần xấu hổ nữa. Cô không biết nên trả lời họ như thế nào mới phải nên cứ liên tục cúi gằm mặt xuống rồi ấp úng:
– Dạ, con… không biết nữa.
Bà nội khẽ nhìn qua con dâu rồi ra hiệu, mẹ chồng cô cũng rất phối hợp mà bắt đầu tra hỏi thêm:
– Hay là do thằng bé kia nó yếu quá nên…
Lý Nhược Hy như muốn phát hỏa, cô liền nhớ tới ký ức tối qua, anh ấy có ham muốn như vậy, mặc dù cô chưa từng thử nhưng chắc chắn không phải thuộc dạng yếu sinh lý kia đâu.
Mẹ chồng cô bắt được sóng liền gặng hỏi thêm:
– Thôi được rồi, để ta bồi bổ thêm cho nó. Con cứ yên tâm.
Bà nội vẫn cầm tay cô, vỗ nhè nhẹ như vậy thì sao cô tìm cớ mà chạy đi được đây? Cô càng ngày càng khó xử nên đành buột miệng nói:
– Anh ấy không phải cái dạng kia đâu, con… con…
Bà nội vừa nhìn thẳng vào cô vừa hỏi lại:
– Cháu cái gì cơ?
Lý Nhược Hy xấu hổ, cô lúng túng mà nói ra sự thật:
– Cháu chắc chắn anh ấy không yếu sinh lý đâu, hai người đừng lo quá.
Vô tình câu nói ấy lại rơi vào tai của Mộ Dung Hãn, anh đang định đi đến chòi nhỏ đó để nói chuyện cùng với mấy người bọn họ, ai ngờ lại nghe loáng thoáng được câu chuyện tế nhị này. Cứ nghĩ đến khoảnh khắc tối qua của bọn họ thì anh lại chỉ muốn bật cười, bà và mẹ của anh còn cho rằng anh yếu sinh lý, trong khi cả tối hôm qua anh chỉ có đi tắm và niệm câu “sắc tức thị không, không tức thị sắc”.