Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 8: Chiêu mộ



Trong căn phòng rộng lớn, màu sắc chủ đạo là một màu trắng sáng. Lý Nhược Hy đi theo Hoàng Thi Nhâm vì trước đó đã nhận được tin nhắn từ Mộ Dung Hãn, còn lý do mà anh ấy có số điện thoại của cô thì cô không biết.

Mộ Dung Hãn bỗng nhiên xuất hiện ngay sau lưng của Lý Nhược Hy, anh vỗ nhẹ lên vai của cô rồi thì thầm ngay tai:

– Xin chào.

Lý Nhược Hy bị giật mình, cô ngoảnh lại đằng sau vì nhận ra giọng nói của Mộ Dung Hãn nhưng khi ấy lại không nhìn thấy người vì anh ấy đã đi đến trước mặt của cô.

– Tôi rất ấn tượng với câu trả lời của cô đấy, Nhược Hy à.

Lý Nhược Hy được khen nên trong lòng bất giác vui lên nhưng sau đó cô lại hẫng một nhịp vì nhận ra mình đã đi lệch với quyết định của mình.

Cô nhanh chóng trở lại bình thường rồi nói:

– Cảm ơn anh nhiều. Nếu không còn việc gì tôi xin phép đi trước.

Mộ Dung Hãn cũng không muốn tốn thời gian nên vào thẳng vấn đề, thái độ của anh nhanh chóng thay đổi, anh khẽ tựa vào bàn làm việc một cách lười biếng, một bộ mặt nghiêm túc lập tức xuất hiện:

– Nhược Hy, cô có muốn gia nhập vào công ty giải trí An Mỗ không, tôi sẽ giúp đỡ cô.

Bởi vì Lý Nhược Hy vốn không để tâm đến chuyện gia nhập công ty này nên cô cũng chẳng cần biết chủ công ty là ai, cô sẽ đảm nhận vai trò gì. Không cần thời gian suy nghĩ, cô ngay lập tức trả lời:

– Tôi không, cảm ơn anh.

Mộ Dung Hãn vấn rất bình tĩnh, anh cười nhẹ rồi tiếp tục thuyết phục cô ấy, từ trước tới giờ anh chưa từng thất bại nên vô cùng tự tin với việc chiêu mộ người tài.

– Ừm, vậy khi nào cô thay đổi ý định có thể đến gặp tôi, hoặc gọi điện cho tôi. Chúng ta có rất nhiều cách liên lạc đó.

Không khí giữa hai người bỗng trở nên căng thẳng hơn, không hề thoải mái như hồi mới gặp nhau. Khoảng cách giữa họ ngày càng lớn từ khi Lý Nhược Hy biết được thân phận của anh ấy.

Mộ Dung Hãn tiếp tục nói với vẻ mặt nửa đùa nửa thật để phá tan bầu không khí này, cùng lúc đó, anh cũng chầm chậm tiến tới đối diện với cô.

– Nhược Hy, cô không định chấp nhận lời mời kết bạn của tôi hay sao? Lời mời chắc là sắp mốc rồi.

Lý Nhược Hy chưa hiểu điều gì, vì hôm qua cô không vào trang cá nhân của mình, hơn nữa cô tắt thông báo ứng dụng nên cũng chẳng biết anh ấy gửi lời mời kết bạn.

Ngay cả mấy cái tin tức lá cải bàn luận xung quanh tấm ảnh của cô trên tường nhà của Mộ Dung Hãn thì cô cũng chẳng quan tâm đến nữa. Vì thế có rất nhiều thứ cô không biết.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Mộ Dung Hãn thì cô lập tức cảnh tỉnh điều gì đó:

– À, để tôi kiểm tra.

Chiếc điện thoại cảm ứng đã cũ, trên màn hình lại nứt vài đường khiến cho Mộ Dung Hãn để ý tới. Sau một hồi, Lý Nhược Hy liền đồng ý kết bạn mà không hề suy nghĩ rồi sau đó thông báo với anh:

– Rồi đó, nếu không còn gì nữa thì tôi về nhé.

Từ đầu tới cuối, Mộ Dung Hãn có thể cảm nhận được rằng Lý Nhược Hy chỉ đang đối xử với anh như một người hàng xóm ở đối diện mà thôi. Một chút ấn tượng cũng không có về anh ư?

Dù sao bắt người thì cũng không thể chồm chộp được nên cần phải có thời gian, cô ấy cũng cần suy nghĩ nữa.

Mộ Dung Hãn không nói gì, anh chỉ gật đầu rồi đi ra mở cửa giúp cô mà thôi.

Hai người họ nhìn nhau một lần rồi Lý Nhược HY đi hẳn.

Hoàng Thi Nhâm nhìn theo bóng dáng của Lý Nhược Hy một hồi rồi quay lại phòng của Mộ Dung Hãn. Trong lòng của Thi Nhâm không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ cô ấy không nhìn thấy bảng hiệu “Tổng giám đốc An Mỗ” hay sao?

– Cậu đã nói gì với cô ấy?

Mộ Dung Hãn ngồi tựa trên ghế rồi trả lời Hoàng Thi Nhâm:

– À, tôi mời cô ấy gia nhập công ty mình.

Hoàng Thi Nhâm nghe thấy vậy thì liền bấu chặt ống quần vải của mình, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác lạ rồi lại thôi.

Sau đó thì cô ấy cũng ra khỏi phòng, chỉ còn một mình Mộ Dung Hãn.

Anh lấy điện thoại của mình ra rồi kiểm tra, cô ấy thực đã kết bạn với anh rồi nhưng chỉ sau đó vào giây thì lại hủy kết bạn. Xem ra cô gái này cũng rất biết trêu chọc người khác.

– Lý Nhược Hy, cô thật thú vị.

Chỉ còn lại nụ cười của Mộ Dung Hãn, sau đó thì anh lại nghe điện thoại từ bạn nội.

– Cháu nghe đây bà nội.

Bà nội anh lập tức hớn hở nói:

– Thế nào, thấy cháu dâu tương lai của ta được chứ, con bé áp đảo Hạ Khánh Liên gì đó một cách hoàn hảo.

Mộ Dung Hãn lập tức cười thầm, anh cũng công nhận rằng “cháu dâu tương lai” của bà nội rất đỉnh, rất thông minh. Nhưng anh còn đang trong quá trình chiêu mộ nên mới nghĩ ra một ý tưởng hay.

– Bà nội, bà có thể giúp con làm việc này được chứ?

Câu chuyện của bọn họ vẫn là một bí ẩn, chẳng biết Mộ Dung Hãn có kế hoạch gì những dường như bà nội của anh còn rất tán thành.

Lý Nhược Hy cũng vừa mới hạ điện thoại xuống rồi nhét vào túi áo hoodie, tiếp đó thì cô trở về đoàn kịch.

Cậu mợ của cô nhìn thấy Lý Nhược Hy thì liền nói:

– Còn không mau đi chuẩn bị đi, sắp diễn rồi.

Lý Nhược Hy không nói gì, trước khi diễn thì cô đưa một phong bì tiền cho Lý Hải rồi nói:

– Đây là tiền của cháu tích cóp, cậu cầm lấy.

Lý Hải cũng chẳng nghĩ nhiều, hắn ta cầm lấy rồi mang đi cất, trong miệng vẫn không quên thúc giục.

– Nhanh lên, sắp muộn giờ diễn rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.