Tối muộn ở thành phố rất đẹp nhưng không đẹp bằng Lý Nhược Hy trong mắt của Mộ Dung Hãn. Anh tỉ mỉ lau người cho cô, đợi cô tỉnh dậy.
Lý Nhược Hy khẽ nhúc nhích người, Mộ Dung Hãn mừng rỡ mà gọi tên cô:
– Nhược Hy, em thấy thế nào rồi?
Lý Nhược Hy chống tay ngồi dậy, tay chân đều tê dại. Cô nhìn xung quanh nhưng trước mắt đều mờ mịt, cô tập trung nhìn anh, hốt hoảng gọi:
– Dung Hãn, anh có sao không? Hay là chúng ta đã xuống địa phủ cùng nhau rồi?
Mộ Dung Hãn cũng hùa theo cô:
– Đúng vậy, mãi em mới tỉnh dậy, nhanh lên chúng ta còn phải gặp Diêm Vương.
Lý Nhược Hy ngờ vực, cô nhìn xung quanh sau đó nhìn chính mình, thì ra cô đang ở bệnh viện. Nhưng nếu vậy thì Mộ Dung Hãn cũng phải cấp cứu hoặc gì đó chứ, anh ấy bị rắn cắn cơ mà.
Mộ Dung Hãn quan tâm hỏi cô:
– Em thấy đau ở đâu à?
Lý Nhược Hy lắc đầu, cô hỏi anh:
– Anh lừa em đúng không?
Mộ Dung Hãn đành nói ra sự thật cho cô nghe, anh cũng kể tường tận kế hoạch của mình đã dàn dựng như thế nào.
Lý Nhược Hy thật sự giận dỗi, cô nhất quyết không nghe anh, lập tức dứt dây truyền nước đòi xuống giường.
Mộ Dung Hãn kéo cô lại rồi nói:
– Nhược Hy, cả hai mẹ con em đều có thể sống sót nếu chúng ta chữa trị theo đúng pháp liệu. Em chỉ cần dưỡng sức khoẻ, sau khi phẫu thuật thì có thể hồi phục như thường rồi.
Lý Nhược Hy lúc này mới nghĩ ra rằng cô đã kể hết cho anh, có lẽ anh cũng đã biết được nên mới nói như thế. Cô không tin nên hỏi anh.
– Chắc anh lại lừa dối tôi, bỏ đi đứa bé đúng không?
Mộ Dung Hãn lắc đầu, anh kiên nhẫn giải thích:
– Không có chuyện đó đâu, anh gọi bác sĩ vào giải thích kỹ hơn cho em nhé.
Một lát sau thì bác sĩ trước kia làm phẫu thuật cho anh vào cùng với một vị bác sĩ khác, bác sĩ nam kia lập tức nói:
– Như thế này nhé, lời của Mộ tổng nói không sai, chúng tôi đã dựa vào sức khoẻ của cô để lên pháp liệu cho cô rồi. Đợi khi cô có sức khoẻ thật tốt thì chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ phần u đi, vì mới ở giai đoạn đầu nên cô không cần quá lo lắng. Hơn nữa, bây giờ y học cũng rất tiên tiến nên chúng tôi sẽ cố gắng bảo hộ đứa bé một cách tốt nhất.
Lý Nhược Hy vẫn chưa thực sự tin nên hỏi lại:
– Thế sao trước kia có vị bác sĩ nào đó nói với tôi rằng không có một sự đảm bảo cho đứa bé?
Bác sĩ phụ trách cho Mộ Dung Hãn trước kia giải thích thêm:
– Có lẽ bác sĩ đó chưa có đủ chuyên môn. Chúng tôi đã làm trong ngành y rất nhiều năm, cô tin tưởng chúng tôi chứ?
Sau khi được bác sĩ trấn an thì Lý Nhược Hy cũng chấp nhận phẫu thuật.
Sau khi hai vị bác sĩ kia rời đi thì bà nội Bùi cùng với bố mẹ Mộ Dung cũng tới nơi. Họ nhìn thấy cô thì vui vẻ không ngừng, bà nội và mẹ chồng cô còn vì quá xúc động mà rơi nước mắt. Bố Mộ Dung vẫn không ngừng lườm huýt con trai mình.
– Nhược Hy à, cháu thấy sao rồi?
Lý Nhược Hy đáp lại bà nội:
– Cháu ổn ạ.
Lê Như Hoa nắm tay cô rồi an ủi:
– Về là tốt rồi, là tốt rồi.
Bọn họ còn chưa biết tình hình sức khoẻ của Nhược Hy nên Mộ Dung Hãn liền nói:
– Mọi người chuẩn bị tinh thần nghe con nói.
Bà nội và bố mẹ anh đều nhìn về hướng anh. Mộ Dung Hãn bắt đầu lấy can đảm.
– Nhược Hy đang bị ung thư tuyến giáp ở giai đoạn đầu, cần phải làm phẫu thuật.
Bà nội Bùi nghe thấy vậy thì không nhịn được liền nghiêng ngả vào người của mẹ Lê Như Hoa.
Anh thấy vậy nhưng vẫn phải nói tiếp:
– Vì sức khoẻ của cô ấy khá yếu nên cần chăm sóc, khi sức khoẻ ổn định thì sẽ làm phẫu thuật, mọi người yên tâm, cả hai mẹ con sẽ được an toàn thôi.
Họ nghe thấy xong như vậy thì cũng yên tâm hơn phần nào. Bố Mộ Dung nói kháy anh:
– Cũng may ai đó còn biết mang con nhà người ta về, nếu không thì không biết con bé sẽ phải thế nào nữa.
Đúng là do anh sai nên không thể chối cãi, bây giờ cả nhà đang nói chuyện vui vẻ với Lý Nhược Hy, một mình anh bị bỏ ra góc, không biết rằng ai mới là con cháu ruột nữa đây.
***
Đến giờ ăn trưa hôm sau, Mộ Dung Hãn đi lấy đồ ăn cho cô. Bây giờ chỉ có một mình Lý Nhược Hy ở trong phòng. Khi cô nghe tiếng bước chân của ai đó thì liền nói lớn:
– Dung Hãn, anh về rồi sao?
Vì cô nằm quay lưng với cửa nên chẳng biết là ai vào. Nhưng khi cô quay người lại thì liền nhìn thấy một người phụ nữ bịt kín mặt đi đến. Cô ta nhìn thấy chiếc bấm móng tay ở đầu bàn thì liền cầm lấy, sau đó nhanh chóng khui con dao dấu bên trong ra rồi tiến lại gần chỗ Lý Nhược Hy.
– Cô là ai? Mua ra ngoài ngay.
Lý Nhược Hy hoảng loạn kêu lên, vì cô vẫn còn truyền nước nên rất khó để rời đi, bây giờ cô rất hoảng.
Hạ Khánh Liên liền bỏ khẩu trang ra một chút rồi cầm dao tới chỗ cô, cô ta dừng sức đâm vào người cô.
– Đi chết đi, Lý Nhược Hy,
Lúc này Lý Nhược Hy mới phát hiện ra người phụ nữ này chính là Hạ Khánh Liên. Cô vừa kịp lúc túm được con dao bé đó nhưng sức khoẻ của Hạ Khánh Liên tốt hơn cô nhiều nên Lý Nhược Hy rơi vào yếu thế. Cô cố gắng chạm người vào nút bấm gọi bác sĩ để cầu cứu. Hạ Khánh Liên nhận thức được nên mới dùng sức nhiều hơn.
– Cô định cầu cứu ai? Vậy thì chết đi trước khi có người tới.
Lúc này, Mộ Dung Hãn đang đi ở hành lang, anh nhìn thấy bác sĩ đi vào phòng của Lý Nhược Hy thì liền chạy thật nhanh lại xem có chuyện gì xảy ra không.
Bác sĩ kêu lên:
– Cô có sao không?