Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 97: Không có sự thật nào có thể bị chôn vùi



Sau hết thảy thì Lương Hoài vẫn thản nhiên đi về nhưng khi vừa về tới nhà thì anh ta liền vội vã nói chuyện với Tinh Hà, anh ta ôm cô ấy như lấy thêm can đảm vậy.

– Tinh Hà, anh yêu em.

Tinh Hà quả thật có yêu Lương Hoài nhưng cô ấy yêu anh của ngày xưa hơn bây giờ. Cô đau đớn ôm chầm lấy anh rồi đáp:

– Ừm.

Lương Hoài sau khi đủ thoả mãn thì mới buông Tinh Hà ra nhưng dường như đó chỉ là tưởng tượng. Lương Hoài tha thiết ôm hôn Tinh Hà, vì anh ta quá hoảng mà mỗi lúc nghĩ đến tương lai có thể nhận kia mà trong lòng đau đớn.

– Á, Lương Hoài, đau quá.

Lương Hoài đã cắn môi của Tinh Hà một cách mạnh bạo. Sau khi nhận ra được vấn đề thì anh ta liền hối lỗi.

– Anh xin lỗi.

Tinh Hà cũng bị anh dụ dỗ mà triền miên suốt một đêm.

***

Buổi trưa hôm sau, có một thợ đốn củi đi đốn củi ở khu rừng rậm rạp, anh ta lần theo lối mòn mà phát hiện ra một chiếc xe ô tô bị rơi.

– Á

Anh ta hoảng loạn hét lên vì phát hiện bên trong có người, thậm chí mùi hôi thối còn bốc lên vì cơ thể đang dần bị mục rữa nhưng có vẻ như chỉ cách đây không lâu.

Ở đó không xa, cũng có một tiếng hét tương tự.

– Á.

Lại là một người thợ đốn củi cùng đoàn với người vừa nãy, anh ta cũng phát hiện ra một bao tải kỳ lạ nhưng khi anh ta tới gần thì nhìn thấy bàn tay người.

Sau khi trình báo công an, bọn họ vẫn run rẩy không thôi. Cảnh sát tra hỏi mãi thì họ mới mấp máy nói được vài lời.

– Chúng tôi nhìn thấy ở dưới đường mòn, bên trên là vực nên có lẽ bị rơi từ trên xuống bởi vì nếu đi đường mòn sẽ rất cực khổ.

Công an dựa vào lời khai thì lập tức đi điều tra thêm nhưng đầu tiên là xác định ADN nạn nhân. Vì bọn họ bị rơi xuống vách núi đã lâu, lại còn bị kiến và côn trùng phá huỷ nên chỉ còn cách xác nhận ADN mà thôi.

Từ chiếc điện thoại của nạn nhân, công an lập tức báo cáo với công an trưởng.

– Tôi tìm thấy một đoạn video từ điện thoại của nạn nhân, hộp đen cũng vừa được khôi phục. Chúng ta cần xác nhận rõ ràng hơn.

***

Không lâu sau đó, thời sự đưa tin ầm ầm, trên khắp các diễn đàn cũng đều tràn lan tin tức, thậm chí còn cả ảnh chụp vô cùng rõ nét.

Lương Hoài đọc được thì liền hoảng loạn. Anh ta không ngờ rằng lại có người phát hiện ra họ nữa. Anh sắp xếp chút đồ cần thiết trước rồi chạy đến tìm Tinh Hà trong phòng ngủ.

– Tinh Hà, em đi cùng anh được không?

Tinh Hà nhíu mày khó hiểu, cô hỏi anh:

– Đi đâu?

Lương Hoài vẫn giấu nhẹm chuyện đi, cùng lúc đó, Tinh Hà đang lướt điện thoại thì thấy tin tức của Huỳnh Hải Nam, Hạ Khánh Liên, sau đó còn có cả tin tức mất tích người được tìm thấy.

Lương Hoài chưa bao giờ làm việc xấu mà lại sợ hãi như vậy nên anh ta liền bối rối, giọng nói cũng run rẩy vài phần.

– Tinh Hà, em suy nghĩ cho kỹ. Anh tự dưng không muốn sống như vậy nữa, chúng ta rời đi được không? Đi càng xa càng tốt.

Tinh Hà dần liên kết được gì đó, không phải do cô nghĩ nhiều mà là ai cũng sẽ có suy nghĩ như vậy, chắc chắn Huỳnh Hải Nam và Hạ Khánh Liên có liên quan tới Lương Hoài. Nhưng nếu anh không làm việc gì sai thì tại sao phải trốn.

Lương Hoài lập tức phản bác.

– Anh không trốn, chỉ là muốn rời khỏi đây thôi.

Tinh Hà vẫn không chịu đi, cô lắc đầu rồi thản nhiên đọc tin tức.

– Em không muốn đi, gia đình em ở đây, không phải đi đâu hết,

Lương Hoài thất vọng nhưng anh vẫn muốn thuyết phục cô theo mình, anh suy nghĩ một lát rồi dặn dò:

– Anh ra ngoài mua ít đồ, em ở nhà suy nghĩ đi. Nếu đi thì chúng ta cùng đi. Còn không thì anh sẽ đi một mình.

Sau khi Lương Hoài rời đi thì Tinh Hà liền suy nghĩ, cô cố tình lảng tránh vấn đề không phải vì cô không muốn đi cùng mà là vì cô muốn tìm hiểu nguyên nhân.

Ngay lúc này, công an bấm chuông cửa nhà cô. Tinh Hà hoảng loạn, cô cố gắng điềm tĩnh rồi mở cửa.

Công an cũng rất từ tốn mà hỏi thăm cô:

– Xin chào, cho hỏi anh Lương Hoài có ở nhà không ạ?

Tinh Hà lắc đầu, bọn họ giơ giấy phép rồi đi vào tìm người gấp.

Tinh Hà cầm trong tay điện thoại liền nhắn tin cho Lương Hoài: “Có công an đến, đừng về.”

Mãi sau Lương Hoài nhận được tin nhắn của cô thì liền hoảng hốt, anh ta nhìn xung quanh một hồi xem có ai đáng nghi không rồi lên xe ô tô.

Khi công an ra về, họ có dặn dò cô.

– Nếu như Lương Hoài về, hãy lập tức báo cáo cho chúng tôi, anh ta đang là người có liên quan đến vụ án, nếu như cô che giấu thì cũng đồng nghĩa là đồng phạm với anh ta.

Tinh Hà gật đầu, sau khi họ đi thì cô mới dám thở dài sau đó thì chủ động gọi điện cho Lương Hoài.

– Alo, anh đang ở đâu?

Lương Hoài sốt sắng nhìn ngó xung quanh, ngồi im trong xe ô tô rồi trả lời:

– Tinh Hà em có đi cùng anh không, nếu có hãy đi đến địa điểm này, anh đợi em. Đúng chín giờ tối, nếu em không đến thì anh sẽ rời đi một mình.

Tinh Hà không dám đáp lại ngay, trong lúc cô lưỡng lự thì Lương Hoài nói thêm:

– Tinh Hà, anh mãi yêu em.

Tinh Hà chỉ đáp lại:

– Ừm.

Cô cầm điện thoại trong tay, sau đó vài giây thì nhận được địa chỉ từ Lương Hoài. Cô cũng đang rất bối rối, trong mối quan hệ này, cô không thể thấu hiểu nổi Lương Hoài. Ngay cả bây giờ cũng vậy, vì sao anh phải trốn tránh, vì sao công an lại đến tìm anh, cô đều không biết.

– Lương Hoài, rốt cuộc anh đã làm ra chuyện gì? Có khi nào anh liên quan tới mấy vụ án kia không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.