Dịch giả: Hương Ly
Lạc Vấn dừng lại ở phía bãi cỏ giây lát, bước nhanh tới nhìn thấy tên tiểu lưu manh đang nằm dưới đất, toàn thân đầy máu, chân tay vẫn đang co giật, ngẩn người vài giây, quay sang nghiêm giọng nói với đôi bạn trẻ đã hoảng sợ đến ngẩn người: “Cô cậu đã làm gì thế này?”
Chu Tuệ Như không nói được câu nào, sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt trợn trừng.
Quách Vũ miệng run run, giọng nói run rẩy: “Mau, mau đưa đến bệnh viện.”
Lạc Vấn cúi người xuống nhìn tên tiểu lưu manh, thở dài: “Đã rách cả tim rồi, không cứu sống được đâu.”
“Không cứu sống được?” Quách Vũ lặp lại câu nói này, mắt nhìn chân tay tên tiểu lưu manh đã dần dần ngừng cử động, không kìm được trào nước mắt.
Lạc Vấn nhìn hai người bọn họ đang cúi đầu khóc thút thít, mím môi nói:
“Cô cậu mau đi báo cảnh sát, tự thú đi.”
“Báo cảnh sát tự thú…”, Quách Vũ đứng ngẩn người, tiếp đó đứng không vững nữa, ngã xuống, “Nhưng… nhưng mà gã suồng sã động chạm với cô ấy trước, đây có lẽ được gọi là sự phòng vệ thích đáng chứ? Như vậy… như vậy có phải ngồi tù không? Phải… phải đền bao nhiêu tiền?” Đầu óc cậu rõ ràng đã vô cùng hoảng loạn, thực sự không biết phải làm như thế nào.
Lạc Vấn chăm chú nhìn cậu: “Cậu có muốn nghe lời nói thật không?”
Cậu đờ đẫn gật đầu.
“Ta nhìn thấy trên đầu thi thể có vết thương, ở trên người cũng bị đâm ba nhát dao, hơn nữa một nhát đâm xuyên qua cả xương sườn, đâm thẳng vào tim.
Thông thường xương sườn rất cứng chắc, không dễ dàng bị đâm xuyên qua.
Trên đầu nạn nhân bị đập, ở người bị đâm ba nhát, thậm chí bị đâm qua cả xương sườn, liệu có sự phòng vệ chính đáng nào như vậy không? E rằng, ngay cả việc được coi là ngộ sát cũng không được tính.”
Quách Vũ đau khổ kêu lên: “Nhưng… nhưng sự thực chính là như vậy mà.
Chính là gã thô lỗ với cô ấy trước, như vậy sao lại không được coi là phòng vệ chính đáng chứ?”
Lạc Vấn lắc đầu: “Cảnh sát cần phải nhìn chứng cứ, khi đứng trước những chứng cứ trực tiếp của thi thể, liệu có tin vào khẩu cung đối phương của cậu hay không, thì cũng khó nói lắm.
“Việc này!” Việc này khiến Quách Vũ buồn nôn, cậu ngậm chặt miệng lại, cảm giác như cả thế giới chỉ là một mảng tăm tối. Cậu nghĩ đến khoản thu nhập ít ỏi của mình, cậu nghĩ đến bố mẹ đang ở vùng quê nghèo khó của cậu, cậu nghĩ đến đứa em gái tật nguyền vẫn cần người chăm sóc ở nhà của cậu. Cậu cảm thấy cuộc sống này đột nhiên mất đi toàn bộ sắc màu.
Lạc Vấn nhìn hai người, khẽ thở dài, mím môi lắc đầu.
Đột nhiên đúng lúc này, Quách Vũ mở mắt long sòng sọc nhìn Lạc Vấn nói:
“Người là do tôi giết, tôi nhìn thấy hắn vô lễ với cô ấy, liền chạy đến đập vào đầu hắn, lại đâm hắn mấy nhát dao, không liên quan đến cô ấy.”
Câu nói này vừa buông ra, Lạc Vấn vô cùng kinh ngạc, bởi vì lúc này đây ông nhìn thấy con dao vẫn nằm trong tay Chu Tuệ Như, ở trên tay và quần áo của Chu Tuệ Như đều đầy máu, thế nhưng trên tay và người của Quách Vũ không có đến nửa giọt, cậu ấy muốn gánh tội thay cho cô ấy sao?
Chu Tuệ Như đồng thời cũng kinh ngạc nhìn Quách Vũ: “Anh… tại sao anh… tại sao lại nói như vậy?”
“Không… không vì sao cả, chính là do tôi làm, không liên quan đến cô, cô cần phải sống thật tốt.” Cậu hoảng hốt cúi đầu, lôi di động ra, “Tôi… tôi bây giờ sẽ báo cảnh sát, tôi… tôi bây giờ đi tự thú.”
“Không không, việc này vốn không phải như vậy mà! Người rõ ràng là do tôi giết, không phải do anh giết!” Chu Tuệ Như vội vàng kêu lên, đồng thời nước mắt càng tuôn rơi lã chã.
“Chàng trai, đợi một lát” Lạc Vấn bình tĩnh gọi cậu, “Cậu nói người là do cậu giết, nhưng sao con dao lại ở trong tay cô ấy, trên người cô ấy sao lại toàn là máu, mà trên người cậu lại không có?”
“Việc này… việc này…”, Quách Vũ ngẩn người rồi phản ứng lại, cho dù mình có nói như vậy thì cảnh sát cũng sẽ không tin.
Đúng lúc này, Chu Tuệ Như chợt dừng khóc, chậm rãi nói: “Người là do tôi giết, chú cũng nhìn thấy rồi, có thể làm chứng, dao cũng ở trong tay tôi, trên người tôi dính đầy máu, không liên quan đến anh, anh đi đi.”
Lạc Vấn lại một lần nữa kinh ngạc, cho dù vừa rồi ông không nhìn thấy họ giết người, nhưng theo như con mắt chuyên nghiệp của ông thì có thể nhận ra, việc tên tiểu lưu manh bị giết hại đều có liên quan tới cả hai người, không phải riêng cá nhân một người nào có thể giết được.
Ông nhìn cả hai người: “Cả hai cháu đều muốn che giấu cho đối phương sao?”
Cả hai người đều không lên tiếng.
“Các cháu là người yêu của nhau phải không?”
Quách Vũ thoáng đỏ mặt, bắt đầu: “Không phải.”
Chu Tuệ Như tương tự cũng phủ nhận.
Lạc Vấn nhìn Quách Vũ: “Vậy thì cậu rất thích cô ấy có phải không?”
Quách Vũ liền ngẩn người, sau đó chậm rãi gật đầu.
Chu Tuệ Như kinh ngạc nhìn cậu: “Anh thích tôi sao? Sao chưa bao giờ anh nói với tôi cả?”
“Tôi…”, Quách Vũ không thốt lên lời.
“Ta hiểu rồi”, Lạc Vấn thở dài, “Người là do cả hai các cháu giết, cho dù đó là sự cố ngoài mong muốn, có phải vậy không? Nhưng ta nói thật, với hiện trường như thế này không thể nào khiến cho cảnh sát tin rằng đây là sự phòng vệ chính đáng. Nhưng nếu báo cảnh sát tự thú sớm, nói rõ cho tình huống lúc đó có thể sẽ được xử thành tội ngộ sát, có thể có thể chắc sẽ được miễn giảm một số hình phạt. Ta cần phải nhắc nhở các cháu đừng có nghĩ cách gánh tội thay cho đối phương, bởi vì kết quả của hành động như vậy chỉ là vô ích mà thôi, hơn nữa nếu như vậy, thì cho dù sau này các cháu có nói rõ tình hình lúc đó ra thì cảnh sát vẫn nghi ngờ tính chân thực.” Nói xong, ông quay người bước từng bước nặng nề rời khỏi đó, ông cũng không muốn gây thêm phiền phức.
Sau khi đi thêm mấy bước, ông nghe thấy tiếng Quách Vũ đau khổ kêu rên:
“Tại sao lại như thế này? Tại sao lại như thế này!”
Ông quay đầu nhìn thấy hai người vẫn ngồi im ở vị trí cũ, trong mắt tràn ngập nỗi tuyệt vọng. Ông thở dài, rồi lại cúi đầu đi về phía trước, sau khi đi mấy bước, lại quay đầu lại nhìn, hai người vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ, ông lại cắn chặt răng đi lên phía trước mấy bước rồi lại quay đầu nhìn, hai người vẫn cứ như vậy, trái tim ông chợt co thắt lại.
Trong quỹ đạo cuộc sống của hai bạn trẻ này, chỉ vì một sự cố ngoài mong muốn trong buổi tối ngày hôm nay, chính là bởi vì một tên tiểu lưu manh gây chuyện thị phi mà thay đổi hoàn toàn sao?
Cho dù có xử nhẹ, bị nhốt bảy, tám năm, nhưng bọn họ đều còn trẻ, đây là quãng thời gian tuổi trẻ trân quý nhất, đã bị vùi dập, sau khi ra tù, họ cần phải tiếp tục sống như thế nào đây?
Trong lòng ông trào lên một niềm xúc động vô cớ, sau khi đắn đo giây lát, rốt cuộc lần này sự kích động đã chiến thắng lí trí, ông liền quay người lại, bước thật nhanh lại chỗ hai người bọn họ, ngừng một lát rồi lên tiếng: “Nếu như, nếu như vẫn còn cách thức khác để cứu vãn, các cháu có muốn thử không?”
Sau khi nói xong câu này, chính Lạc Vấn cũng giật nảy mình.
Ông từng là thành viên của tổ Chuyên án hình sự của Sở Công an tỉnh, là Trưởng ban Kĩ thuật hình sự của Sở Công an thành phố Ninh, hơn 40 tuổi đã là thiên tài nhận được giải thưởng hạng nhất về việc nghiên cứu khoa học kĩ thuật giám định của Bộ Công an, là chuyên gia tài năng của hai khoa Pháp y và Kiểm định vật chứng. Lần này đây, ông quyết định dùng khả năng của mình để thay đổi số phận của hai bạn trẻ đang bất lực không có ai giúp đỡ, ông chuẩn bị tạo dựng nên một tội lỗi không chứng cứ, một vụ án mãi mãi không thể nào phá nổi.