Dịch giả: Hương Ly
Chập tối, Lạc Vấn khoác túi của ông trên vai xuất hiện ở trước quán mì, Chu Tuệ Như vừa nhìn thấy ông, giả vờ cúi đầu như không quen biết, sau đó nghĩ một lát lại ngẩng đầu lên vội vàng ra hiệu bằng mắt với ông.
Lạc Vấn không nhìn về phía Chu Tuệ Như mà yên lặng đứng yên tại chỗ rồi nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới bước vào quán.
Ông đứng trước bảng menu, giả vờ như xem thực đơn: “Ồ, ăn gì bây giờ nhỉ?”
Chu Tuệ Như vội đi tới, hạ giọng nói: “Hôm nay cảnh sát đến tìm cháu rồi.”
Lạc Vấn khẽ mỉm cười, gật đầu, tiếp đó liền nói: “Vẫn ăn mì thịt bò vậy, ồ… không biết cửa hàng mình có giao đồ ăn đến tận nơi không? Bây giờ tôi vẫn còn có chút việc, có thể làm xong rồi đưa đến.”
Chu Tuệ Như lập tức hiểu ý, liền nói: “Không vấn đề gì, chú hãy nói địa chỉ, lát nữa cháu sẽ đưa đến.”
“Ồ, thật ngại quá, làm phiền rồi.” Lạc Vấn nói địa chỉ của ông, sau đó liền bước ra ngoài quán.
Sau khi về đến nhà, chờ thêm hơn mười phút, chuông cửa vang lên, Lạc Vấn ra mở cửa, Chu Tuệ Như đang cầm đồ ăn đứng ở trước cửa. Lạc Vấn lên tiếng:
“Cháu vào đi.”
Đúng lúc này con chó nhỏ liền chạy ra, sủa mấy tiếng gâu gâu khe khẽ, rồi lại chạy trốn vào cạnh ghế sofa.
Chu Tuệ Như vui vẻ nhìn chú chó nhỏ: “Ôi, vết thương của nó đã khỏi hẳn rồi, đã chạy được rồi.”
Lạc Vấn mỉm cười, nhìn chú chó nhỏ rồi nói: “Đúng vậy, khỏe rất nhanh, chỉ mấy hôm đã chạy nhảy được rồi.”
Nói xong, ông quay lưng lại, ánh mắt hơi tối lại. Ông nhớ đến tám năm trước, gần như là một chú chó nhỏ giống y hệt, cũng bị thương, cũng là chỉ mấy hôm sau đã khỏi hoàn toàn, chạy nhảy tung tăng – giống như bây giờ vậy. Lúc đó con gái ông vui mừng lắm, nó cùng với mẹ tắm cho chú chó nhỏ vô cùng sạch sẽ, ôm nó trong tay, chơi đùa. Lạc Vấn nhìn thấy thì luôn giằng chú chó nhỏ ra, nói chó bẩn, sức đề kháng của trẻ con rất kém, không khéo sẽ mắc bệnh.
Con gái ông lập tức òa khóc, Lạc Vấn đành phải bất lực trả con chó nhỏ lại cho nó.
Nhớ đến chuyện cũ, tất cả các thứ cảm xúc trong ông lại trào dâng, con mắt bất giác hơi ươn ướt. Nếu như thời gian có thể dừng lại thì tuyệt biết bao.
Ông khẽ thở dài, mím môi, kéo tâm trạng quay trở lại thực tại, thu cảm xúc lại, rót cho Chu Tuệ Như một cốc nước, nói: “Hôm nay có tình hình gì vậy? Cháu cứ từ từ nói.”
Chu Tuệ Như cố gắng tường thuật lại tỉ mỉ nhất cuộc hội thoại sáng nay cho Lạc Vấn nghe.
Nghe xong, Lạc Vấn mỉm cười, nói: “Rất tốt, chính là cần nói như vậy, cháu làm đúng lắm. Phải rồi, sáng nay cháu cũng mặc chiếc quần này phải không?”
“Đúng vậy, chú bảo cháu mấy ngày này đều mặc quần dài mà.”
Lạc Vấn tối hôm đó bởi vì thời gian gấp rút không nói cho hai bạn trẻ biết nguyên nhân mà chỉ kịp dặn dò những việc mà họ cần phải làm, nhưng Chu Tuệ Như và Quách Vũ đều nhất nhất làm theo.
Lạc Vấn nói: “Thế thì tốt. Bây giờ vết thương thế nào rồi?”
“Đã đóng vẩy rồi ạ.”
“Ừm… nếu không phiền liệu có thể để chú nhìn xem thế nào không?”
“Đương nhiên ạ.” Chu Tuệ Như xắn ống quần lên, nhưng vết thương ở đầu gối, ống quần bò không xắn lên trên được, Chu Tuệ Như ngại ngùng nói:
“Cháu… cháu vào nhà vệ sinh thay đồ được không ạ?”
Lạc Vấn vội lắc đầu: “Không cần đâu, cháu là cô gái trẻ, thay đồ ở trong phòng ta như thế không hợp lí, như vậy chẳng phải ta đã trở thành một ông chú quái dị rồi sao?”
Lạc Vấn làm mặt quỷ, rồi lại nói: “Xắn ống quần lên, ta nhìn qua là được rồi.”
Chu Tuệ Như lộ ra nụ cười dịu dàng, cô lại càng tin tưởng thêm người chú này, bởi vì cô nhận ra sự giúp đỡ của chú ấy không kèm theo bất cứ ý đồ đen tối nào.
Cô cố gắng hết sức để xắn ống quần lên, Lạc Vấn cũng nhìn thấy sơ qua, bèn nói: “Bây giờ nhiệt độ cao, tốc độ lành vết thương còn nhanh hơn so với sự dự liệu của ta. Phải rồi, miệng vết thương có ngứa không?”
“Ngứa lắm ạ, nhưng cháu không dám gãi, rất là khó chịu.”
Lạc Vấn gật đầu: “Vậy thì, bắt đầu từ sáng ngày mai, cháu hãy mặc váy ngắn đi, để lộ đầu gối ra, nhưng ngày mai cháu cần phải băng bó vết thương, nhưng không cần băng bó toàn bộ cả vết thương mà hãy để lại một chút để người khác có thể nhìn thấy, đến ngày kia thì không cần phải băng bó nữa, chỉ bôi chút thuốc tiêu độc là được rồi.”
“Vâng ạ.”
“Phải rồi, chỗ bị trẹo ở cổ chân cháu thì sao?”
“Hôm qua còn hơi đau một chút, nhưng hôm nay hình như khỏi hẳn rồi, cháu không cảm thấy đau nữa.”
“Thật tệ quá, khỏi nhanh quá rồi, tại ta hôm đó ra tay không đủ mạnh, tình huống lí tưởng nhất chính là bị bong gân sưng lên, như vậy mới càng có thể giải thích là không đi được cần phải có người cõng. Nhưng có điều, người khác không phải là cháu, không biết là cháu có đau hay không, vậy thì trong mấy ngày tiếp theo, cháu vẫn cứ cố gắng đi cà nhắc một chút để tỏ ra đang gần khỏi, cháu hiểu ý của ta chứ?”
Chu Tuệ Như liền gật đầu: “Cháu hiểu ạ, nhưng cháu có chút thắc mắc, tại sao mấy ngày vừa qua phải mặc quần dài, nhưng bắt đầu từ ngày mai lại mặc váy ạ?”
Lạc Vấn nói: “Ta xin lỗi, hôm đó không có đủ thời gian để giải thích với cháu. Lần đầu tiên cảnh sát đến tìm cháu, cháu nói cho họ biết cháu bị ngã, chảy khá nhiều máu, cảnh sát sẽ rất muốn xem cháu có bị thương thật hay không để xem cháu có nói dối hay không. Nhưng nếu cháu mặc váy để cho cảnh sát nhìn thấy vết thương, người cảnh sát ngốc nghếch đương nhiên sẽ không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng gặp phải người cảnh sát mẫn cảm, đặc biệt nếu như là cảnh sát nữ, họ có kinh nghiệm cuộc sống. Thông thường các cô gái đùi bị thương sẽ mặc quần dài để che vết thương, dù sao với các cô gái thì vẻ bề ngoài vẫn quan trọng hơn sự thuận tiện. Hôm nay cảnh sát tới tìm cháu nhìn thấy cháu mặc quần dài, chỉ cần nghĩ một chút sẽ thấy ngay trạng thái của cháu rất phù hợp với lẽ thường. Và lần sau khi họ đến tìm cháu, cháu mặc váy, quấn băng. Đây là bởi vì mùa hè khi vết thương bắt đầu lên da non thì rất ngứa, mặc quần dài thì sẽ vô cùng khó chịu. Nhưng bên ngoài vết băng bó vẫn cần phải để hở ra một chút vết thương, để họ nhìn thấy cháu thực sự là bị thương, chứ không hề nói dối. Tiếp theo đó, khi vết thương bắt đầu bong vẩy, đương nhiên không cần đến tẩm gạc băng bó, mấy hôm nữa là sẽ khỏi.”
Chu Tuệ Như trợn trừng mắt với vẻ khó tin: “Thì ra là như vậy?”
“Hôm nay cháu có gặp Quách Vũ không?”
“Lúc chú vừa đi một lát thì anh ấy đến, cháu nói với anh ấy hôm nay cảnh sát tới tìm cháu, cháu đến tìm chú trước, anh ấy nói đợi một chút nữa anh ấy sẽ quay lại ăn đêm để thương lượng với cháu.”
“Được, vậy thì lát nữa, cháu hãy chuyển lời cho cậu ấy, trong mấy ngày nữa, khả năng cảnh sát sẽ lần lượt tìm hai người các cháu để tìm hiểu tình hình, tất cả mọi việc cứ tiến hành theo kế hoạch. Ta đặc biệt nhắc nhở thêm lần nữa, hai người các cháu bất luận có việc gì gấp rút, đều không được phép gọi điện thoại hay nhắn tin cho nhau.”