Dịch giả: Hương Ly
“Anh cả, đêm ngày 8 tháng 9, Lạc Vấn gần 12 giờ mới trở về tiểu khu dân cư, đi bộ một mình về.” Trên màn hình máy vi tính đang chiếu đoạn video của máy camera, Dương Học Quân đứng bên giải thích.
Triệu Thiết Dân nhìn chằm chằm vào hình ảnh, dù điều kiện ánh sáng buổi tối không được lí tưởng, nhưng dù sao cũng là khu dân cư cao cấp, độ phân giải của máy quay cũng cao hơn những camera thông thường khác một chút. Ở cổng tiểu khu dân cư vừa vặn có hai ngọn đèn đường, cho nên đại khái vẫn nhận ra được khuôn mặt của người xuất hiện trong đó.
“Anh ta đi đường không hề cúi đầu, hành động rất tự nhiên, trên người hình như cũng không có vết máu, không nhận ra có điều gì khác lạ cả. Nhưng tận gần 12 giờ đêm mới về nhà… ưm, có vẻ hơi muộn.” Triệu Thiết Dân nói.
“Phía sau vẫn còn.” Lâm Kỳ tắt đoạn video này đi, rồi lại mở file video tiếp theo, kéo đến quãng giữa, nói “Mấy tiếng sau, lúc 2 giờ kém 10 phút, Lạc Vấn lái chiếc xe Audi của anh ta rời khỏi tiểu khu. Đương nhiên, ánh sáng không được tốt, không nhìn rõ được khuôn mặt của người lái xe, nhưng biển số xe thì nhìn rất rõ, chiếc xe này đúng là của ông ta. Hai mươi phút sau, 2 giờ 10 phút Lạc Vấn lái xe quay trở về tiểu khu. Đêm hôm khuya khoắt, ông ta ra ngoài hai mươi phút, không được bình thường cho lắm.”
Triệu Thiết Dân nhíu mày từ từ gật đầu: “Quả thực đúng như Nghiêm Lương nghi ngờ thì phải?” Ông tua đi tua lại xem mấy lần hình ảnh Lạc Vấn lái xe quay trở về tiểu khu nói: “Có thể phán đoán khi anh ta quay trở lại, trên xe có còn ai không?”
Dương Học Quân lắc đầu: “Chỉ có thể phán đoán trên ghế lái phụ không có ai, nhưng không xem rõ được ở hàng ghế sau có người hay không.”
“Hình như việc này vẫn chưa đủ.”
Dương Học Quân đóng file video này lại, rồi lại mở một file tiếp theo: “3 giờ 35 phút, Lạc Vấn lại một lần nữa lái xe rời khỏi tiểu khu dân cư, nhưng sau lần này, đến tận 9 giờ hơn, ông ta mới quay trở về.”
Triệu Thiết Dân thở phào nói, “Nghiêm Lương nói Từ Thiêm Đinh là do Chu Tuệ Như và Quách Vũ giết chết, Lạc Vấn chỉ là người xử lí chuyện phía sau, khẩu cung của hai người đó cũng là do Lạc Vấn dạy. Nếu Lạc Vấn cần phải dạy bọn họ ứng phó như thế nào, vậy thì chắc chắn sau khi xảy ra vụ án sẽ phải dạy họ luôn. Gần 2 giờ sáng, anh ta lái xe rời khỏi tiểu khu, hai mươi phút sau lại trở về, khoảng thời gian hai mươi phút cần dạy hai người về khẩu cung rõ ràng không đủ, liệu có phải là… lúc đó trên xe anh ta chính là chở hai người này, đưa hai người này về hắn nhà anh ta không nhỉ?”
“Quá dễ mà, cứ trực tiếp tìm Lạc Vấn, hỏi xem ông ta nửa đêm ra ngoài làm gì, bất luận ông ta nói thế nào, chúng ta đều đi chứng thực, xem ông ta có thể nói ra được lí do gì.”
Triệu Thiết Dân lắc đầu: “Rất khó, nếu anh ta nói mình nửa đêm không ngủ được, đi dạo phố một vòng thì sao? Đêm hôm khuya khoắt, chẳng có cách nào chứng thực được những lời anh ta nói có thật hay không.”
“Việc này…”
“Những điều này không thể là chứng cứ chứng minh anh ta phạm tội, chỉ có thể nhận ra anh ta rất khả nghi, nếu anh ta tùy tiện viện ra lời nói dối, chúng ta cũng chẳng có cách để phản bác.”
“Vậy phải làm thế nào?” Dương Học Quân cảm thấy tình thế thật khó khăn. Triệu Thiết Dân nghĩ một lát, nói: “Anh ta sống ở tầng mấy?” “Tầng 7.”.
“Ồ, vậy thì hay rồi, trong thang máy có camera, sống ở tầng 7 chắc chắn đi thang máy. Kiểm tra xem đêm đó khi anh ta ra vào, trong thang máy ngoài anh ta, liệu có Chu Tuệ Như và Quách Vũ không, nếu có…” ông cười khẩy một tiếng, “Thế thì không sợ anh ta cãi chày cãi cối được nữa rồi.”
“Vâng, em đi điều tra ngay đây.”
Dương Học Quân vừa rời khỏi văn phòng chưa đến năm phút, đã cuống cuồng chạy trở về, cuống quýt nói: “Anh cả, bắt được rồi, bắt được hung thủ rồi.”
“Gì cơ?” Triệu Thiết Dân kinh ngạc trợn trừng mắt.
“Vừa mới bắt về!” Dương Học Quân thở dốc, nói: “Người của trung đội 2 sau khi thu thập dấu vân tay của người dân trong một tòa lầu, quay trở lại xe, bước đầu tiến hành đối chiếu, phát hiện ra dấu vân tay của một người hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay của hung thủ! Lúc đó bọn họ trực tiếp lên trên lầu bắt người, vừa mới đưa về. Người đó tên là Lý Phong Điền, 32 tuổi, người bản địa thành phố Hàng, ngoài phù hợp dấu vân tay, anh ta còn là một người thuận tay trái, hơn nữa loại thuốc anh ta hút chính là thuốc lá Lợi Quần, hoàn toàn trùng khớp! Việc của mấy người bọn Lạc Vấn, chỉ thuần túy là chúng ta đã quá đa nghi rồi.”
Triệu Thiết Dân kích động đứng bật dậy, đi đi lại lại mấy bước, nói: “Tốt quá, mau thẩm tra, ghi chép khẩu cung, bắt hắn phải nói rõ quá trình giết người trong từng vụ án! Lần này làm tốt lắm, thật không ngờ lại phá án được nhanh như vậy ha ha, rất tốt!” Trên mặt ông nở nụ cười đắc ý, rõ ràng, chuỗi án mạng này là vụ án lớn được hai cấp tỉnh thành phố vô cùng coi trọng, không ngờ chỉ có mấy tuần ngắn ngủi đã có thể phá được án, dù là đã dồn nhiều nguồn lực cảnh sát, nhưng tất cả những điều này đều rất xứng đáng! Những nhân viên liên quan, lần này đều lập được công lớn!
Còn về những lời phân tích của Nghiêm Lương, mấy nhân vật như Lạc Vấn, Chu Tuệ Như, Quách Vũ, đó thuần túy chỉ là những khúc nhạc đệm không liên quan gì đến vụ án.