Người trong phòng uống đến say sưa, cánh đàn ông bá vai bá cổ xưng huynh gọi đệ, chị em phụ nữ thì túm tụm tự sướng tỷ muội tình thâm, tui cũng uống được kha khá, bèn nói với Cố Y Lương một tiếng, đứng dậy đi tới nhà vệ sinh rửa mặt.
Tui vốc nước lên rửa mặt, dòng nước mát lạnh khiến thân nhiệt xuống thấp hơn một chút.
Tui vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đụng ngay phải một người.
Tui vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không nhìn rõ đường.”
Người đó xua tay: “Không sao…!Ủa? Ngôn Ngôn?”
Bị gọi tên thân mật, tui dụi mắt nhìn kỹ, chẳng phải đây là chú Tề, bạn làm ăn thân thiết của lão Hoàng sao!
Tui uống đến hơi váng vất, hai chữ “chú Tề” ngậm trong miệng hồi lâu không thốt ra được, chú Tề cười ha hả, vỗ vai tui: “Quên chú rồi à? Hồi cháu còn bé chua từng bế cháu đấy…”
Cố Y Lương đột ngột xuất hiện bên cạnh tui đúng lúc nghe thấy bốn chữ “từng bế cháu đấy”, cứ như mọc từ dưới đất lên vậy.
Hành động của hắn làm tui sợ hết hồn, thấy biểu cảm trên mặt hắn vặn vẹo hết sức, khả năng là uống nhiều quá nên khó chịu, bèn vỗ lưng hắn cho xuôi, đẩy hắn vào trong nhà vệ sinh, rồi lại cười xòa với chú Tề: “Sao mà quên được ạ, là chú Tề mà, nãy cháu uống hơi quá chén nên không phản ứng kịp, xin lỗi chú nha!”
Chú Tề hỏi: “Ngôn Ngôn đang đóng phim ở đây à? Sao không liên lạc với chú, để có gì chú còn giúp đỡ chứ.”
Tui còn chưa kịp trả lời, thì bỗng dưng bị Cố Y Lương nắm lấy tay, nắm cái kiểu mười ngón đan vào nhau ấy.
Không phải hắn muốn đi vệ sinh sao?!
Trưởng bối đang đứng ngay trước mặt đó, giờ không phải lúc bán hủ đâu anh tỉnh táo lại coi!!!
Tui dằn xuống nội tâm đang gào thét, giấu đầu hở đuôi vòng tay ra sau lưng, cười ha ha: “Công việc của chú bận như thế, sao cháu có thể không biết xấu hổ…”
Chú Tề cười nói ôn tồn, vỗ vai tui: “Ngôn Ngôn lớn rồi, hiểu chuyện ghê! Chú đang uống rượu với hai lão bạn, cháu cũng qua làm một chén đi, không cần ngồi lâu quá đâu, uống chén rượu làm quen là được, cũng coi như có lợi cho sự nghiệp của cháu sau này.”
Tui nhận lời, Cố Y Lương chẳng hiểu sao lại bắt đầu điên cuồng cào lòng bàn tay tui, tui nghiêng đầu sang nhìn hắn, hắn vẫn giữ bộ mặt idol đứng đắn đúng mực, đến cả độ cong của khóe môi khi cười cũng không chê vào đâu được.
Tui: ??
Người này uống rượu vào sao lại biến hóa khôn lường thế nhỉ? Hắn là đồ đệ của sư phụ Tôn Ngộ Không à?
Chú Tề nhìn Cố Y Lương, cười nói: “Đây là bạn cháu à? Cùng tham gia đi.”
Đi một vòng chào hỏi các trưởng bối trong phòng của chú Tề, Cố Y Lương từ đầu đến cuối vẫn nắm tay tui không buông, tui sợ hắn say như này lỡ thả tay ra sổng mất như Husky bị tuột xích, nên cũng chẳng dám buông ra, để mặc cho hắn nắm.
Sao lại thành ra như đang chúc rượu đám cưới vậy?!
Dưới con mắt nhạy bén như ưng như cắt của ba vị trưởng bối, da đầu tui tê rần, gượng cười ha ha, nâng chén định uống.
Kết quả là rượu còn chưa chạm tới khóe miệng thì đã bị Cố Y Lương giật mất, ngửa đầu uống cạn trong một hơi.
Rốt cuộc hôm nay hắn bị sao thế?!!
Tui tan nát nhìn hắn cầm chén định tự rót tiếp, vội vàng chặn tay hắn lại.
Bên đoàn phim tụi tui uống rượu vang, bên này chú Tề lại uống rượu trắng, tui uống chút thì không sao, còn hắn đã say đến nông nỗi này mà còn uống lẫn lộn như thế, tui sợ hắn sẽ trèo lên cầu đi tìm “cái gai” của mình như Y Bình trong Tân dòng sông ly biệt.
Kết quả tui chặn được tay hắn rồi mà hắn vẫn cố chấp không nghe, tay rót rượu, miệng thì lý lẽ hùng hồn: “Uống hộ phải phạt ba chén.”
Ơ hay tui có bắt anh uống hộ đâu!!
Say rượu làm càn trước mặt trưởng bối như này, tui ngại ngùng nhìn chú Tề…
Chú Tề đập bàn: “Giỏi! Giỏi lắm chàng trai!”
Hai trưởng bối còn lại cũng vỗ tay ngợi khen không dứt, luôn miệng khen Cố Y Lương hiểu chuyện.
Tui: “?”
Văn hóa rượu chè có chết người không cơ chứ!!!
Trong lúc tui mải vẽ ba cái dấu chấm than trong bụng, Cố Y Lương đã hòa nhập với ba trưởng bối bằng tốc độ ánh sáng, một bầu không khí vui vẻ hòa hợp giữa hai thế hệ, một chén kính cố hương một chén kính phương xa, một chén kính ngày mai một chén kính năm cũ.
Trong đó còn có một chú chẳng hiểu vì sao lại xúc động đỏ cả mắt, khen hắn dũng cảm nhiệt huyết, kể chuyện mình hồi còn trẻ không can đảm được như hắn, để lỡ lương duyên hối hận không kịp.
Tui: ? Ơ kìa rốt cuộc sao lại nói đến vấn đề này vậy?! Sao hắn tự phạt uống ba chén xong đã thành thanh niên nhiệt huyết là như nào?!!
Cố Y Lương xúc động dạt dào gật đầu, vỗ tay lên vai chú ấy, cảm khái thốt lên: “Tình yêu như ly rượu, ai uống cũng phải say.”
Tui: ? Ủa ủa rốt cuộc mọi người đang nói cái gì thế?!
Chú Tề và người còn lại cùng nâng chén: “Nói hay lắm! Uống!!”
Tui nhìn cảnh tượng ly kỳ trước mắt, bắt đầu nghi ngờ có khi chính tui mới là kẻ say.
Thấy bọn họ vẫn đang ở đó mà nâng chén kính tự do, tui sợ Cố Y Lương mà còn uống tiếp thì đúng là sắp một chén kính thần chết đấy, bèn giơ tay kéo hắn một cái, rồi nói với ba vị trưởng bối: “Xin lỗi các chú nha, sáng mai chúng cháu còn phải đi quay sớm…”
Chú Tề đáp: “Không sao không sao, sự nghiệp là quan trọng, mau về đi ha! Cậu trai này được lắm, rất có tiềm năng, cháu cho chú Tề tên cậu ấy đi, để chú lưu ý tài nguyên cho.”
Tui nghe lời dạ dạ vâng vâng, lại thay Cố Y Lương nói lời cảm ơn, chú Tề vỗ vai tui: “Chú Tề nhìn được, cậu trai này thật sự rất tốt, gặp được nhau là cái duyên, phải trân trọng nhé.”
Tui: “?”
Ông chú còn lại thì cười ngây ngô: “Đúng đó đúng đó, không dễ dàng gì đâu!”
Ông chú thứ ba thì tia đỏ trong mắt còn chưa tan, gật đầu lia lịa.
Tui vác Cố Y Lương, hai chân mềm nhũn rời khỏi bữa nhậu đầy ảo diệu này.
Đến khi về tới phòng riêng của đoàn phim, mọi người đã dọn xong đồ đạc tan tiệc gần hết, trợ lý của Cố Y Lương chạy khắp nơi tìm hắn, Tiểu Trần bê ghế vào trong góc ngồi, vô cùng ung dung vừa sạc vừa nghịch điện thoại.
Vừa thấy tụi tui quay lại, hai trợ lý lập tức phi như bay tới, Tiểu Trần nắm chặt tay tui: “Ngôn Ngôn ơi, cuối cùng anh cũng về rồi, em lo chết mất thôi, tìm anh khắp nơi mà không thấy, còn tưởng anh mất tích chứ!”
Nói thật, diễn xuất của cậu ta giỏi hơn tui nhiều, nếu không phải màn hình điện thoại trên tay cậu ta vẫn đang sáng nhấp nháy game Anipop, thì tui cũng tin thật.
Tui đáp: “Bọn anh đều uống rượu, không lái xe được, cậu…”
Tiểu Trần nấc cụt một hơi đầy mùi cồn.
Tui quay sang nhìn trợ lý Cố Y Lương, cô nhóc đỏ mặt, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào mặt Tiểu Trần: “Anh ấy bắt em uống!”
Tui: “…”
OK, được lắm, hay lắm, tình yêu như ly rượu, ai uống cũng phải say.
Người lái thuê trong nhà hàng đều bị mọi người trong đoàn đặt hết sạch, cô nhóc trợ lý lại không khiêng nổi gã đàn ông bự con như Cố Y Lương, tui đeo khẩu trang cho hắn – kẻ đang say díu hết cả mắt, giận dữ bắt Tiểu Trần gọi xe tới tầng hầm.
Lúc sắp lên xe, tui quẳng Cố Y Lương vào ghế sau, xoay người ngăn Tiểu Trần đang định trèo lên ghế lái phụ.
Tiểu Trần nước mắt nước mũi ròng ròng: “Ngôn Ngôn không cần em nữa ư!”
Tui hất cằm về phía cô nhóc đang đứng ở cửa hầm.
Cậu ta lập tức cung kính nể phục, thẳng lưng đứng nghiêm: “Cảm ơn ông chủ, em đi đây, nếu như một đi không trở lại…”
Tui xoa xoa điểm giữa cặp chân mày, xua tay: “Thì đừng có trở lại.”
Tui vừa ngồi vào ghế sau, còn chưa kịp đóng cửa xe thì Cố Y Lương đã xáp tới, xòe ngón tay tui chơi.
Thôi thì mặc kệ hắn vậy, còn hơn là leo cầu thang tìm gai, xem ra hắn vẫn còn vài phần tỉnh táo, đếm ngón tay hơi bị chuẩn luôn.
Tui sập cửa cái rầm.
Cố Y Lương lập tức buông tay tui ra, bắt đầu cởi áo khoác, rồi lại khom lưng cởi giày.
Tui: “?”
Tui giữ tay hắn lại: “Anh làm gì đấy?”
Hắn nhìn tui đầy hoài nghi: “Hả? Không phải về đến nhà rồi sao?”
Tui: “…”
Tui: “Bác tài ơi, phiền bác lái xe nhanh lên ạ.
Ca này cháu sợ để muộn là không khống chế nổi mất.”
Xe vừa khởi động, Cố Y Lương đã đòi nôn, mà xe vừa dừng, hắn lại xua tay bảo không sao nữa.
Cứ lặp đi lặp lại như thế năm lần, xe mới di chuyển được năm centimet.
Lúc Cố Y Lương đòi nôn đến lần thứ sáu, bác tài nghiêng người nói với tui: “Hay là tôi đổi sang tính phí theo giờ nhé?”
Sao cái số tui nó lại khổ thế hở giời!
Ông bố nhà tui đi đường vòng đập tiền mời Cố Y Lương ăn cơm uống rượu!
Hắn uống say còn bắt tui phải đi theo giải quyết!
Why! Why! Tui hỏi trời hỏi đất còn đang muốn hỏi cả số phận đây!
Tui cắn răng đặt Cố Y Lương nằm lên đùi mình, nói với bác tài: “Ngay bây giờ! Lên đường! Nổ máy! Anh ta có nôn thì để cháu đỡ! Rớt ra ngoài cháu trả bác tiền rửa xe!”
Bác tài cực kỳ phối hợp nhấn ga, lái xe ra khỏi tầng hầm.
Cuối cùng chiếc xe cũng lên đường bình an, tui sợ Cố Y Lương chóng mặt, bèn dán tay lên trán hắn, đầu ngón tay xoa xoa huyệt thái dương cho hắn, nghĩ bụng nếu hắn thật sự dám nôn lên người tui, tui sẽ chọc thủng huyệt thái dương của hắn ngay tức khắc mà không chút nương tay!
Nhưng kết quả là Cố Y Lương lại ngoan ngoãn một cách bất ngờ, hắn gối đầu lên đùi tui, hai mắt nhắm chặt, lại còn đặt tay lên tay tui.
Tui lại chồng một tay lên tay hắn.
Hắn chồng tay còn lại lên tay tui.
Tui rút bàn tay ở dưới đáy ra, đặt lên trên cùng.
Hắn cũng rút bàn tay dưới đáy ra, đặt chồng lên tay tui.
Tui: “?”
Hắn đã say đến mức này, mà vẫn kém miếng khó chịu hả??
Tui không cam lòng yếu thế, hai tay rút ra rồi lại chồng lên, hắn cũng chẳng chịu hạ mình, tay cũng rút ra rồi lại chồng lên.
Lòng bàn tay đập mu bàn tay, một loạt âm thanh “bốp bốp bốp” vang lên.
“Khụ.” Bác tài còn chẳng thèm liếc gương chiếu hậu: “Này chàng trai, ở ngoài phải biết kiềm chế chút chứ, cái xe này của tôi…”
Tui: “…”
Tui: “Bác tài, bác hiểu lầm rồi, thật đấy ạ, cháu chỉ nhân lúc anh ta say tát chơi vài cái thôi.”
Bác tài: “…”
Bác tài: “Thanh niên trẻ đúng là phóng khoáng thật, lắm trò ghê ta.”
Tui: “…”
Tui mệt tim thật sự, tự đáy lòng tui thấy mình già đi ít nhất phải bốn chục tuổi.
Nếu Cố Y Lương có thể đuổi kịp tốc độ lão hóa của tui, thì hai đứa có thể lập tức hoàn thành mục tiêu bất khả thi là bạc đầu giai lão.
Tui ngóng trăng ngóng sao, cuối cùng cũng ngóng được tới đích đến.
Nửa lôi nửa kéo nửa dắt nửa túm nửa ôm nửa ấp đưa được Cố Y Lương ra khỏi xe, chân hắn vừa chạm đất là liền kéo ngay khẩu trang xuống nôn ọe đầy đường.
Được lắm, cố nhịn không nôn lên người tui là tránh được cái chết rồi.
Tui vỗ lưng cho Cố Y Lương, rồi lại nhận lấy chai nước khoáng bác tài đưa để súc miệng.
“Uống nhiều thế này hại sức khỏe lắm đấy.” Bác tài đang lải nhải, mắt thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn liền sửng sốt: “Ấy, đây chẳng phải là cái cậu gì đó sao, con gái tôi thích cậu ấy lắm, cả ngày nhốt mình trong phòng vừa xem Weibo của cậu ấy vừa cười như đứa ngốc, gọi nó ra ăn cơm còn phải mời lên mời xuống, cậu ấy với cái cậu nào ấy nhỉ…”
Bác tài nheo mắt nhìn tui một cái.
Tui có dự cảm không lành.
Bác tài nhanh nhẹn xoay người, lấy ra mấy trang giấy in màu từ trong cốp xe.
Bác tài: “Cái này là của con gái tôi để quên trên xe nên tôi cất đi.
Khụ, cậu xem, tôi với con gái không được gần gũi nhau lắm, chi bằng…”
Tui liếc tấm poster trên tay bác tài, lập tức dựa vào màu sắc đại thể mà nhận ra đây là bức ảnh nào, còn chưa kịp nói gì thì Cố Y Lương đã nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, dựa lên người tui, cúi đầu nhìn tấm poster, hai mắt phát sáng: “Chủ nghĩa hòa bình này!”
Tui thật sự hoàn toàn không hiểu hắn đang lảm nhảm cái gì, chỉ thấy hắn nhận lấy bút bi mà bác tài đưa, ký cái roẹt lên đó.
Tui cúi xuống nhìn cái tên hắn vừa ký, chìm vào một sự trầm tư đến ná thở.
Bác tài lấy lại poster nhìn một cái, rồi lại nhìn tui: “Đây…!hình như là tên của cậu thì phải?”
Hint kìaaaaaa!!!
Tại sao hắn say túy lúy thế này mà vẫn có thể tung hint trong vô thức vậy?!!!
Tui gồng hết sức mình dằn xuống nỗi xúc động nhào ra đường chạy vòng quanh đại lộ Phổ Nam, nói với bác tài bằng âm thanh điềm tĩnh pha chút run rẩy: “Anh ấy uống say nên ký nhầm, để cháu ký tên của anh ấy vậy, con gái bác chắc sẽ không để bụng đâu.”
Đâu chỉ không để bụng, có khi đêm nay tui còn được bất ngờ tương phùng với tấm poster này ở trong super topic ấy chứ.
Bác tài gật gù: “Được, đằng nào chắc nó cũng không nhận ra được đâu.”
Bác đúng là quá không hiểu con gái mình rồi.
Tui một tay đỡ Cố Y Lương, một tay ký poster, lại nói: “À mà, tối nay đoàn phim tụi cháu liên hoan…”
Bác tài xua tay: “Biết rồi biết rồi, chỗ này nhiều nghệ sĩ, tôi cũng từng chở vài người, sẽ không đi nói lung tung đâu.”
Bác tài giơ tấm poster lên: “Còn phải cảm ơn cậu nữa, coi như mỗi ngày làm một việc tốt ha.”
Tui gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt bác tài rồi kéo Cố Y Lương vào khách sạn.