Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!

Chương 52



Tôi là Hoàng Minh Châu, 19 tuổi, hiện đang học ở một trong sốnhững trường đại học tốt nhất cả nước. Tôi có thể coi là một người tuyệt vời,xinh đẹp. Tất cả các ngưỡng cửa mà tôi tự đặt ra cho mình cũng đều đã được tôihoàn thành hết. Mua lại nhà, đã xong, cuộc sống của tôi có phần dư dả. Vào mộttrường đại học tốt, thì tôi đang học đấy thôi. Và còn vô vàn những điều khiếnngười ta ngạc nhiên đến há miệng, nhưng lại có một điều mà dù tôi có cố gắng hếtsức thì cũng không thể nào mà làm được. Quên đi người mà tôi đã từng yêu.

Trở thành một người hòa đồng vui vẻ, cười nói với hầu hết vớimọi người xung quanh, trở thành một cô gái dễ thương vui tính trong mắt cácchàng trai. Điều đó đều chẳng phải cái mà tôi quan tâm. Sẽ thật nực cười khi màsau bao nhiêu năm qua mà tôi vẫn mơ tưởng về một người đã bỏ rơi tôi. Có khi hắncũng yêu tôi đấy, nhưng không phải là cuối cùng hắn vẫn vứt bỏ tôi rồi sao.

Cũng thật buồn cười khi mà tôi lại đi yêu một tên mà đầutiên tôi ghét cay ghét đắng, gọi bằng một cái tên không mấy thiện cảm là “SóngThần” cái thứ có sức công phá mạnh mẽ làm khổ bao nhiêu hộ gia đình ở ven biển ấy.Thế nhưng đúng là sức công phá mạnh thật, cơn sóng tình yêu đấy làm trái timtôi tan nát. Nói thế thì có vẻ hơi sến súa và không giống tôi cho lắm, nhưngđúng là vậy thật. Hệt như phim Hàn Quốc.

– Châu! Mày ra ngoài kia mà xem kìa!

Tiếng thét chói tai của con Linh kéo tôi ra khỏi những hoàimộng. Con nhỏ này sao lại thích lo chuyện bao đồng như vậy chứ. Uể oải lết cáithân ra hành lang, tôi theo hướng chỉ của con Linh mà nhìn xuống dưới sân trường.Tưởng gì đặc biệt chứ? Lại một thằng con trai đang xếp nến thành hình trái timđầy lãng mạn đứng dưới sân trường tỏ tình. Chắc một lát sau lại có đứa con gáichạy xuống khóc lóc đồng ý như trên phim thôi chứ có gì đặc biệt đâu cơ chứ.

Tôi liếc mắt khinh thường một cái rồi định bỏ vào trong lớpthì con Linh nắm cổ áo tôi mà kéo lại, dùng cái vẻ mặt hoài nghi mà nhìn tôi.

– Mày không nhìn ra hả Châu, thằng Phong kìa.

Nghe thấy cái tên quen mà lạ ấy, tôi giật mình mở to mắtquay ra nhìn lại. Đúng vậy thật kìa, chính là hắn, cũng đã lâu quá rồi nhỉ. Hắncó vẻ cao hơn rất nhiều so với lúc trước, nhìn cũng đàn ông hơn cứ không cà lơphất phơ nữa. Nuối tiếc nhìn về phía con người kia, tôi cuối cùng cũng là quayngười lại chuẩn bị vào lớp. Con Linh lại một lần nữa cầm cổ áo tôi kéo lại.

– Mày không thấy ngạc nhiên à?

Tôi nheo mắt lại nhìn về phía nó, miệng nở ra một nụ cười giễucợt mà nói.

– Ngạc nhiên vì thằng đấy nó tỏ tình với cái con nào đótrong trường này à?

Con Linh dường như cũng chẳng vừa ý với câu nói của tôi, liềnthô bạo nắm lấy gáy tôi ấn dúi bắt tôi nhìn xuống dưới sân trường.

– Nhỡ nó tỏ tình với mày thì sao?

Tôi bật ra một nụ cười, tay xoa đầu nó như xoa đầu một đứatrẻ.

– Mày xem ít phim Hàn Quốc thôi.

Tôi dứt khoát quay người định bước vào lớp, nhưng rồi châncũng đứng khựng lại, ngoái đầu lại nhìn dáng người đang đứng ở sân trường kia.Nhân lúc con Linh không để ý, tôi lặng lẽ bước xuống dưới sân trường.

Quả nhiên là hắn vẫn thế, tay đút túi quần hiên ngang, bâygiờ thì cũng có đẹp trai hơn xưa một chút. Tôi tò mò tự hỏi không biết cô gáinào mà lại có thể bắt được tên này làm ra một cái trò sến súa như thế này, Cứ mảisuy nghĩ như thế, tôi chẳng hề biết được rằng có một bóng người đang đi về phíamình.

– Tôi nhìn mãi mới thấy cô đấy, nấp ở đây làm cái gì?

Cái giọng nói ấy làm cho tôi giật mình, cái giọng quen thuộcđến không ngờ, nhưng cũng thật lạ lẫm. Quay đầu lại nhìn cái vẻ mặt tươi cười đằngsau lưng mình, thực chất thì tôi cũng chẳng thể nào mà cười nổi, chỉ là trợn mắtlên nhìn mà thôi.

– Tôi đâu có nấp.

Tôi vốn chỉ là đứng ở một góc khuất khuất thôi, chứ đây cótrốn nấp gì đâu mà hắn nhìn tôi như cảnh sát bắt được kẻ trộm vậy. Hắn cườikhoe ra hai hàm răng trắng bóc đều tăm tắp, ánh mắt loe lóe sáng nhìn tôi.

– Không ngờ cô lại học ở đây ha.

– Tôi thì lại không bất ngờ lắm.

Tôi cau mày tỏ ra thái độ không mốn nói chuyện nữa, nhưngtên ngu ngốc khi vẫn không hiểu ra được thì phải. Nhưng mà tại sao tôi lại phảiquan tâm đến hắn nhỉ, nhưng trả thù thì chắc cũng phải có chứ. Vì vậy cho nêntrước khi quay đi, tôi liền nhấc chân dẫm thật mạnh vào chân hắn. Và kết cục cólẽ dễ dàng có thể đoán ra được, hắn ôm chân lăn long lóc một đống kêu cha gọi mẹ.

Cái chỗ mà tôi định đến bây giờ của tôi hoàn toàn không phảilớp học, mà là vườn sau của trường. Có một chỗ ở đây mà ít ai biết đến, sau cáiđóng cây um tùm xấu xí chắn hết tầm nhìn kia lại có một cái ghế đá cộng vớiquang cảnh thiên nhiên đẹp vô cùng, ngoài ra còn có một cái vòi nước ở đấy. Xảmột ít nước ra lòng bàn tay, tôi cứ thế mà táp lên mặt mình.

– Hôm qua có ăn phải bả chó đâu mà xui thế không biết, dĩnhiên lại có cơ hội gặp người âm biết cười, mặt dày như cái thớt.

Ấy là tôi tự lẩm bẩm vậy thôi, nhưng trong lòng thì lại đangcảm thấy một cảm giác khác lạ. Có người đã nói “ghen không phải là cảm giác khóchịu nhất, mà cảm giác khó chịu nhất chính là mình còn không có quyền đượcghen”. Quả nhiên là như vậy, tôi có cái quyền gì để nói ra chữ “ghen” bây giờ?Quả thực bực mình đến muốn đánh người, chẳng nhẽ lại ra kia nắm đầu tên Phong ấndúi xuống đất rồi hét lên là “ghét ứ chịu được”? Vươn tay lên bẻ mấy cành lá mexuống, tôi bắt đầu ngồi… đếm lá, rồi lại… tuốt lá. Chẳng mấy chốc mà tôi ngủquên luôn.

Tỉnh dậy thì cũng đã là xế chiều, tôi vẫn hay ngủ ở đây và tỉnhdậy vào tầm này, sẽ chẳng có gì khác lạ nếu ở trong này không có thêm một người.Tôi đưa ánh mắt khinh thường nhìn cái bản mặt đang nhăn nhăn nhở nhở bên cạnhmình. Ở đây vốn cũng không phải là chỗ rộng rãi gì cho lắm, một người ở cònthoáng mát, có chỗ khua tay múa chân, chứ hai người là chật ninh ních rồi.

– Xin lỗi, tôi đến đây trước.

Tôi đứng dậy tiến đến trước mặt cậu ta, tay phẩy phẩy đuổingười. Thế nhưng mà rõ ràng người âm mặt dày ứ thể chịu được.

– Chỗ này là của chung mà.

Hắn ta giương cái cặp mắt to tròn vô tội nhìn tôi, thật làmuốn cởi giày nhét luôn vào cái miệng đang ngoác ra mà cười kia.

– Nhưng mà tôi ở đây trước, cậu thấy sân trường thiếu ghế à?

Tôi vừa nói vừa đánh mắt sang cả hàng ghế trống ở đằng kia,trong lòng thì chỉ muốn nắm cổ áo hắn ném ra luôn đi cho rồi.

– Ở cái ghế này cũng đâu có ghi tên cậu.

Cái tên này không sợ trời đất chính quyền ha, hắn ta đứng dậy,vênh cái mặt lên nhìn tôi đầy thách thức.

– À, thực chất là có, kia kìa.

Tôi nhìn hắn đầy khinh thường, tay chỉ chỉ vào cái ghế dánba chữ “Hoàng Minh Châu” to đùng. Tôi đã nói đây là khu nhỏ bé ấm áp của riêngtôi mà. Tôi khoanh tay, chân dậm nhịp chờ hắn nói tiếp, không cãi được rồi chứgì. Nhưng tôi chẳng còn hứng thú ở lại đây hay giáp mặt với hắn nữa. Hôm nay trờikhá gió, đứng một lúc mà mái tóc dài của tôi đã bị thổi bay đến rối tinh rốimù, rối đến khó tả.

– Học sinh giỏi xuất sắc mà cũng bỏ tiết để đi hóng gió sao?

Hắn từ đằng sau tôi thò cái mặt ra. Chẳng nhẽ hắn ta khôngbiết là tôi không muốn nói chuyện với hắn hay sao?

– Công tử nhà giàu mà cũng làm cái trò xếp nến tỏ tình sao?

Câu chuyện bây giờ càng ngày càng lố bịch rồi, sau mấy nămqua tôi sống trong ảo tưởng về sự hiện diện của hắn trong cuộc sống của tôi,bây giờ thì tôi lại chỉ muốn hắn cút đi cho khuất mắt. Hắn đứng đây hiện giờ làđể trêu ngươi tôi hay là làm điều gì khác? Ai mà biết được chứ, nực cười, bâygiờ tôi còn quan tâm đến trong đầu hắn đang nghĩ cái gì cơ đấy. Mặt hắn vẫn chẳngcó chút gì gọi là thay đổi cảm xúc, vẫn là dáng điệu cợt nhả đấy, nhìn chỉ muốnđấm cho một cái.

– Này, cô có biết không?

– Tất nhiên là không.

Tôi tỏ thái độ đến như thế rồi mà hắn vẫn còn chưa chịu ômmông đi ra chỗ khác à? Hay bây giờ tôi lại phải nói thẳng vào mặt hắn là “Làmơn cút ra khỏi tầm mắt tôi” thì mới biết? Tôi cũng chẳng ở lại mà nghe hắnluyên thuyên mà đi lấy xe đi về luôn. Chiều nay tôi có một chút việc, cũng chẳngrảnh rỗi mà ngồi cafe tám nhảm với một ai đó.

Ngồi trên con xe đạp điện với tốc độ tối đa, tôi cứ thế đểcho gió quật vào mắt, khô đi những giọt nước đang đọng nơi khóe mắt. Đến bây giờtôi vẫn không hiểu là tôi đã xúc phạm hay làm tổn hại gì đến ông trời mà ông ýlại trù tôi kinh như vậy. Sau quãng thời gian cấp 3 chết đi sống lại, ông ý chotôi thở được một lúc rồi lại bắt đầu công cuộc làm cho tôi ngạt thở. Cái gì màđúng cái thời điểm mà mọi thứ đang tốt đẹp, diễn ra êm dịu và lặp lại nhàm chánnhư này thì sóng gió lại ập đến chứ. Nhưng mà thôi kệ đi, chắc hắn cũng tỏ tìnhsến súa xong rồi, có lẽ từ nay cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa đâu.

Dạo này tôi chính thức là đã trở thành một otaku, mà hôm nayOne Piece ra chap mới, tôi phải canh cho bằng được. Mở cánh cửa ra, căn nhà tôicũng không còn đơn giản như xưa nữa mà dán đầy những hình ảnh poster linh tinh.Thì trong lúc nhớ nhung buồn chán thì tôi còn có thể làm gì khác ngoài đọc truyệnchứ. Thả người lên giường, tôi với tay ôm lấy cái gối có hình một bé shota ở gầnđấy, tay còn lại thì bật nhạc ầm ỹ cả phòng. Căn nhà tôi có lẽ là quá bừa bộn rồi,phải lau dọn thôi, nhưng mà không phải bây giờ. Dù “lười” là mẹ đẻ của mọi thóixấu, nhưng dù sao thì nó cũng là một bà mẹ, chúng ta nên tôn trọng nó.

“Bính Boong” tiếng chuông cửa truyền đến tai tôi một cáchkhó khăn, vặn nhỏ nhạc đi, tôi nhảy xuống giường rồi mang theo vẻ mặt khó chịura mở cửa. Và đập vào mắt tôi là một gương mặt có phần quen thuộc. Nguyễn AnhQuân, đúng rồi, chính hắn, hắn chính là thủ phạm. Tôi trợn mắt nhìn cậu ta mộthồi, cho đến khi bị tiếng ho của cậu ấy làm bừng tỉnh mới ngại ngùng mời ngườita vào nhà.

Cậu ta tự nhiên đi vào cái phòng khách đang không khác gì mộtcái chuồng lợn, gạt hết đống quần áo trên ghế sang một bên rồi mới bắt đầu ngồixuống.

– Cậu dạo này sống tốt chứ hả?

Cậu ta tự nhiên lấy một cái cốc rồi rót nước ra uống, dángngồi bắt chéo chân hỏi tôi – cái người chủ nhà vẫn còn đang đứng đực ở cửa mởto mắt nhìn theo.

– À… Hả… À ờ, tốt lắm.

Tôi ngập ngừng trả lời. Sao cậu ta lại có vẻ vô tư thảnnhiên như thế chứ? Làm ơn e dè giống khách đến nhà một chút đi, làm gì mà cứ tựnhiên như thế kia?

– Lại đây ngồi đi, tôi có việc cần nói.

Cậu ta chỉ chỉ vào cái ghế đối diện ý bảo tôi ngồi xuống.Tôi đây là chủ nhà, không làm thế thì thôi, cậu ta là khách mà lại có hành độngnhư vậy sao? Mang theo ánh mắt ngờ vực, tôi cẩn thận men theo bờ tường rồi mớingồi xuống ghế. Cậu ta thấy tôi như vậy thì liền phì cười, cười cười cái con khỉnha, ai bảo cậu ta tỏa sát khí. Chờ đến khi tôi yên vị, cậu ta mới nhìn thẳngvào mắt tôi, giọng nói cực kì nghiêm túc.

– Tôi đã tính nói chuyện này từ lâu rồi, nhưng cậu đột nhiênlại chuyển trường. Hôm nay tôi đã dồn hết can đảm để đến đây, mong cậu lắngnghe.

Dồn hết can đảm nghe nó hoành tráng lắm mà nhìn cậu ta cứnhư đến đây mà chẳng nghĩ gì ấy. Nói ra chuyện quan trọng như thế thì phải hồihộp hay bla bla cái gì gì đó chứ, ai lại mặt tỉnh bơ thế kia.

– Có vẻ như là chuyện quan trọng ha.

Cậu ta dựa lưng vào ghế, gật gật đầu mấy cái rồi mở miệngnói.

– Tôi là tôi thích cậu đấy!

Có một sự ngạc nhiên đang tràn vào tâm trí tôi như thủy triều,cậu ta thích tôi à? Hôm qua tôi ăn phải cái gì mà lại may mắn thế nhỉ? Bả chó hếthạn chăng? Mắt tôi mở to ra hết cỡ nhìn về phía cậu ta. Nhưng đùa nhau à? Tỏtình thì phải có cảm xúc một chút chứ, gì mà trông mặt như vừa giết kiến thếkia. Nhưng trong lúc đầu óc tôi đang rối loạn vì câu nói và vẻ mặt của cậu tathì lại có thêm một câu nữa đánh thẳng vào não tôi.

– Thế cậu có đồng ý làm người yêu tôi không?

Đồng ý không á? À ừ nhỉ, chẳng nhẽ cậu ta chỉ nói thế làxong? Trong lúc tôi còn đang ngập ngừng phân vân thì cánh cửa nhà xinh đẹp bị mộtlực không hề nhẹ đạp văng ra, rồi một bóng người từ từ xuất nhiên trong lànkhói… bụi. Đó chính là người tôi không muốn gặp nhất là cũng chính là ngườitôi muốn gặp nhất, thật là mâu thuẫn quá đi.

– Đừng đồng ý!

Tên Phong đấy nghĩ hắn là anh hùng chắc mà nói bằng cái giọnghào hùng như thách thức quái vật vậy? Đầu tóc thì đầy bụi, quần áo nhếch nha nhếchnhác, mặc quần bò bó còn học đòi đạp cửa, rách luôn một mảng ở đũng rồi kiakìa, á à, màu xám.

– Vâng, mời anh hùng đi thay quần.

Tôi nói mà còn không thèm nhìn hắn, hắn rách đũng quần màtôi còn nhìn được hay sao? Ngay sau đó là tôi nghe thấy tiếng chân người chạyđi, và còn nghe thấy cả tiếng người nữa cơ.

– Cô vẫn không được đồng ý đâu đấy!

Mặc kệ hắn, tôi còn đang có người tỏ tình nha. Tất nhiênkhông phải là đã lâu lắm rồi tôi chưa được ai để mắt đến. Tất nhiên là có nhưnglàm gì có ai đẹp trai như này, giàu như này chứ. Nhưng dù thế nào thì nói thậtlà tôi vẫn không thích cậu ta, yêu một người mà mình không yêu sao? Nghe nó cómâu thuẫn không cơ chứ.

– Này, cậu tránh xa ra, tôi còn chưa nói, mà cậu dám ra taytrước sao?

Tên Phong theo cái thành cầu thang chổng mông trượt xuống, vừatrượt vừa la hét om tỏi. Thật là, nhà tôi chứ có phải cái sở thú đâu cơ chứ. Hắnngang nhiên đứng chắn giữa tôi và Quân, mặt vênh lên ngắm trần nhà.

– Hoàng Minh Châu, cô nghe cho kĩ đây, tôi chỉ nói một lầnthôi đấy. Tôi yêu cô, cô có muốn làm người yêu của tôi không, Làm vợ thì càng tốt.

Vâng, một thằng thì tỏ tình mà cái vẻ mặt bình thản như vừagiết con kiến, còn một thằng tỏ tình thì cứ như là đọc tuyên ngôn độc lập. Tôicòn chẳng buồn quan tâm đến nữa, ngồi xuống ghế, theo như dự đoán của tôi thìhai tên này sắp cãi nhau rồi đây. Mà tôi đã nói thì chỉ có đúng thôi.

– Không phải là cậu đã bỏ rơi cậu ấy sao?

Quân dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn đối thủ, quả là mộtcách đe dọa vô cùng thâm hậu.

– Đó là đánh rơi, bây giờ tìm được rồi thì phải lấy lại chứ.

Phong cũng không hề kém cạnh, anh vênh mặt lên nhìn đôi thủ,giọng mang đầy ý vị thách thức.

– Nhặt được của rơi tạm thời đút túi.

Quân trả lời một cách vô cùng lưu loát và tôi thì đang đượcví như đồ vật. Nếu nói về cuộc chiến võ mồm của hai tên này thì có khi trăm nămnữa cũng chưa có kết thúc được, trừ khi có một người nào đó bị lôi về. Còn ngườikia sẽ nghiễm nhiên đứng vênh mặt lên trời cộng vài câu đá đểu thâm hậu. Và ngườilần này bị lôi về chính là Quân, hay nói đúng hơn thì là bị vác về, quá mức mấtmặt rồi, ha ha.

Trong nhà lúc này chỉ còn có tôi và hắn, thật sự túm đá vàngmông hắn một cái rồi quẳng ra khỏi nhà luôn đi cho rồi, nhưng tôi là con gáichân yếu tay mềm, không phải lực sĩ bê tạ nha, mà tên này thì quá là to con đi.

– Đến giờ ăn cơm, mời đi về.

Tôi một tay cầm cái ô chọc chọc vào lưng hắn, đẩy hắn raphía cửa đã bị đạp bung ra khỏi bản lề, một tay khua khoắng đuổi khách. Hắn saukhi bị tôi đẩy ra gần đến cửa rồi thì bỗng nhiên quay phắt lại, mở trường mắtra nhìn về phía tôi, trông mặt hắn có vẻ giống khuôn mặt hoảng hốt. Theo phản xạsợ mà của con người, tôi chống cái ô xuống đất rồi quay đầu lại phía sau xem cócái gì không. Và phát hện ra là chẳng có gì cả, chỉ thấy có một vòng tay to lớnôm lấy tôi từ phía sau. Quả là giống như trong phim Hàn Quốc mà.

– Tôi xin lỗi!

Hắn đặt cằm lên vai tôi, nhẹ nhàng mà nói ra từng lời. Đãbao lâu rồi tôi mới được ở trong một vòng tay ấm áp như thế này? Đã bao lâu rồitôi mới có thể cảm thấy hạnh phúc đến thế? Và cũng đã bao lâu rồi, cảm giácchua xót này mới hành hạ tôi? Ba chữ “Tôi xin lỗi” của hắn có thể mang nhiềuhàm ý, nhưng là gì thì tôi không biết. Nhưng cũng đã mấy năm rồi, xin lỗi thìcó được cái ích quái gì đâu? Thà rằng cứ coi như chuyện này chưa bao giờ xảyra, mỗi người đi con đường của riêng mình, như thế không phải là dễ dàng hơnsao? Tại sao những lúc như thế này, hắn lại xuất hiện, lại còn mang theo một đốngtrái tim lung tung để làm mủi lòng một cô nàng nào đó? Cố gắng kìm nước mắt lại,bờ vai tôi hơi run run lên. Hắn cảm thấy vậy liền siết vòng tay lại chặt hơn,tôi thì muốn gỡ ra, nhưng hình như tay tôi lại không muốn làm điều đó.

– Tôi… cuối cùng vẫn là không kết hôn với cô gái ấy.

Tôi bất ngờ, mở to mắt ra, hắn không kết hôn với cô nàngxinh đẹp đó sao? Hình như cũng đủ tuổi rồi mà. Mà cũng phải, nếu đã lấy vợ còndám mang tim hồng đi lừa thiếu nữ sao?

– Xin lỗi, hồi đó là do mẹ tôi…

Do mẹ?

– Mẹ tôi muốn tôi kết hôn với cô gái ấy.

Cái… đây là tôi đang diễn phim Hàn Quốc sao? Cái gì mà khủngbố vậy má? Đàn ông con trai cao to lực lưỡng mà mẹ nói một câu nghe theo răm rắpthế? Phải cãi lại được một chút chứ? Phải bảo vệ cho tình yêu chứ. Lửa giận bốclên ngùn ngụt, tôi liền nâng chân đạp thẳng một phát vào ống đồng của hắn.

– Cậu bị ngu sao? Sao lại nghe lời con mụ đấy thế? Cũng cóphải mẹ ruột cậu quái đâu? Ngày thường thì kêu than, kêu khổ, bây giớ bà ý nóimột câu là tôn sùng lên trời luôn à? Đầu thì to mà não bay đi đâu mất rồi. Máumủ không phải đã đành, bà già ý cũng có cái quái gì tốt đẹp đâu, sao lại nghe lờimột người “đào mỏ” thế? Cậu có cần tôi cho một chưởng vào đầu không? Ăn phảicái gì mà lại nhìn con quỷ thành thiên thần vậy?

Tôi vừa xa xả xa xả bắn nước bọt, ngón chỏ run run chỉ chỉ.Bà mẹ của hắn á, bà mẹ hiện tại á? Trời ơi xinh mĩ miều luôn, mặt chát phấn dàythành từng tảng, chính xác là đào mỏ mà, mọi ngày hắn với bà mẹ đi qua lườmnhau một cái, thế mà dạo này lại còn nghe lời mẹ? Hắn đang ôm cái chân đau,nghe tôi mắng như vậy thì vội vã vịn vào cái ghế bên cạnh mà đứng lên, vẻ mặtrõ ràng là không cam chịu.

– Cô thì biết cái gì mà nói?

– Tôi biết là hồi trước cậu ghét bà ta, và bây giờ thì bà tađang chi phối công ty nhà cậu.

Tôi hét đáp trả lại câu hỏi của hắn. Hắn tưởng tôi là con mùthông tin, không biết gì hay sao mà lại có thể hỏi câu đấy cơ chứ.

– Nhưng bà ta bắt tôi làm thế.

Giọng nói của hắn có vẻ yếu đi, đuối lí rồi chứ gì, tôi càngđược đà mà cứ thế xông tới.

– À à, bắt cơ à, bắt cơ à? Cũng có người bắt được cậu cơ à?Không hiểu nổi, bà mẹ ấy cầm chuột chết dọa cậu hay là làm gì thế?

– Cô thì biết cái quái gì mà nói nhiều thế?

Hắn trợn trừng mắt nhìn tôi. Giận dữ sao? Vì tôi nói xấu mẹkế của hắn à? Tôi cũng giận dữ cơ mà?

– Bà ta nói tôi không làm thế thì sẽ làm hại đến cô.

Tôi sững người khi nghe câu nói đó, vâng, sững người. Ý hắnta là hắn làm vậy để bảo vệ cho tôi sao? Cho phép tôi tự tát một cái vào mặtmình để biết là tôi không có đóng phim Hàn Quốc. Hắn ta nghĩ gì mà lại làm nhưvậy chứ? Tôi ngu đến như vậy hay sao?

– Cậu nói lại cậu vừa rồi được không?

Tôi chỉ chỉ tay về phía hắn, khuôn mặt biểu lộ trạng tháikhông thể tin được.

– Tôi đã nói rồi, bà ấy bắt tôi phải làm thế, không thì sẽlàm hại đến cô. Vậy nên tôi mới làm, chứ cô tưởng tôi khoái lắm cái con nhỏ õngẹo kia à? Người gì mà dẻo như bún ý, lúc nào cũng ưỡn, ưỡn, rồi lại ưỡn.

Tôi nhướn nhướn mày mấy cái. Dùng móng tay gõ nhịp nhịp xuốngcái bàn gần đó, dùng tư thế mềm như cọng bún để đứng rồi hỏi hắn.

– À à, rồi rồi. Nhưng làm thế nào mà bây giờ lại thảnh thơiđến đây tìm lại cỏ cũ thế?

Cái vẻ mặt xấu hổ của hắn bỗng chốc đã lại trở thành vênhváo, tự đắc.

– Đây đây, tôi kể cho mà nghe, bà ta á, bị tôi đá ra khỏi cổngnhà rồi, vừa tối qua xong. Tình hình chắc bây giờ đang ở dưới gầm cầu nhặt vỏquýt. Còn con nhỏ kia á, tôi vứt luôn rồi, nhẫn đính hôn đang trôi lềnh phềnhtrên Sông Hồng, dưới cầu Thanh Trì ý. Từ nay tôi với cô làm lại tình cũ, sống vớinhau đến đầu bạc răng long, kịch bản tuyệt vời chưa.

Tôi cầm ngay cái gối bên cạnh, ném thẳng vào mặt hắn. Hắn tadường như là không biết mình đã gây ra tội tình gì vẫn trơ mắt ếch ra mà nhìntôi.

– Cậu ăn phải bả chó hết hạn à? Sao mà ngu quá thể đáng thế?Tuy tôi rất cảm kích sự cố gắng của cậu, nhưng mà nhẫn không dùng nữa thì phảiđưa đây cho tôi chứ sao lại vứt đi? Đưa để tôi còn bán chứ, trời ạ, nhẫn đưacho tôi còn có giá trị chứ vào bụng cá thì còn làm ăn được cái gì hả trời.

Trong lúc tôi đang tức điên lên vì tiếc tiền thì hắn là cườimột hồi rồi tiến đến bên cạnh tôi, kéo tôi vào lòng. Chất giọng trầm ấm của hắntruyền đến tai tôi.

– Cô muốn bao nhiêu tôi mua cho bấy nhiêu.

Khuôn mặt hắn từ từ phóng lớn ra, rồi cuối cùng là một đôimôi mềm mại chạm vào môi tôi, khiến cho đầu óc tôi tê dại.

– Tôi yêu cô, Hoàng Minh Châu, yêu cô rất nhiều, cô có yêutôi không?

– Ngu ngốc, dĩ nhiên là tôi có yêu cậu.

Tôi choàng hai tay mình qua cổ hắn, ôm hắn thật chặt. Từ bâygiờ, con người này sẽ mãi mãi là của tôi.

HẾT


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.