Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 25: Chương 25



-Hừ, chết tiệt thật, con nhỏ đáng chết, cái đồ kì đà cản mũi. Tao sẽ ko tha ày đâu! Muốn cướp đồ của ta sao, ko dễ đâu!_Trang lủi thủi đi về lớp
-Mẹ kiếp cái tụi con gái sao mà mè nheo, lắm chuyện thế ko biết, lúc nắng lúc mưa. Bực mình thế ko biết _Vũ lẩm bẩm khi ngồi trong lớp
-Giờ mày mới biết sao? Tao tưởng mày tình trường bao nhiêu năm phải rõ chứ lị. Mà mày thay đổi sở thích rồi hả? Từ công chúa thành lọ lem haha, buồn cười. nhìn anh mày đây này (chỉ vào người mình,ra vẻ) ta chỉ thích có 1 người thôi, đó chính là thiên thần xinh đẹp đáng yêu của ta ha ha
-Thằng bệnh! Nói ít thôi, tao nhồi mày vào bệnh viện tâm thần bây giờ

-Vy, rố cuộc có chuyện gì vậy? MÌnh lo cho cậu quá
-Lo cái gì chứ, tên khốn kiếp đó
-Thế cậu ta đã làm gì cậu vậy
-Mệt! Ngủ đây! _nó nằm bò ra bàn ngủ còn Trang đang vật vã với cục tức sáng nay

Tối ở nhà vũ
Nó mang thức ăn như mọi khi lên cho cậu
-Này! _nó đặt đánh bịch khay thức ăn xuống bàn –Ăn đi kẻo chết đói_nói xong nó đi ra luôn
-Ê…_Vũ gọi, nhưng nó ko trả lời, nó có phải tên Ê đâu –Này, nhỏ khùng…
-Sao?
-Thế rốt cuộc chuyện chiều nay là thế nào? Sao dám nói chủ nhân như thế hử?
-Chuyện cái đầu cậu ý
Nó đi ra ngoài và bống suy nghĩ xem cậu đã biết được bao nhiêu rồi. NÓ tới quán bar
-Sao? Thằng nhóc đó dám bỏ trốn? _nó cau mày
-Vâng, cậu ta đã đi đêm qua ạ
-Thằng khốn
-Chị à, chắc chuyện này ko đơn giản như vậy đâu. Em tin là JJ ko cần phải dùng thủ đoạn đó để moi thông tin_Key nói
-Vậy ai đã làm?… Đi lôi thằng đó về đây

“-thế rốt cuộc có chuyện gì?” _nó nhơ lại câu nói của Vũ, hay là cậu ko biết, hay là nó đã hiểu lầm. Suy nghĩ 1 hồi nó cũng lăn ra ngủ. Mai còn bao nhiêu là việc
Lúc này ở nhà nó, anh Bảo và bố nó ngồi nói chuyện
-Hà hà, con ta đúng thật là rất thông minh…_bố nó nói
-Nhưng chuyện này đâu có thể xảy ra, Vy có bao giờ làm những chuyện như vậy đâu
-Con trai à, con và Vy đều là tài sản lớn nhất của ta, các con đều thông minh như ta, và chắc chấn sẽ thừa kế tài sản này, con dừng nghĩ nhiều mà hãy hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình đi. Ta thấy dạo này Vy làm tốt hơn con đấy

-Bố đừng lôi Vy vào thêm nữa, nó ko thích đâu
-ko thích sao? SAo có thể như thế, là con gái ta mà. Với lại nếu nó ko muốn tại sao lại cùng lúc dụ dỗ được 2 thằng con quý tử của 2người có thân phận lớn cùng lúc như vậy? ta nói lại, các con phải phát triển cái cơ nghiệp của nhà ta, con hãy nhớ lấy
-…
Mọi người trong nhà đều biết việc nó dọn tới sống ở nhà Vũ lại con được Tuấn lao ra cứu. Bố nó đang rất vui. CÒn anh BẢo thì lo lắng, anh ko muốn đẩy đứa em gái duy nhất của mình vào cái trò chơi nguy hiểm này…
Sáng hôm sau, là chủ nhật, nó được nghỉ. Sau khi gọi Vũ dậy và mang đồ ăn lên cho cậu,nó định ra ngoài.
Đến bệnh viện, nó đi thẳng vào phòng của Tuấn, nhưng ko có ai
-Ê, người băng,đi đâu rồi _nó tìm quanh phòng nhưng ko thấy
-Cái tên chết tiệt này, sao lại chạy lung tung ra ngoài thế ko biết, hừ hừ
Nó đi đến chỗ y ta hỏi
-Cho hỏi bệnh nhân phòng 530 có ra ngoài ko?
-À bệnh nhân đã xuất viện rồi_y tá mở sổ và nói
-Cái gi? Xuất viện? _nó hét lên
-Đúng vậy vết thương của cậu bình phục khá nhanh, tuy là bác sĩ ko cho xuất viện nhưng cậu ta cứ 1 mực đòi đi, chúng tôi ko thể làm gì hơn
Nó bực mình, đi ra ngoài, miệng ko ngừng **** rủa Tuấn
-Khốn kiếp, dám ko nghe lời mình, tên chết toi…
Thấy 1 lon bia dưới đất, nó bực mình, đá bỏ
-Tên khốn, mi sẽ như cái lon này, bị ta đá, hừ, ko chết luôn đi _mặt nó hầm hầm cứ cúi đầu xuống d đất. Tuy là miệng thì rủa cậu nhưng trong lòng đang lo lắng cho cậu
-Cậu có vẻ thích rủa người khác chết nhỉ! _1 giọng nói phát ra đằng sau lưng nó, nó ngoảnh lại thì chính là Tuấn
-Cậu…Sao ko ở yên trong bệnh viện đi, chạy ra đây làm gì, lượn như cờ lông công ý
-Ko thích! Muốn xuất viện!
-Muốn cái con khỉ nhà cậu ý…
-Ủa,sao biết nhà tôi có khỉ? Giỏi nhỉ! cậu đi làm thầy bói được đấy _Tuấn tỏ vẻ ngưỡng mộ
-Biết cái đầu cậu đó. Muốn tôi tức thì cậu mới chịu được hả? Cái tên trời đánh. Đi vào viện nhanh
-Đã nói là ko thích rồi mà, ko vào
-Chết tiệt, thế rốt cuộc cậu muốn gì?
-Về nhà
MỌi khi đấu khẩu vũ luôn là người thua nó nhưng nay nó đã gặp được đối thủ rồi
-Trời ơi! Con muố đập đầu vào tường mà chết đi cho rồi.Ức quá, tức quá…_nó ôm trán than thở -Thôi được rồi, nhà cậu ở đâu
-Cậu biết để làm gì?_Tuấn ngơ ngơ hỏi

-Biết để đưa về chứ sao? Thế cậu nghĩ tôi định làm cái gì? Để cái thân ko lành lặn và đầy đặn như thế này về nhà thì tẹo nữa quan âm bồ tát xuống chém tôi cho coi
-Hì, biết rồi, đi thôi
2 người lên taxi về, trên xe, nó ko nói gì, cậu cũng ko nói gì, ko khí có vẻ hơi ngại ngùng
“mấy đứa trẻ bây giờ thật ko thể hiểu nổi, bọn vừa nãy thì nói liếng thoắng bài tây còn bọn này thì im như thóc, giả vờ ngoan hiền, úi giờ ngoan cái gì…” bác tài xế vừa lái vừa suy nghĩ
Được 1 lúc thì nó hỏi
-Cậu..có tiền ko hả?
-Ko!
“mình chỉ xài thẻ thôi” Tuấn nghĩ
-Vậy sao? _nó tỏ ra khá bất ngờ, ko ngờ hội trưởng lừng danh lại nghèo kiết xác, hic khổ thân
-Sao vậy? _Tuấn hỏi khi nó đang chẹp chẹp lắc đầu,”thằng bé khổ thật,chắc ko muốn ai biết hoàn cảnh nên giấu mọi người, hazzz”
-Thôi được rồi tôi sẽ trả tiền taxi
-Tất nhên là cậu rồi
-Hả?
“tên khốn kiếp, sao lại là tất nhiên, mình vừa thương hắn nghèo khổ xong, cái tên vong ơn bội nghĩa”
Nó lục trong túi sách để tìm ví, tìm mãi mà chẳng thấy. Thẻ của nó thì vứt đầy túi nhưng lại ko tìm thấy ví đâu, nó cũng rất ít khi dùng tiền, toàn dùng thẻ cho nhanh
“Trời ơi, bọn này đừng có nói là ko có tiền nhá, đưng có quỵt nhá, tiền của mình, ôi trời ơi”_ông tài xế ngồi than thở
-A _nó reo lên, đây rồi, hô hô cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi. Nó trả tiền rồi đi xuống
-Nhà cậu đâu?
-Kia! _Tuấn chỉ vào cái nhà to nhất,đẹp nhất khu phố
-Này, mộng đủ chưa? Đấy mà là nhà cậu hả? Tiền trả taxi còn ko có nữa là
-Đi thôi! _chưa kịp để nó nói xong, cậu đã kéo nó vào nhà
-Đây là nhà cậu thật hả? TÔi ko muốn mang cái dang trộm đâu
-Tất nhiên là phải rồi, tôi lừa cậu làm cái gì?
-Thế cụ cị ông bà cha mẹ anh chị em, cô dì chú bác nhà cậu đâu? _nó hỏi 1 lèo
-Cụ cị ông bà mẹ anh chị em cô dì chú bác chết hết rồi
-Hử, am sory
-Nấu cho tôi ăn đi

-Cái gì? Cậu là cái thá gì mà tôi phải nấu, hừ, chết đói đi
-Thế ai làm tôi phải băng tay như thế này
-Thế tôi cần cậu cứu hả? Thừa hơi nó vừa thôi_nói xong nó định ra về
-Đói lắm, nấu cho tôi đi
-Ôi phật tổ ơi, con đã mắc cái lỗi gì thế ko biết _nó đành phải quay lại và nấu cho cậu ăn
-Trời ơi, sao tủ lạnh trống trơn thế này, bánh, hoa quả cũng ko có nữa là sao? Chuột ăn hết rồi hử? Nhà cậu kinh doanh chuột hả? _nó kêu la trong bếp, rồi rốt cuộc vẫn phải đi siêu thị mua đồ ăn về nấu tử tế đàng hoàng cho cậu
-Ăn đi _nó mang lên phòng cho cậu, nhưng cậu đã ngủ say
-Ê cu _nó huých tay cậu nhưng ko có phản ứng
-Tên trời đánh, bảo người ta nấu cho rồi lăn ra ngủ hử
Nó để khay thức ăn ở đó rồi đi về
Cậu dậy, thực ra là giả vờ ngủ
-Mẹ à, con có lên làm như thế ko?
Trong quán bar Davil
-Mang nước lên đây, bực mình quá _Vũ cả Thành gọi
-Sao 2 anh lại làm như vậy? _Key từ trong dir a
-Làm gì? Nói rõ ra, bực cả mình…
-….
Key kể hết mọi sự việc cho 2 cậu nghe, nghe xong thì máu dồn hết lên não
-Là thằng chó nào? Thằng ******* nào mà dám giả danh anh mày đây. ****, tao mà tóm được thì tao ày chầu giêm vương con ạ_Vũ tức giận
-Thằng đó ở đâu _Thành bình tĩnh hơn hỏi
-Dạ em cũng ko biết,nó đã trốn rồi ạ
-Thằng chó_Vũ đập chai bai vào bàn, mảnh vỡ bắn tứ tung, mắt cậu hiện lên 1 màu đỏ, khuôn mặt thì tím dần. Cậu đang tức, thật sự rất giận –Là thằng nào?
-Là cái đứa hay bê rượu lên cho các anh đó ạ
Ko nói ko rằng Vũ phóng ngay ra khỏi phòng, cưỡi con xe của mình đi tìm thằng khốn kia.
Nhưng lượn mấy vòng mà ko thấy tăm hơi đâu mà lại thấy 1 cảnh rất vui
-Cô em đi đâu mà đi 1 mình thế này, chơi vưới tụi anh nha, _tên tóc đỏ đang ve vãn 1 cô gái
-Tránh ra
-A ha, cá tính ghê, nhỉ, hôm nay gập được anh là niềm vui đó nha, ha ha _cả lũ cười như những con chó điên
-Biến đi lũ bẩn thỉu _nó gằn giọng
-Ôi trời, đánh sợ quá kìa, ha ha, đúng là hoa hồng có gai nhỉ, anh thích em rồi đấy…
Vốn ko thích xem vào chuyện người khác nhưng lần này cậu bỗng có hứng, đang muốn xả stees mà lại gặp lũ này
-hà, hôm nay tụi mày chết ko thấy xác đâu
Vũ tiến lại chỗ đám đông
-Dừng lại!

-A ha, thằng khốn nào thế này, muốn xen vào chuyện của các anh hả, hôm nay anh vui, chú cút đi thì toàn mạng đấy
-Ha ha ha ha ha…_Vũ cười lới, ánh mắt nhìn bọn chúng vô cùng đáng sợ
-Thằng chó này! _tên cầm đầu định xông vào đánh thì tên đàn em ngăn lại
-Anh, ko được, tuyệt đối ko được
-Cái gì? _tên kia cáu,đang hăng mà
-KO được tuyệt đối ko đánh được hắn đâu, đi thôi
-Tao mị phải chạy sao? Bỏ tay ra _tên kia vẫn cố chấp ko chịu hiểu chuyện gì
-Đó là thằng Jô trong JJ đó anh, ko đánh lại được đâu
-HẢ? _tên kia vừa nãy hăng thế còn giờ nhìn lại thì đúng là người trong JJ. Sợ mất mất, tụi nó định chạy
-Bọn em xin lỗi_chúng chạy
-HỪ, định chạy sao? Tao chẳng phải đã nói rằng hôm nay chúng mày sẽ chết sao? _ko để cho chúng chạy Vũ nhanh hơn, chặn đầu và đập cho chúng 1 trận, ko biết có thể lết về nhà được ko.
Sau khi đánh cho chúng tơi bời, cậu định lên xe đi tìm tiếp thì khựng lại bởi tiếng gọi
-Vũ!
Cái giọng này chẳng phải của nhỏ khùng hay sao? Cậu quay lại và đúng là nó đang đứng đó.Ánh mắt tóe lửa ban nãy dịu dần, cậu nhìn nó
-Sao giờ này còn đi lung tung hử? _cậu la nó
-Hóng gió
-Thế biết hậu quả của hóng gió chưa, đi đêm có ngày gặp ma đó. Đừng có đi lung tung nữa, biết chưa?
-Cậu đang lo cho tôi đấy hả? Ha ha
-Lo cái đầu cậu ý, nên biết rằng cậu mà có mệnh hệ gì thì đừng có trách tôi. Dám làm tổn thưng slave của tôi thì cậu cũng ko yên đâu! _Vũ nó mà mặt đang đỏ ửng lên, may mà trong bóng tối, ko ai thấy
-Lên xe!
-Để làm gì?
-Về chứ làm gì? Đầu óc bã đậu
-Tên khốn bảo ai đấy?
2 người cứ cái nhau suốt quãng đương về.
Còn 1 người, 1 người đứng từ nãy đến giờ nhìn bọn nó. Trong lòng cũng quặn lại. Cũng đau. Cũng tổn thương, nhưng nước mắt ko thể rơi ra. Cậu đã nói là ko bao giờ được khóc rồi.
Vũ trở nó về nhà rồi đi tiếp.
Nó vào phòng ngủ, định đánh 1 giấc nhưng ko hiểu tại sao trong lòng lại bất an
10h, lòng bất an
11h, như ngồi trên đống lửa
12h, ko thể chịu được nữa, chắc chắn có người bị thương, nhưng ko biết là ai. Nó gọi điện về nhà, mọi người vẫn tốt. NÓ đi ra cổng thì giật mình
1 dáng người cao to đang nằm trước cổng, 1 mái tóc màu hung đỏ, chiếc khuyên tai kim cương sáng trong đêm. Dưới ánh trăng, người này hiện lên thật đẹp…
Nhưng những thứ màu đỏ dính đầy trên người cậu là gì? Nó đến gần, nhìn cái khuôn mặt này…Máu túa ra nhiều quá…Nhanh…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.