-Ư…ư…cậu ….dám….!
Tiếng nói vang lên, bất lực và và đầy thất vọng.
Hiện giờ bàn tay rắn chắc của Tưởng đang nằm gọn trên cổ nó.
Những ngón tay, cố nắm chặt lấy cơ quan hô hấp này.
Gân xanh nổi cả lên, cậu đang dùng lực mạnh.
Nó chỉ biết kêu “ư” và khuôn mặt dần đỏ lên do thiếu oxi.
Không khí trở lên vô cùng ngột ngạt và khó thở.
Và cảm nhận cái không khí này, không chỉ có mình nó.
Tất cả mọi người trong cái căn phòng này đều hồi hộp, đến mức ngạt thở.
-Mày…!
Xưng hô thay đổi, nó không còn chịu được nữa, giới hạn đã đến.
-Áaaaaaa
Tưởng nhảy ngay ra xa, bàn tay trên cổ nó cũng được buông ra.
Vừa nãy, tưởng đứng khá gần nó, và đã chạm đến giới hạn của nó.
Vì vậy, chắc chắn sẽ phải chịu.
Nó dùng lực đầu gối, đạp cho Tưởng 1 phát thật mạnh vào chỗ ***.
Tưởng ôm chỗ đó, đau đớn nhìn nó.
Còn nó, thản nhiên như không liên quan đến mình.
Khuôn mặt vẫn bình lặng như làn nước mùa thu, không quan tâm đến bất cứ cái gì trên đời.
Khuôn mặt vốn trắng của cậu đỏ lên trông thấy, dường như máu trong cơ thể dồn hết lên mặt.
Tức giận tím mặt, cộng sự ngại ngùng trước bọn đàn em (bị vậy chả ngại), còn cái thái độ coi trời bằng vung của nó nữa.
Không thể chịu được, đầu tiên, gầm lên để giải toả
-KHốn kiếp! …Mày…!
-Á………
Lần này là tiếng kêu không phải của Tưởng mà là của nó.
Tưởng đã tát 1 cái thật mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp đó.
Cái ghế nó bị chói vào cũng đổ theo người, lăn trên nền nhà.
Má bên trái hiện rõ hình của 1 bàn tay.
Đau ….rát….nhục….
Là cảm nhận của nó lúc này.
Bò dậy, ngồi lại trên chiếc ghế ngay ngắn như ban đầu, nó nở nụ cười nửa miệng.
Nhìn lên Tưởng như nhìn động vật đáng ghét nhất, nói bằng giọng đểu nhất có thể:
-Nghe vẻ cậu vẫn thích để kiểu tóc tôi bảo nhỉ!
Nghe cái giọng đó Tưởng tức nổ mắt, nhìn nó chằm chằm.
Hồi đó nó bào gì cậu cũng nghe, làm gì cũng làm. Nay thấy kiểu tóc này giống ngay xưa, nó đá đểu.
– Mày!
Chỉ thẳng tay vào mặt nó, cái mà nó rất ghét, đặc biệt trong hoàn cảnh này.
Chồm dậy, cắn vào ngón tay đang chỉ của Tưởng.
-Á….
Lùi lại lần nữa, Tưởng ngay lập tức rụt tay lại.
Vẩy vẩy ngón tay đang chảy máu của mình.
Vết cắn khá sâu, máu chảy ra. Cái lớp da bên ngoài bị bonh khi cậu rụt tay ra.
Bực tức, đau, cậu nhìn nó, tay thì vẫn vẩy vẩy.
-Hà…ha ha ha ha ha ha ….
Nó cười lớn rồi lấy lưỡi liếm vết máu còn dính lại trên môi.
Ngậm trong mồm 1 lúc rồi nhổ ra và nói đúng 1 từ, mà làm ọi người đều há hốc mồm.
-Bẩn (ý bảo máu bẩn)
-Mày……..!
Tưởng không còn gì để nói với nó nữa, khuôn mặt đanh lại.
-Con ranh con…tao không làm thì mày còn không sợ phải không?
Tưởng gằn từng chữ, tiến về phía nó, on dao gập trong tay đồng thời được kéo ra.
Nó nhìn cậu, mắt không chút biểu cảm.
Giơ con dao trước mặt nó
-Muốn bị mấy vết sẹo ở khuôn mặt xinh đẹp này không?
Tưởng nói và lấy tay nâng cằm nó lên.
Bất giác cậu bóp thật mạnh cằm khiến mặt nó méo mó.
Nhưng nó vẫn cố nói trong tình trạng méo miệng:
-Muốn!…..
1 câu nói rành mạch, dứt khoát. Nó khiến cho người đối diện không dám tin vào tai à mắt mình.
-…..nếu có thể!…
1 câu nói được tách ra 2 lần nói, mỗi lần cách nhau khoảng 10s.
Tưởng thật sự tức giận.
Cậu ghét nhất là bị coi thường.
Vậy mà trong trường hợp này nó lại khinh cậu, trước mặt bọn đàn em.
Cậu là người vô cùng sĩ diện.
Giận nhưng không thể hiện ra khuôn mặt, Tưởng cười chua chat.
– Ha ha ha
****
Ngoài cửa lúc này đang xảy ra chận ẩu đả lớn.
Rây, Key dùng gậy phang thẳng vào mặt những kẻ dám cản đường mình.
-Cẩn thận!
Tiến của Rây.
Key quay ra thì Rây đã bị 1 vết chém dài trên người .
Mắt cậu đỏ lên. Ngọn lửa trong lòng đang cháy nay lại còn đổ thêm dầu.
Dùng ánh mắt lạnh hơn băng ngoài Nam Cực, key nhìn tên vừa chém Rây.
Thanh côn trong tay run lên.
Tên kia giật mình, lùi lại phiá sau rồi chạy biến.
Key đứng đó, không đuổi mà cười 1 mình
-Cứ chạy đi!….đằng nào cũng chết thôi…!
Quay sang bọn đàn em:
-Đưa cậu ấy về đi!
****
Trong địa bàn của “Chuột”
Cảnh đập phá lung tung cũng đang xảy ra.
Trong khi đó, Thành , Vũ ngồi chém và uông nước, kệ cho bọn đàn em “ dọn đường”
Chúng lôi tất cả lũ chuột ra đánh, đập phá hết đô đạc trong khu.
Bọn chuột biết mình không cùng đẳng cấp nên đành chịu đòn chứ không dám đánh lại.
-Bọn mày là ai?
1 tên ngu si hỏi
Thằng đàn em cửa VŨ nghiêng đầu, cái kiểu nghiêng y như ông Vũ, đúng là chủ nào tớ đấy.
-Là cái thằng bố mày! Muốn chết à?
Hỏi mà chưa kịp để tên kai trả lời, hắn đạp cho tên đó nhát, ngã xuống hố.
Cả lũ cười man rợ.
1 lúc sau,đi ra
-Không thấy tên cầm đầu đâu ạ!
-KHỐN….
Đang nói thì Vũ chợt bịt ngay miệng lại. Cả đám đàn em nhìn không chớp mắt.
Thì có lần cậu nói với nó là không **** thề, nói tục nữa, giờ lại vi phạm.
Dụ không có nó nhưng vẫn cảm thấy mình có lỗi.
Trẻ con dễ bảo
(đàn ông là động vật đủ 4 chi, được phụ nữ sai khiến), đừng ném gạch
Nhớ đến nó, bỗng dưng cậu lại cười.
Niềm vui tự dựng lại được bắt đầu.
Đang tủm tỉm cười thì Vũ ngẩng mặt lên , thấy bọn đàn em và THành đang nhìn như khỉ ngoài sở thú xổng chuồng.
(hazzz, lại nói đến sở thú, có lần đi thì bị khỉ cướp mất hộp sữa, hồi tầm 10 tuổi. Còn tầm 15 thì đau phải biết. Hôm đấy đi du lịch sinh thái ở rừng nào ý, bọn bạn đểu không tả được, chúng nó trêu mấy con khỉ trên cây, thế là đàn khỉ tức giận, nhảy xuống, chạy theo đuổi bọn mình. Mà lúc đấy mình đang mải chụp ảnh, không để ý,thấy bọn nó chạy thì giật mình,chạy theo,tưởng cái gì, còn quay lại nhìn. Hic, kết quả bị khỉ đập vỡ cái máy ảnh cộng bị cào đầy người.
Thề không bao giờ quên cái kỉ niệm này.
Về tự kỉ cả ngày_ chém tý, thông cảm, lắm lúc đến đoạn có những kỉ niệm là không cầm được lòng)
Ánh mặt bọn đàn em nhìn Vũ như kiểu
“chậc chậc, không thể chấp nhận được cái tính trẻ con của thằng này”
Nhưng Vũ không hiểu, đỏ mặt, tưởng biết cậu đang nghĩ gì.
-Tao biết tao đẹp trai rồi, không cần phải nhìn như thế…….mà tao nuôi chúng mày bao nhiêu năm để có con chuột mà cũng không bắt được à???
trong lòng thì
“ dm, nuôi mình được ngày nào, chỉ đánh là giỏi”
“ông này điêu vật”
“cho nó cái bằng chém gió quốc tê”
“mang tiếng ra…”
Còn ngoài miệng
-Tại vì bọn em….
-Giải thích là nguỵ biện!
(lúc sau)…im lặng à thừa nhận!
Vũ hôm nay lên giọng dạy đạo lý, Thành thấy vậy không chịu được cười
-Ê, ông ơi, hình như tôi đăng kí bản quyền cái câu đấy rồi thì phải…
-Chúng mày #@!%^&*()_+….
Vũ phụt ra câu mà không ai ngờ được.
Vào hỏi mấy đứa, cuối cùng cũng tìm được chỗ TƯởng đang ở.
***
Lúc này, Tuấn vẫn đang trên đường đến chỗ nó.
Vừa lúc tìm được đường thì Key gọi
Khoảng cách từ công viên đến chỗ nó lại khá xa.
Tắc đường và cậu còn phải giải quyết mấy chuyện.
Trong lòng vô cùng lo lắng, cậu như đang ngồi trên đống lửa.
……..
Sau khi giải quyết xong cái tên vừa chém Rây, Key phỉu tay, lấy áo tên đó lau kiếm, rồi tiếp tục đi tìm nó.
Trng hiện giờ đang nấp trong 1 phòng nhỏ.
Nhìn ra và vô cùng bất lực.
-Hừ, không biết hôm nay ăn gì mà đen thế, hết chuyện này đến chuyện kia….Mà cái bọn kia chui đâu ra không biết…dám phá hỏng chuyện của ta thì không yên đâu…hừ hừ…
Ngồi trong xó, Trang tự nói với mình.
Nắm chặt bàn tay, đập mạnh xuống đất.
Rồi lôi điện thoại ra gọi cho Tưởng, giục giải quyết nhanh.
…………..
Key đi lòng vòng mà mãi không tìm được nó, điện thoại thì hết pin. Bao nhiêu cuocj gọi nhỡ.
Vừa nãy chuyện đánh nhau ngoài kia cũng do Trang làm.
Lúc định đi vào thì bất ngờ gặp người của Key cũng đi vào.
Không biết chuyện gì xẩy ra nhưng Trang không thể đứng nhìn người khác xí mũi vào chuyện của mình.
Ai ngờ người của cô ta bị đánh cho tứ tung.
***
Trong phòng nhốt nó.
Tưởng ra nghe điện thoại, khi vào thì nói thẳng vào vấn đề.
-Tóm lại, hãy tránh xa tên này ra!….nếu không….đừng có trách tôi không nể…
Tưởng đe doạ, dù có tức đến đâu nhưng cũng thôi, vì Trang nên nhịn
-KHÔNG!
-Con nhỏ này ngang nhỉ? Tôi nhìn cô nãy giờ rồi đấy!
-Tiếng chó sủa! không hiểu!
Nó quay mặt đi.
Còn Tưởng….không thể chịu được nữa rồi.
-Là do mày muốn chết thôi!
………
-Á…….
Không phải tiếng của nó…….
…….