In one cafe in the U.S
1 cô gái tóc hung đỏ bước vào, cô nhìn mọi thứ xung quanh bằng nửa con mắt. Chính là nó.
-Can I sit here?
– No, go away
Nó chọn đúng 1 cái bàn đã có người ngồi. Dù người con gái kia nói không thích nhưng cô vẫn ngồi vào.
-Oh shjt! ********** off !
Cô gái kia tỏ thái độ khi nó cứ tự tiện ngồi đó, nhưng trợt ngỡ ngàng khi ngẩng mặt lên….Mặt cô trắng bệch như nhìn thấy ma.
-Sao nhìn thấy tôi mà cậu sợ hãi thế? Hay là nhớ đến những việc làm trước kia rồi?
Nó dùng ánh mắt sắc nhìn Trang_ kẻ chốn chạy. Miệng lại cười, nó cười cho sự ngu ngốc của Trang và việc làm của mình.
-Sao cậu lại ở đây?
-Cậu ở được còn tôi thì không có quyền ở đây à?
-Cậu…cậu đến đây làm gì? Tại, tại sao lại làm như thế? Sao lại đến đây? Cậu..cậu nhớ cái gì?
Trang dường như hỗn loạn, cô thực sự bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của nó ở đây. Nó mát trí mà? Nó quên rồi mà? Hiện giờ cô thực sự sợ khi gặp nó. Bị Tuấn trừng phạt, trừng phạt như vậy là đủ rồi mà. Cô khẽ xờ lên má trái của mình…vết sước đó…vết sước mà khiến cô đau đớn…
-Sao cậu lại run? Tôi đã làm gì cậu chưa? *nhếch môi*
Nó vẫn dùng cái ánh mắt nguy hiểm đó. Cô phục vụ đi ra.
-What do you want?
-One cup of Cappuccino. Ths !
Nó thản nhiên gọi đồ uống rồi trả lời cho câu hỏi vừa nãy của Trang
-Tôi thích ở đây vì ở đây café ngon! Sao?
-Cậu….hứ…
Trang quay mặt đứng dậy, và đi ra khỏi quán, nhưng nó gọi lại
-Đây là lần cuối tôi tử tế với cậu. Liệu mà về VIệt Nam đi. Không tôi sẽ cho cậu lết về đấy!
Nó cũng đứng lên, thanh toán rồi cầm cốc café bước ra khỏi quán. Nó đi lòng vòng, đi ngắm thủ đô Washington, D.C.
Đường đông hơn ở VN, mọi người thích đi bộ hơn thì phải. Nó cũng hoà vào dòng người tấp nập, dòng đời bận rộn và tận hưởng…tận hưởng cái cảm giác mới lạ đầy thích thú này.
Đi 1 lúc nó bắt đầu thấy lạc long, nó bắt đầu thấy xa lạ và nhàm chán. Đảo mắt quanh, ai cũng đi, ai cũng bận rộn. DÒng người chẳng ai để ý đến nó và nó cũng chẳng để ý đến ai…Đảo mắt xung quanh như kiếm cái gì đó nhưng cuối cùng nó cũng không kiếm được cái thứ mà nó cần.
Thời gian dài sống ở nơi này, nơi mà nó nghĩ sẽ đem lại niềm vui…nhưng nơi đây chỉ là nơi nó trốn tránh sự thật, nơi mà nó chán nản. Nhắm mắt lại, hít 1 hơi thật sâu rồi nó nói nhẹ
-Việt Nam là nơi đẹp nhất! Việt Nam là nhà t! VN nơi có những người thân của t! Việt Nam cuộc sống của t. Chào mày_Washington, D.C thân yêu. Lần cuối t đến đây!
…………………
Tại lớp học của nó.
Hôm này trời nắng, nắng khá to mặc dù hè còn chưa đến. Lớp học hiện rõ sự mệt mỏi. Cô giáo giảng bài mà hầu hết chẳng học sinh nào có hứng thú để nghe. Lớp im lặng. Im lặng đến mức ai nhìn vào thì không thể tưởng tượng đây là cái tập thể đứng đầu trong mức độ “ nguy hiểm”.
Có thể lớp im lặng là do các thành phần trung tâm im lặng. Vũ ngủ, 1 tay làm gối duỗi thẳng, chạm cả vào bàn trên, 1 tay che mắt. Quỳnh và Việt Anh dở chứng viết thư cho nhau chứ không nói bằng mồm, chốc chốc lại có mẩu giấy ném qua hai bên. No im lặng, có thể nó tôn trọng cô, có thể do bầu không khí bên ngoài khá thu hút. Trời nắng nhưng dưới những tán phượng không khí thật dễ chịu. Màu hoa phượng đỏ, màu xanh của lá cây, màu của nắng, hoà vào nhau tạo nên ngày thật đẹp, 1 ngày thật rực rỡ. Tuấn im lặng, đó là phong cách của cậu rồi. “Im lặng là vàng”. Kiệm lời và hay cáu gắt chính là cậu. Cậu nhìn nó, ngồi nhìn từng biểu hiện trên nét mặt của nó, đôi khi quay sang Ngọc như để so sánh, rồi cười 1 mình ( You crazy!). Còn Thành, thấy lớp im lặng, ai cũng im lặng thì im lặng cho nó có phong trào.
Tiếng bước chân, đúng, là tiếng bước chân.
-Ơ Trang?
Cô giáo đứng trên bục giảng ngạc nhiên vô cùng trước sự xuất hiện của Trang.
-Sao em lại trở về?
-…………
Dưới lớp bắt đầu dộ lên bàn tán
-Ồ, sao khuôn mặt công chúa lại băng thế kia? Có chuyện gì à?
-Ừ, sao nghe nói là đi Mỹ mà?
-Á, lần này công chúa chết trong tay Thiên Thần rồi, đi đâu cho hết nắng. Nghe nói trường cấp 3 nổi tiếng nhất bên đấy Thiên THần cũng có tiếng lắm đó.
-Ừ, đúng….
Hết người này đến người kia nói, rồi còn quay qua nó nhìn phản ứng của nó. Nó đôi lúc nhếch môi lên cười, đôi lúc như chìm vào dòng suy nghĩ, đôi lúc ánh mắt lại ánh lên sự hiền từ.
-Vào lớp đi em, chắc em nhớ các bạn quá phải không?
Cô giáo dẫn Trang đi vào, ngồi vào các bàn mà trước kia cô ta đã ngồi.
Tuấn nhìn Trang, cái nhìn lạnh, không thể xác định cảm xúc. Vũ nhìn Trang, cái nhìn chứa đầy sự thương hại, cậu đã làm bạn cô ta suốt bao năm qua mà. V.Anh và Thành nhìn Trang cười 2 nụ cười rất giống nhau, có lẽ 2 cậu đều có 2 dòng suy nghĩ giống nhau “ Lại có chuyện hay để xem rồi”. Quỳnh thì căm hận nhòm cô ta!
Không khí lớp lại im lặng sau giây phút “ thăng hoa”.
Tùng…tùng….tùng…tiếng trống mà bao nhiêu học sinh chờ đợi đã đến. Học sinh của các lớp ùa ra như đàn ong vỡ tổ.
-Mày đã làm gì gia đình tao hả?
Trang đập tay thật mạnh vào mặt bàn của nó. Nó quay ra, cau mày nhìn Trang, nhìn như thể động vật mắc bệnh truyền nhiễm. Dưới lớp vang lên những tiếng ồ đầy ngạc nhiên và thích thú.
-Tao ày 3 giây để bỏ tay khỏi mặt bàn của tao!
-Nói đi, mày dùng thủ đoạn gì hả?
Trang không còn kiềm chế được nữa, cô ta nói như tát nước vào mặt nó.
-Mới có chút như vậy mà đã sợ rồi à? Trò chơi mắt bắt đầu mà! Cậu làm thế này thì mất vui lắm!
-Mày…._Trang dơ tay lên, định tát nó thì bị nó cản lại, rồi vả ngược lại, cái tát trời giáng, cái sức mạnh mà nó chỉ dùng cho thế giới của nó.
-Cẩn thận lời ăn tiếng nói và hành động đó. Tao không thích con người trước kia nữa đâu!
Túm cổ áo Trang dậy, nó nói nhỏ vào tai cô.
“ Có nhớ mày đã làm những gì với tao trước kia không? Nếu nhớ thì hãy liệt kê thật chi tiết rồi suy nghĩ xem tao sẽ làm gì? Hừ”
Đẩy mạnh Trang xuống nền, nó lạnh lùng đứng dậy đi ra ngoài. Trang bám vào bàn đứng dậy. Nhưng cú tát mạnh làm bong cái băng trên mặt cô, 1 vết rạch dài…thật dài mà Tuấn đã tặng riêng cô.
Quỳnh tiến lại gần chỗ Trang, nhăn mặt
-Có đau không? ( nhẹ nhàng)….Tao NHỚ LÀ TAO CHƯA LẦN NÀO ĐÁNH MÀY ĐÂU!
Cô tát cho Trang 1 cái nữa bên má kia, 2 má xưng lên, đỏ dựng, nước mắt không biết từ đâu tuân ra mà nhiều thế. Nhiều đến mức nước mắt cuốn hết máu ở khoé miệng đi. Trang chưa bao giờ nhục nhã như thế này. Cô ta chưa bao giờ nghi mình có ngày này. Ánh mắt săm soi và những lời nói sỉa sói vang lên bên tai Trang. Nhưng cô không đủ sức để nghe nữa. Cô ta ngất đi….và chẳng ai đưa cô đến phòng y tế cho đến khi giáo viên vào.
Ngày hôm đó chấm dứt.
Sáng hôm sau. Giờ thể dục, cả lớp tập chạy, nó dấn đầu đội con gái. Chạy sắp đến đích thì nó giảm tốc độ, như chờ ai đó.
-Á….
Trang ngã đập cằm xuống đường chạy ngay mũi chân nó.
-Sao? Hối hận đến mức muốn quỳ lạy tôi để xin lỗi à? Hừ
Trang ngẩng mặt lên, thấy ngay cái bản mặt đanh lại của nó, nhưng không làm gì được, Cô ta cắn môi đứng lên. Nó hừ rồi quay đi.
-LinDa chậm hơn Key rồi nhé ^. level troll bá đạo
-Lại gặp nhau rồi nhỉ? _ Lão vệ sĩ hôm qua tiếp tục đến làm phiền Trang.
-Cút đi, t báo cảnh sát đó.
-Ồ, cảnh sát là clgt ( củ lạc giòn tan), ông đây clgt ( cần lời giải thích) cho việc hôm qua tha cho nhock. HÔm nay tiểu thư nói không tha nữa.
-Bỏ tôi ra…bỏ ra..
Trang dãy dụa khi bị tóm cổ lên xe…Trên đường dài….dài Trang cảm thấy ngồi trên xe cũng đã thấm mệt, cô nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện
-Tiểu thư bảo làm gì ạ?
-Chôn sống!
-Dạ!
-Thả tôi ra, các người mau thả tôi ra…cứu, cứu tôi với, huhu.
Trang nhăm mặt, mặt từ từ chuyển sang tím ngắt, cô không thể ngờ, không thể ngờ cuộc đời mình lại chấm dứt tại đây sao? Nó làm như thế chưa đủ sao? Tuấn đã làm mất đi khuôn mặt xinh đẹp của cô. Nó làm mất đi cái chức vị tiểu thư của cô, biến cô thành trò cười trong mắt mọi người….Giờ…giờ nó còn muốn giết…giết người sao?
-Cô yên tâm, sẽ được chết từ từ mà, hừ
-KHông, buông tôi ra, buông tôi ra!
Trang vùng vẫy khi bị bắt xuống xe và đứng trước 1 cái hố đã được đào sẵn. Mặt cô biến sắc, cắt không còn giọt máu, sợ sợ đến mức chân tay run rẩy, không thể hét được nữa, không thể nghĩ thêm được nữa. Cô nhắm tịt mắt lại và thật không ngờ tự dưng chính cô ta lại hét ra câu này.
-VY….cứu tớ
“Tiểu thư có lệnh troll cô…chứ không có ý định sát hại”
Đến khi Trang có đủ dũng khí mở mắt khi mọi người đã đi hết rồi…còn mình cô trong cái khoảng không đáng sợ này. Cô còn nhớ trước khi đi họ còn nói với cô câu
“Nhớ cái lần tiểu thư của chúng tôi phải qua đêm ở cái khu rừng hoang này không? Giờ cô ở lại cho nó rực rỡ nhé”
……………….o)(o……………….
-Ừ, làm tốt lắm, cứ thế đi.
Nó cúp điện thoại đi lên phòng vàn không quên ngó vào phòng Ngọc. Nó xem Ngọc ở quen chưa, nó xem em có vui không, nó muốn xem em hạnh phúc chứ.
…………………………………..
1 ngày tiếp theo cũng chẳng đẹp trời, cô giáo đi vào lớp với niềm phấn khởi vô cùng, có lẽ việc lớp lại tiếp tục đứng đầu trong kì thi tuyển chọn học sinh giỏi khu vực làm thầy cô nào cũng hứng khởi.
Mặt cô tươi như hoa, miệng còn ngân nga hát,….
Nhưng vừa ngồi vào ghế thì….
-Á á á á…cái gì THẾ NÀY???
Cô hoảng hốt vì trên người dính đầy gai và đế giày thì dính chặt vào sàn lớp học do bị dính lượng lớn keo 502 mà học sinh đã đổ ngay trước đó.
-Ai đã làm hả?? _ nhìn mặt cô như muốn giết người nhưng bất lực vì chẳng giết được ai.
-Em biết ( Trang dõng dạc đứng lên rồi quay qua nhìn nó với ánh mắt biết cười) là bạn Vy ạ.
-KHông phải em đâu cô…Là bạn Quỳnh ạ.
Nó tỏ thái độ ăn năn rồi chỉ sang QUỳnh, cười tươi, cười như không thấy mặt trời, giống nụ cười của Ú ( Big Bang) ^. máu lên não chậm ( ps : dìm)
-Cô PHŨ!…Cô đang đổ oan cho người….Có tội đấy….suy nghĩ lại đi.
-Vậy rốt cuộc ai làm?
-Là cậu ta!
Tất cả hơn chục cánh tay chỉ vào Trang, khiến mặt cô ta đỏ như gấc chín…
-KHông phải em!
-ĐI xuống phòng giám thị với cô….á á ( vì không nhấc chân lên được)
Ngọc hôm nay im lặng, nhưng đến lúc này lại lên tiếng
-Không phải bạn ấy đâu cô…là em đấy ạ.
Khuôn mặt buồn, Ngọc không hề biết Trang đã làm những gì nhưng cô bé không thể đứng nhìn người khác bị đổ oan.
-Ngọc làm gì vậy? _ Key và Rây lo lắng nhìn, nhìn thái độ cương quyết của Ngọc giống y nó
-Em điên à?
Câu nói đầu tiên nó nói với Ngọc, đứa em gái iêu dấu. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào NGọc, nhưng cô bé vẫn giữ được phong thái tự tin. Vũ nhìn Ngọc, chẳng biết nói gì với con bé ngu ngốc này ( VŨ chưa biết Ngọc là vị hôn thê). TUấn nhìn Ngọc bằng ánh mắt đa nghi, nhưng đã dịu hơn cái ngày đầu tiên. Thành nhìn Ngọc cười đểu
-Vậy em cũng xuống phòng giám thị luôn đi! _ Cô giáo quát to, nhưng ai ngờ nó còn quát to hơn.
-CÔ DÁM ĐƯA NÓ ĐI?
Cả lớp im lặng đến lúc trống….
Hết ngày!
……………………….o)(o………………
Nhà Vũ.
-Vũ…sao cậu lại quá đáng như thế, dù gì thì chúng ta cũng đã là bạn bao nhiêu năm mà
Trang kéo tay áo Vũ, tỏ ra đáng thương
-Là do cậu gây ra chứ có phải tự nhiên đâu.
-Nhưng sao cậu có thể cứ đứng nhìn kẻ sát nhân là con bé đó được…Nó đã định giết tớ đấy.
-Đừng có gọi Vy là kẻ sát nhân ( Vũ gằn giọng)….với lại cô ấy muốn giết cậu cũng dễ như di con kiếm thôi.
-Sao mọi người đều quay lưng với tôi? Tôi hận các người…
Trang chạy đi, Vũ chỉ biết lắc đầu, gieo nhân nào thì gặp quả đấy mà, tránh sao cho hết nắng.
…………………
-Con bé hôm nay vẫn ung dung nhỉ?
-Các người cút đi, tôi không sợ nữa đâu.
-Hôm nay thì không phải đùa đâu
-Buông ra, lũ khốn
Bọn họ đưa trang đến hồ nào đó,
-Tôi cho cô thành mồi câu cá nhé, hừ
Họ đẩy Trang xuống, Trang hét lên sợ hãi.
-Lần này tôi nói tôi không đùa mà….Đụng vào Thiên Thần thì đừng hi vọng là sống yên ổn….Con bé ngu ngốc….
Trang không biết bơi….suống nước….uống bao nhiêu là nước….sặc….
Chuột rút…sao chuột lại rút đúng lúc này…cô không thể vùng vẫy dược nữa…mệt lắm rồi…cô ta muốn nghỉ, cô ta hết muốn sống rồi…
-Sao các người quá đáng thế?
Ngọc nhảy xuống nước, cứu Trang lên rồi đưa cô ta vào viện.
Hết ngày!
…………….o)(o…………….
Đến tối, theo thói quen, nó trước khi lên phòng lại ghé qua phòng của Ngọc, xem nhock đã ngủ chưa, xem nhock đang làm gì.Nhưng nó giật mình khi có tiếng nói ở đằng sau mình, như ma, như quỷ, Ngọc xuất hiện, với giọng nói hơi bức xúc
-Em không có trong phòng!
-À…à ừ, đi ngủ sớm đi! _ nó quay đi lên phòng
-Chị….sao chị ghét Trang thế? Sao chị quá đáng với bạn ấy thế?
Mắt nó nhíu lại, khuôn mặt xụ xuống, tỏ vẻ chẳng mấy thích thú khi bị động chạm vào vấn đề này.
-KHông phải việc của em!
Nó quay lưng đi tiếp…nhưng có tiếng gọi lại làm nó quay lại….
Ừ, qua cửa kính….là TUấn.
Nó quay lại nhìn, Ngọc cũng quay lại nhìn.
-Tớ có chuyện muốn nói…Gặp nhau chút đi!
Tuấn nhìn thấy nó, cậu chắp hai tay, hét to, nhưng nó không nói gì, nó đứng nhìn cậu như sinh vật lạ.
THấy quá lâu nó không trả lời, Tuấn gọi điện
-Gặp nhau chút đi
-Tối rồi, để mai đi, mệt lắm.
-Chút chuyện thôi
-Không!
-Tớ sẽ chờ cậu ở đây
-Về đi, tớ không xuống đâu.
-Tớ sẽ đợi
Nó cúp máy quay đi nhưng lại bị Ngọc gọi lại
-Chị quá đáng thật, với ai chị cũng lạnh lùng và vô tâm như vậy. Chị là tảng băng hả?
Tình cảm với Tuấn dâng lên trong Ngọc. Đau đớn biết bao khi nhìn người mình yêu bị người con gái khác từ chối…..ngay trước mặt mình.
Ngọc bực mình quá, cô không còn kiểm soát được mình nữa.
-Chị nói rồi, em đừng có xem vào chuyện của chị. Nói nhiều chị không thích đâu!
-Chị quá đáng thật, chị là con người như vậy sao?
Ngọc giậm chân xuống sàn gỗ…nhưng chỗ Ngọc đang đứng chính là ngay đầu cầu thang….Sàn gỗ trơn làm cô bé trượt ngã,
-AAAA a….
Đập đầu xuống phía cuối cầu thang….nó hoảng hốt nhìn.
…………………..o)(o………………
Bệnh viện
-Con sao vậy, sao vậy chứ, làm cả nhà lo quá.
-Em bị trượt chân hả? _ Anh Bảo ân cần hỏi
-KHông!
-Hả? _ cả nhà vô cùng ngạc nhiên trước câu trả lời. Nó đang đi lấy chút đồ cho Ngọc, đúng lúc vào thì nghe được đoạn này
-Vậy có chuyện gì.
-Em bị….đẩy.
-Là ai??
-Chị….Vy…
Toang…..cốc chén bát đĩa trên tay nó rơi xuống nền nhà….Nó đi lấy đồ ăn cho Ngọc…ai ngờ…
Cả nhà nhìn nó