“Anh sẽ giải quyết chuyện tiền nong ư?”
Lâm Phỉ Nhi nhìn Trương Phong và cười khẩy, sau đó khinh thường nói: “Anh có biết nếu bọn họ rút hết cổ phần thì tôi phải cần bao nhiêu tiền không?”
“Không biết!”
Trương Phong khẽ lắc đầu.
“Tôi cần bồi thường gần 90 tỷ. Anh có thể lấy ra số tiền này sao? Nói cho tôi biết, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Lâm Phỉ Nhi chỉ vào Trương Phong, lạnh giọng hỏi.
“Tôi… Tôi có thể lấy ra!”
Trương Phong nghiến răng nói.
“Anh lấy ra kiểu gì, nói tôi nghe xem? Anh định kiếm 90 tỷ khi làm nhân viên phục vụ trong quán bar, định kiếm 90 tỷ bằng cách giao đồ ăn hả?”
Lâm Phỉ Nhi lúc này rất kích động, cố hét vào mặt Trương Phong một cách không thương tiếc.
“Ha ha ha!”
Mọi người bắt đầu bật cười khi nghe những lời của Lâm Phỉ Nhi.
Không ai có thể ngờ rằng chồng sắp cưới của Lâm Phỉ Nhi không những là shipper, mà còn là nhân viên phục vụ quán bar.
Thật mỉa mai làm sao khi một tên khốn tội nghiệp như vậy nói có thể lấy ra 90 tỷ tiền bồi thường.
“Trương Phong, anh đừng ở đây làm tôi mất mặt nữa, lập tức đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
Tâm trạng của Lâm Phỉ Nhi dường như đã dịu đi rất nhiều khi nghe thấy tiếng cười của mọi người, lạnh lùng nói với Trương Phong.
“…”
Trương Phong nhìn Lâm Phỉ Nhi và không nói gì cả.
“Anh còn ngây người ra đó làm gì? Tôi bảo anh đi ra ngoài, anh không nghe thấy hả?” Lâm Phỉ Nhi nhìn thấy Trương Phong vẫn còn ngây người, lớn tiếng quát.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu Trương Phong lúc này là yêu cầu Phương Chí Hoa mang 90 tỷ tiền mặt đến và tát vào mặt những người này.
Tuy nhiên, Trương Phong biết rằng anh không thể làm điều này bởi vì anh và Lâm Phỉ Nhi vẫn chưa kết hôn, và nếu Phương Chí Hoa đến vào lúc này, điều đó sẽ tương đương với việc tiết lộ danh tính của anh.
“Tôi có thể giúp cô tìm một nhà đầu tư, ông ta không chỉ có thể đầu tư vào công ty của cô, mà còn có thể khôi phục công ty của cô trở lại hoạt động bình thường, về phần tiền bồi thường, ông ta cũng có thể tạm ứng cho cô.”
Trương Phong nhìn Lâm Phỉ Nhi và nói.
“Anh có thể tìm một nhà đầu tư ư? Còn có thể tạm ứng tiền cho tôi ư?”
Lâm Phỉ Nhi bất lực lắc đầu, sau đó cười khổ nói: “Trương Phong, tôi cầu xin anh đừng đùa giỡn với tôi nữa được không? Đừng nói đến việc ông ta có thể đầu tư vào công ty của tôi hay không, chỉ nói đến việc tạm ứng tiền bồi thường kia tôi, anh nghĩ có khả năng sao, anh tưởng anh là ai hả?”
“Tôi có thể gọi ông ta đến ngay bây giờ!”
Trương Phong nhẹ giọng nói.
“Hiện tại có thể gọi ông ta tới đây sao?”
Nghe được những lời Trương Phong nói, Lâm Phỉ Nhi không khỏi sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra tia kinh ngạc, nhìn về phía Trương Phong.
Giờ phút này Lâm Phỉ Nhi có thể cảm giác được, Trương Phong hình như cũng không phải đang nói giỡn với cô.
“Đúng vậy, hiện tại tôi có thể mời nhà đầu tư kia tới, để ông ta đầu tư vào công ty của cô, hơn nữa số tiền đầu tư còn nhiều hơn của cậu chủ Thẩm…”
Trương Phong nói với Lâm Phỉ Nhi bằng giọng điệu rất tự tin.
“Trương Phong, đã lúc này rồi, anh đừng khoác lác nữa, được không? Anh nên làm gì thì đi làm đi!”
Lâm Phỉ Nhi đưa tay ra và xoa xoa huyệt thái dương, bất lực hét vào mặt Trương Phong.
“Tôi không khoác lác với cô…”
“Phỉ Nhi, cứ để cho tên nhóc này gọi điện thoại đi, tôi muốn nhìn xem hôm nay cậu ta có thể tìm được người đầu tư hay không, nếu như cậu ta có thể tìm được, chúng tôi sẽ cân nhắc chuyện không rút cổ phần!” Người đàn ông trung niên đột nhiên mở miệng và nói với Lâm Phỉ Nhi.
“Ông muốn rút là rút, không muốn rút là không rút sao?”
Trương Phong nhìn người đàn ông trung niên và chế nhạo, sau đó nói với giọng điệu cực kỳ độc đoán: “Vừa rồi ai nói muốn rút cần phần, hôm nay nhất định phải rời khỏi công ty này!”
Trương Phong nghĩ rằng nếu những người này không rút cổ phần thì cũng chỉ là mối tai họa về sau, vì vậy tốt hơn là nên đuổi tất cả ra ngoài.
Đến lúc đó, để Phương Chí Hoa đến mua cổ phần của những người này, sau đó để Lâm Phỉ Nhi tự quản lý công ty, dù sao thì với tình hình hiện tại của Trương Phong, đừng nói 90 tỷ, 900 tỷ cũng không là gì với anh cả.
“…”
Mọi người nghe được Trương Phong nói, không khỏi sững sờ.
Không ai nghĩ rằng Trương Phong sẽ ngoan cố đến mức muốn đuổi tất cả các cổ đông ra khỏi công ty.
“Nhóc con, bớt khoác lác đi, chờ cậu tìm được nhà đầu tư lại nói tiếp!” Người đàn ông trung niên lạnh giọng quát Trương Phong.
“Tôi sẽ gọi điện thoại ngay bây giờ!”
Trương Phong thờ ơ liếc nhìn Lâm Phỉ Nhi, sau đó cầm điện thoại di động và chuẩn bị rời khỏi phòng họp.
Lâm Phỉ Nhi hơi bất đắc dĩ, bởi vì cô không biết Trương Phong đang đùa giỡn mình hay là thật sự nghiêm túc.
Bởi vì hiện tại Trương Phong không thể tiết lộ danh tính của mình nên anh muốn tìm một nơi không có ai xung quanh để gọi cho Phương Chí Hoa và nhờ Phương Chí Hoa đến giải quyết chuyện hôm nay.
Tuy nhiên, trước khi Trương Phong bước ra khỏi phòng họp, một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi Armani đã vênh váo bước vào.
Trương Phong ngước nhìn người thanh niên và nhận ra đây chính là người đã tỏ tình với Lâm Phỉ Nhi trong quán bar đêm qua, phú nhị đại cậu chủ Thẩm.
“Cậu chủ Thẩm!”
“Cậu chủ Thẩm!”
Khi mọi người nhìn thấy cậu chủ Thẩm, họ lần lượt đứng dậy niềm nở chào đón anh ta.
Rõ ràng những người này nhất định đã thông đồng với cậu chủ Thẩm từ trước, nếu không tuyệt đối sẽ không như vậy.
“Phỉ Nhi, xảy ra chuyện gì sao? Hôm nay công ty của em náo nhiệt nhỉ!”
Cậu chủ Thẩm đi tới trước mặt Lâm Phỉ Nhi, cười nói với cô.
“Anh đừng diễn kịch trước mặt tôi!”
Lâm Phỉ Nhi bình tĩnh trả lời.
“Diễn kịch ư? Anh diễn kịch lúc nào chứ?”
“Không phải chuyện hôm nay đều do anh tự mình lên kế hoạch sao? Anh biết tài chính công ty tôi có vấn đề, nên anh đã thông đồng với các cổ đông để uy hiếp tôi đồng ý làm bạn gái của anh đúng không?”
Lâm Phỉ Nhi quay đầu lại nhìn Thẩm Phi và hét lên với vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Ha ha…”
Thẩm Phi không ngờ Lâm Phỉ Nhi đã đoán ra vấn đề này, vì vậy anh ta cũng không giả vờ nữa, cười nói: “Phỉ Nhi, không ngờ em thông minh thật đấy, em nói đúng, mọi chuyện đều cho anh tự tay lên kế hoạch, nhưng anh cũng bất đắc dĩ mà.”
“Anh cũng bất đắc dĩ sao?”
Lâm Phỉ Nhi không khỏi cười khẩy một tiếng.
“Anh làm như vậy không phải là vì muốn ở bên cạnh em sao? Anh thật lòng với mà, nếu em vứt bỏ tên chồng sắp cưới hèn nhát kia và đồng ý ở bên cạnh anh thì hôm nay đâu phát sinh nhiều chuyện như vậy?” Thẩm Phi nói với Lâm Phỉ Nhi bằng giọng điệu vui vẻ.
“…”
Lâm Phỉ Nhi nhìn Thẩm Phi mà không nói gì.
“Bây giờ chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi. Em có hai con đường, ở bên cạnh anh và anh sẽ tiếp tục đầu tư cho em, hoặc là em ở bên tên chồng sắp cưới kia, đồng thời các cổ đông sẽ rút cổ phần, công ty của em sẽ phá sản, em suy nghĩ kỹ đi.”
Thẩm Phi bắt chéo chân ngồi trên ghế và nói với Lâm Phỉ Nhi.
“Thẩm Phi, anh thật sự quá đê tiện! Cả đời này tôi sẽ không bao giờ ở bên người như anh, anh nên chết tâm đi!” Lâm Phỉ Nhi hét lớn, trợn tròn đôi mắt ngập nước.
“Ha ha, không ngờ em chung tình quá nhỉ? Nếu đã như vậy thì chờ công ty của em phá sản đi!”
Thẩm Phi nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó nói tiếp: “Không biết vị hôn phu của em ở nơi nào rồi, biết công ty của vợ sắp cưới sắp phá sản mà không ra mặt giải quyết à? Khi em tìm bạn trai, sao không chọn người nào tốt tốt một chút hả? Chọn một tên bạn trai vô dụng như vậy, sau này em có thể hạnh phúc sao?”
“Cậu chủ Thẩm, cậu không biết rồi, chồng sắp cưới của cô ấy đứng sau lưng cậu kìa!”
Người đàn ông trung niên luôn gây khó dễ với Lâm Phỉ Nhi cười ha hả nói.