Vốn Phương Chí Hoa định đích thân tiễn Trương Phong rời khỏi Đế Hào, dù sao bây giờ Trương Phong đã là chủ tịch của Đế Hào rồi.
Là cấp dưới, Phương Chí Hào đương nhiên phải nịnh nọt một phen.
Nhưng ông ta không ngờ Trương Phong lại đi vội vàng như thế, căn bản không cho ông ta cơ hội lấy lòng, trực tiếp đi thang máy rời khỏi rồi.
Phương Chí Hoa chỉ đành đợi lượt thang máy tiếp theo đi lên để đi xuống.
Nhưng vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy một đám người vây lấy Trương Phong, chặn anh ở cửa thang máy.
Nhìn thấy cảnh này, suýt nữa đã dọa Phương Chí Hoa mềm nhũn ra sàn.
“Phương… Phương tổng, ngài sao lại tới rồi?”
Triệu Đồng nhìn thấy Phương Chí Hoa xuất hiện, có hơi sợ hãi nói.
“Triệu Đồng, cô đây là đang làm cái gì?”
Phương Chí Hoa bước lên một bước, mặt mày sa sầm chất vấn.
“Phương tổng, tên quỷ nghèo shipper này sàm sỡ giám đốc Triệu, giám đốc Triệu đang cho người dạy dỗ anh ta!”
Người đẹp lễ tân đó không hiểu rõ sự việc đã vội vàng giải thích.
“Tên quỷ nghèo shipper?”
Phương Chí Hoa nghe thấy lời này thì khựng lại, sau đó chỉ vào người đẹp lễ tân tức giận nói: “Cô bị đuổi việc, lập tức cút khỏi cho tôi!”
Gương mặt xinh đẹp của người đẹp lễ tân lập tức tái nhợt, chớp đôi mắt to mọng nước, nhìn Phương Chí Hoa với vẻ mặt khó hiểu, khẽ nói: “Phương tổng, tôi…”
“Cô cái gì mà cô, không nghe hiểu tiếng người hay sao? Mau cút cho tôi!”
Phương Chí Hoa mặt mày lạnh lùng nói một câu, sau đó xoay người nhìn sang Trương Phong, cúi người, nói bằng giọng cung kính: “Chủ tịch Trương, cậu không sao chứ? Đều tại tôi thất trách, không tiễn cậu xuống…”
“Không có gì!”
Trương Phong xua tay nói.
Mọi người nghe vậy thì đều há hốc mồm, biểu cảm trên mặt rất là đặc sắc.
Tổng giám đốc của tập đoàn Đế Hào, vậy mà gọi một thằng shipper là chủ tịch sao?
“Chủ… chủ tịch sao?!”
Lúc này, cả người Triệu Đồng chết lặng, đồng tử co rụt kịch liệt.
“Phương tổng, chuyện này rốt cuộc là sao?” Triệu Đồng lắp bắp nhìn Phương Chí Hoa hỏi.
“Chuyện gì sao? Người này là chủ tịch mới của tập đoàn Đế Hào chúng ta, còn không mau xin lỗi cậu ấy!”
Phương Chí Hoa lạnh lùng quát.
Triệu Đồng nghe vậy thì không chút do dự, khúm núm nói với Trương Phong: “Chủ tịch Trương, vừa rồi là tôi không đúng… Là tôi có mắt không tròng đắc tội với anh, xin anh đừng để bụng…”
Nói xong Triệu Đồng cúi gập người trước Trương Phong, còn cố tình ưỡn bộ ngực ra, lộ ra một khoảng trắng muốt, Trương Phong nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Anh không nhịn được mà cảm thán trong lòng, người phụ nữ Triệu Đồng này, quả thật sexy hơn những nữ sinh ở trường nhiều.
Chỉ một động tác này thì Trương Phong đã muốn kéo cô ta lên giường.
“Cậu Trương, cậu muốn xử lý người này như nào?” Phương Chí Hoa cung kính nhìn Trương Phong hỏi.
Triệu Đồng nghe vậy thì mặt mày tái mét, vội vàng đi tới bên cạnh Trương Phong, nhẹ nhàng nói: “Cậu Trương, anh tuyệt đối đừng so đo với tôi, chỉ cần anh không đuổi việc tôi, anh muốn kêu tôi làm gì cũng được…”
Tập đoàn Đế Hào là trùm trong top 100 doanh nghiệp lớn của Hoa Hạ, không biết có bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ chán cũng không vào được.
Mà Triệu Đồng không dễ gì mới leo được lên chức giám đốc bộ phận, lương hằng năm ít nhất trên ba tỷ.
Nếu chỉ vì chuyện này mà mất việc, cô không cam tâm.
“Làm gì cũng được sao?” Trương Phong thích thú cười nói.
Triệu Đồng thấy thái độ này của Trương Phong thì lập tức nở nụ cười quyến rũ: “Không sai, chỉ cần cậu Trương không đuổi tôi, bảo tôi làm gì cũng được…”
Triệu Đồng vừa nói vừa liếm cánh môi, trong mắt tràn ngập ý trêu ghẹo.
Mới hơn hai mươi tuổi đã làm giám đốc bộ phận, Triệu Đồng đương nhiên biết ưu thế của mình nằm ở đâu.
Hơn nữa, Trương Phong là chủ tịch của tập đoàn Đế Hào, lai lịch đương nhiên cũng không nhỏ.
Cho nên Triệu Đồng nghĩ, có thể có chút gì đó với Trương Phong, vậy địa vị của cô ta ở trong công ty cũng vững rồi.
“Được, nếu vậy, ngày mai cô làm nhân viên dọn vệ sinh đi!”
Trương Phong hờ hững nói một câu, sau đó không thèm quay đầu mà đi ra khỏi công ty.
Triệu Đồng ngơ ngác, biểu cảm cực kỳ xấu hổ.
Cô ta có thế nào cũng không ngờ, Trương Phong vậy mà không bị mình quyến rũ, còn kêu cô ta làm nhân viên dọn vệ sinh trong công ty!
“Lời vừa rồi của cậu Trương cô nghe thấy rồi chứ?”
Phương Chí Hoa mặt mày không cảm xúc hỏi Triệu Đồng.
“Nghe… nghe thấy rồi.”
Triệu Đồng vội gật đầu, mặc kệ như thế nào, cho dù là làm nhân viên dọn vệ sinh, cũng tốt hơn bị công ty sa thải.