Hành nghề nhiều năm, bất kể là khách mới hay là khách cũ, Văn Vũ vẫn luôn kiên trì gặp mặt nói chuyện.
– Nhà tôi quá xa, hôm nay không tới kịp được.
– Vậy thì anh tìm lúc nào rảnh ghé qua.
Sau khi cúp điện thoại, Văn Vũ nhìn vị khách đặc biệt ngồi đối diện ở bàn ăn.
Khoa học kỹ thuật phát triển, có di động có máy tính, giọng nói và hình ảnh của con người có thể truyền đi hàng ngàn dặm, nhưng anh vẫn thích gặp mặt trực tiếp nói chuyện, bởi vì lúc mặt đối mặt, động tác nhỏ của cơ thể cùng với biểu cảm nhỏ của nét mặt sẽ thay thế lời người ta muốn nói.
Những lời nói mà không thể nói thành lời.
Trong thời gian mười phút Ninh Ninh đã uống hết ba cốc nước, Văn Vũ gọi nhân viên đến cầm ấm trà đã cạn xuống, bưng lên một ấm trà thơm mới, vừa rót đầy cốc vừa cười nói:
– Có vẻ em rất khát nhỉ?
– Dạ…à có chút ạ. – Ninh Ninh hơi ngượng ngùng cầm cốc trà lên.
Cô không phải là khát mà là có việc muốn hỏi anh.
– Gần đây có việc gì phiền lòng à? – Văn Vũ chủ động hỏi, tránh cho cô vẫn cứ mãi do dự muốn nói lại thôi.
Ánh mắt cô liếc nhanh sang bên cạnh, cái nhìn này không thoát khỏi đôi mắt của Văn Vũ, anh nhìn bên cạnh cô hỏi:
– Anh trai, anh muốn uống gì không ạ?
– …Anh ấy hôm nay không tới. – Ninh Ninh nhỏ giọng nói, – Em có vài lời muốn nói riêng với anh.
Văn Vũ lập tức hiểu ra chuyện cô muốn nói có liên quan đến anh trai.
– Dạo này hai người thế nào rồi? – Anh thử hỏi.
– Cũng tốt ạ. – Biểu cảm Ninh Ninh rối rắm, đột nhiên hỏi, – Em có thể hỏi anh một vấn đề được không ạ?
– Đương nhiên rồi.
– Anh thấy bọn em thế nào ạ?
– Ở phương diện nào?
– Các phương diện. – Ninh Ninh do dự hồi lâu, mới thẳng thắn hỏi, – Nếu…nếu như bọn em muốn ở bên nhau thì thế nào ạ?
Ngón tay đặt trên đùi khẽ run lên, Văn Vũ nhanh chóng nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
– Hai người đều là người thân yêu nhất trên đời này của anh, anh đương nhiên hy vọng hai người ở bên nhau rồi.
Anh giỏi nhìn thấu tâm can người khác bao nhiêu thì anh cũng giỏi kiềm chế cảm xúc của bản thân bấy nhiêu, dựa lưng vào ghế sô pha sau lưng, lông mày hai bên dính sát vào nhau, anh cụp mắt xuống lẩm bẩm:
– Tình huống bọn em khá là đặc biệt….
Ninh Ninh cố gắng giữ lòng bình tĩnh nhìn anh chăm chú.
– Anh trai anh không thể nào cho em một hôn lễ chính thức. – Anh đột nhiên ngước mắt lên nhìn Ninh Ninh, biểu cảm nghiêm túc hỏi, – Em có để ý đến điều đó không?
Ninh Ninh sững người sau đó bật cười. Nụ cười này tràn ngập hoài niệm, Văn Vũ nghĩ, chắc chắn tám mươi phần trăm là anh trai cũng đã hỏi câu này với cô rồi.
– Em không để bụng chuyện này. – Quả nhiên, cô không hề nghĩ ngợi đưa ra một câu trả lời khẳng định.
– Còn có ánh mắt thế tục nữa. – Văn Vũ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng thấy có bóng dáng mấy phóng viên đang mai phục dưới lầu, – Nếu như em vẫn là nữ hoàng của những bộ phim nát như trước kia thì không có gì để nói cả, nhưng hiện tại em đang nổi tiếng, về sau sẽ càng ngày càng nổi tiếng hơn, mọi thứ về em sẽ bị truyền thông đào ra bày ở trước công chúng, đặc biệt là vấn đề tình cảm của em.
– Em biết. – Ninh Ninh cầm tách trà lên, trên tách có cánh hoa hồng và khói trà trắng bồng bềnh, cười nói, – Lúc đầu bọn họ sẽ nói em là bà cô già còn trinh, về sau sẽ nghi ngờ tinh thần em có vấn đề, ảo tưởng mình có bạn trai.
– Em có thể chấp nhận được không?
– Em không biết.
– Em có thể từ bỏ được không?
– …- Lúc này thì Ninh Ninh lại suy nghĩ rất lâu mới đặt tách trà xuống, – Không thể ạ.
Cô bất lực nhìn Văn Vũ, ánh mắt tràn ngập khát vọng, khát vọng anh tiếp tục trò chuyện với cô, nhưng mà Văn Vũ không nói gì cả, có một số việc anh có thể giúp cô suy nghĩ được rõ ràng, có một số việc phải để cô tự mình quyết định.
– …Em không biết mình có thể chịu đựng được hay không, em tự hỏi bản thân mình không phải người mạnh mẽ như vậy. – Ninh Ninh thở dài dựa lưng vào sô pha, nhắm mắt hồi lâu, sau đó chậm rãi mở mắt ra, – Nhưng em…sẵn lòng muốn thử.
Cô đã hạ quyết tâm.
Đây là nhờ một người.
– Cảm ơn anh, Văn Vũ. – Ninh Ninh đặt tay mình lên tay Văn Vũ, dịu dàng nhìn anh.
Văn Vũ cố gắng khống chế chính mình mới không khiến tay mình run rẩy lên, cười với nàng như thường:
– Không có gì…cô Tiểu Ninh.
Tiếng chuông di động vang lên, Ninh Ninh thu tay về cầm di động ra xem:
– Em phải về đoàn phim rồi, cảm ơn anh, lần sau em mời anh ăn cơm.
Cô vội vàng rời đi, để lại tách trà với những cánh hoa hồng nổi trên đó.
Một mình Văn Vũ ngồi trước bàn ăn. Đây là một quán cà phê tràn ngập hương vị cổ xưa, những người phục vụ đến và đi đều ăn mặc như những người hầu và người giúp việc Anh quốc, sau lưng anh ta là một chiếc đồng hồ treo tường chim cúc cu, nó không hẳn là một chiếc đồng hồ mà là nó là một tác phẩm nghệ thuật.
Một rạp hát nhỏ bằng gỗ, nữ chính, nam chính và những con búp bê gỗ khác lặng lẽ đứng bên ngoài rạp hát, giống như đang đợi đồng hồ điểm mười hai giờ, còn có ba giây, ba…
Văn Vũ thở dài.
Hai…
Văn Vũ vươn tay về phía chén trà trước mặt.
Một…
Ngón tay Văn Vũ chạm vào quai tách trà.
Đã đến giờ, kính cong!
Chiếc đồng hồ cúc cu phát ra tiếng nhạc vui tai, con rối gỗ ban đầu yên lặng bất động như là sống lại với tiếng nhạc, xoay tròn và nhảy múa.
– Kính cong! – Thay vì cầm tách trà lên, những ngón tay duỗi ra lại đẩy nó dọc theo mặt bàn, tách trà rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.
Văn Vũ nhào nửa người lên trên bàn, gò má hướng xuống dưới, không nhúc nhích, tựa hồ ngay cả hô hấp đều ngừng.
Một người phục vụ bưng bít tết gõ cửa, gọi vài tiếng tiên sinh, sau đó cẩn thận đẩy cửa thành một khe hở nhỏ, ngay sau đó kêu lên sợ hãi xông vào trong:
– Anh gì ơi anh làm sao vậy?
Văn Vũ vẫn gục đầu nằm ghé trên bàn không nhúc nhích, tay phải lại lập tức cầm con dao trên bàn ăn lên, ngay trong khoảnh khắc người phục vụ tới gần, con dao nhỏ đã để trước cổ họng đối phương.
– Tôi xin lỗi. – Sau một lát, Văn Vũ cười xin lỗi, – Phản xạ có điều kiện thôi.
Người phục vụ nhìn chằm chằm con dao nhỏ để trước cổ họng của mình, sợ k1ch thích đến anh mà nở nụ cười sợ sệt kèm lấy lòng:
– Không…không sao ạ…
Văn Vũ thu lại con dao, sau đó rút mấy tờ tiền trong ví đưa cho đối phương, suy nghĩ một chút, lại thêm một tờ nữa, sau đó cho con dao vào trong túi.
– Được chứ? – Làm xong những việc này anh mới lịch sự hỏi đối phương.
Cầm tờ tiền một cách cứng nhắc, người phục vụ vội vàng gật đầu.
Văn Vũ nở nụ cười ôn hòa với anh ta:
– Cảm ơn.
Anh đi ngang qua người phục vụ, khi người phục vụ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của anh:
– Hỏi anh một vấn đề cuối cùng.
Người phục vụ lập tức căng thẳng, run rẩy quay đầu lại:
– Xin…xin cứ hỏi ạ.
– “Bóng Ma trong rạp hát”. – Văn Vũ nhấm nuốt thật kỹ mấy chữ này, sau đó chậm rãi hỏi anh ta, – Bộ phim này hiện tại đã phát hành rồi chưa?
Tiến độ quay Bóng Ma trong rạp hát đã qua một nửa.
Dưới sự hướng dẫn và giúp đỡ của bóng ma thần bí, nhân vật nam chính do Trần Song Hạc thủ vai đã phát triển vượt bậc, vừa lúc gặp vai chính bởi gặp phải sự kiện bị thương ngoài ý muốn mà không thể lên sân khấu, anh ta đã thay thế vai chính lên lên sân khấu diễn xuất, sau đó một lần là nổi tiếng.
Cảnh diễn tiếp theo chính là sau khi nhận được sự tán thưởng của hàng nghìn người, Lục Vân Hạc hưng phấn trở lại rạp hát, muốn chia sẻ thành công và niềm vui của mình với một người khác.
– Action!
– Cô giáo! – Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trần Song Hạc từ bên ngoài mang theo gió tuyết xông vào, từ trong miệng thở ra luồng khí trắng, mặc áo mỏng manh nhưng lại như không cảm thấy lạnh, hãy còn hưng phấn kêu, – Cô ơi, cô có xem màn biểu diễn hôm nay của tôi không? Cô, cô ở đâu, cô ơi!
– Nghe thấy rồi. – Một giọng nói lười biếng vang lên trong bóng tối, cùng lúc đó, một ngọn đèn được thắp sáng.
Bóng đêm quá tối, anh ta không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay ở bên cạnh đèn lồ||g hơi ngoắc ngón tay với anh ta:
– Lại đây.
Trần Song Hạc giống như một con con cừu trắng thuần khiết vô tri đi về phía đối phương.
Còn chưa đi đến trước mặt đối phương thì một bàn tay như một con rắn từ trong bóng đêm vụt ra, quấn lấy cánh tay anh ta, kéo anh ta đến trước mặt một cách thiếu kiên nhẫn.
Trong bóng đêm, một đôi mắt tỏa sáng nhìn anh ta chằm chằm.
– Cậu làm rất tốt. – Ninh Ninh buông tay ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 gương mặt anh ta, dịu dàng và đầy tình cảm.
Động tác và giọng nói của cô đã trấn an Trần Song Hạc, vẻ mặt căng thẳng dần dần thả lỏng.
– Tôi nhìn thấy hết rồi, một đám ngu xuẩn đó thần phục ở dưới chân cậu. – Ninh Ninh cười nói, trong lời nói mang theo sự chế nhạo cùng đắc ý, ngón tay trêu chọc cằm Trần Song Hạc giống như trêu chọc sủng vật, – Học trò của tôi, thế thân…của tôi.
Một biểu hiện bị tổn thương xuất hiện trên khuôn mặt của Trần Song Hạc.
Nhưng giờ phút này Ninh Ninh đã hoàn toàn chìm đắm trong chính mình, làm ngơ trước vẻ tổn thương của anh ta, một tay cầm đèn lồ||g, tay khác ấn lên mặt nạ của mình, càng bật cười to đầy châm chọc:
– Tôi không thể khiến cho bất luận kẻ nào nhìn thấy tôi, nghe thấy tôi, nhưng bây giờ đã có cậu, cậu là thế thân của tôi, cậu có thể thay thế tiếng hát của tôi, diễn xuất của tôi, mọi người thông qua cậu mà nhìn thấy tôi. Họ thần phục chính là tôi! Ha ha ha!
Tiếng cười ngừng lại, cô từ từ quay sang nhìn Trần Song Hạc:
– Ngẩng đầu lên.
Vừa nói vừa đưa đèn lồ||g qua.
Trần Song Hạc không ngẩng đầu, chiếc đèn lồ||g chiếu sáng một giọt nước mắt đã trượt xuống cằm anh ta, trong suốt và lấp lánh.
– Sao lại khóc? – Ninh Ninh sửng sốt một chút, sau đó cứng ngắc hỏi.
Trần Song Hạc liếc nhanh nhìn cô rồi lại mau chóng cụp mắt xuống, nước mắt từng giọt rơi xuống.
– …Tôi dạy cậu hát dạy cậu diễn cũng không phải tất cả vì điều này. – Cụp mắt xuống, một đôi chân chậm rãi đi tới trước mặt anh ta, sau đó nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy anh ta, dùng thanh âm êm tai nhất trên đời này dịu dàng thì thầm bên tai anh ta, – Ánh mắt của họ đều là phù hoa và hư không nhất thời, chỉ có ánh mắt của cậu…mới có thể khiến cho tôi từ một Bóng Ma không tồn tại biến thành một người hiện hữu, cho nên…
Trần Song Hạc chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô.
Ninh Ninh trong bóng đêm cười với anh ta:
– Nhìn tôi, hãy hát vì tôi đi.
Trần Song Hạc giống như bị mê hoặc nhìn cô, một lúc lâu sau hé miệng, giống như chim hoàng yến trong lồ||g sắt cất tiếng hát vì chủ nhân của nó:
– Là vì em xinh đẹp như hoa, tình cảm ôn nhu như nước.
– Là đáp đền mà rãnh rỗi lần tìm, ở u khuê tự thương xót.
– Chuyển qua trước thược dược lan, dựa sát bên hồ núi đá…
Đang hát giữa chừng, một người phụ nữ tóc dài từ phía sau Trần Song Hạc rơi xuống, mái tóc dài của cô ấy tung bay trong không trung như rong biển.
Ninh Ninh cùng cô ấy bốn mắt chạm nhau.
Sau đó, bùm một tiếng.
Thanh âm trọng vật rơi xuống đất.
Hết chương 162