Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 22



– Đổi…đổi sang đoạn….cô và người tình của nam chính chạm mặt nhau đi.

Lỗ mũi Ninh Ngọc Nhân nở to hết cỡ, mắt trợn trừng trừng, hét thật to:

– Tôi rất hận cô! Vì sao anh ấy yêu cô mà không yêu tôi!

– …Dừng dừng, đổi sang đoạn chia tay đi.

Lỗ mũi Ninh Ngọc Nhân vẫn nở to hết cỡ, mắt trợn trừng trừng, hét thật to:

– Em hận anh! Em đi theo anh lâu như thế, sao anh lại chia tay với em?

– …Cô không thể đổi biểu cảm khác được à? Ngoài mũi nở to, mũi nở to và mũi nở to, cô không có biểu cảm nào khác nữa à?

Ninh Ngọc Nhân mặt đỏ lên, cô ấy cố gắng sắp xếp lại biểu cảm, sau đó mũi nở to, mắt trợn to, hét lớn:

– Hiện giờ thế nào? Có khá hơn không ạ?

Trần Quan Triều làm động tác đầu hàng, sau đó lấy ra một chiếc ví, ngón tay kẹp một tờ tiền đưa cho cô ấy:

– Phí đi lại tôi sẽ trả cho, phiền cô em từ đâu tới thì hãy quay về nơi đó đi.

Ninh Ngọc Nhân không nhận tiền của anh ta, cô ấy cúi đầu, nước mắt sắp rơi xuống.

– Chờ chút.

Ninh Ninh đột nhiên từ bên cạnh xông tới, giữ chặt cô ấy kéo ra ngoài.

Với kỹ năng diễn xuất kém như thế, đây không thể nào là mẹ của cô được. Trong lòng Ninh Ninh biết rõ điều này, nơi này là một bộ phim điện ảnh, tuy nói đó là bộ phim được cải biên dựa trên câu chuyện có thật, nhưng rất nhiều chỗ giống thật mà là giả, đạo diễn Trần không giống đạo diễn Trần, mẹ không giống mẹ, rất nhiều đặc điểm đều rất lạ…

Ở một góc vắng vẻ không có người, Ninh Ninh buông tay ra, quay đầu lại nhìn người phía sau.

Gương mặt này…chỉ cần nhìn thấy gương mặt này, cô chỉ ước ao tất cả đều là sự thật.

– Chị là ai? – Ninh Ninh dịu dàng hỏi.

Đối phương ngẩn người.

– Chị là Ninh Ngọc Nhân…

– Không phải!

Là Ninh Ninh ngắt lời của đối phương, nhưng cô lại là người kinh sợ, cô thậm chí không biết để tay để chân ở đâu, li3m li3m môi, cẩn trọng nói với Ninh Ngọc Nhân:

– Trong kịch bản không có người này, chị là ai? Bóng ma trong rạp hát? Tiểu thư nhà giàu? Con hát trên sân khấu? Hay là khán giả dưới sân khấu? Chị…Trước khi chị diễn thì phải xác định rõ bản thân….chị là ai?

Cô quá căng thẳng, cũng làm cho Ninh Ngọc Nhân căng thẳng theo, lắp bắp nói:

– Chị…chị…chị không biết.

– Bóng Ma được không? – Đôi mắt Ninh Ninh sáng lấp lánh lên, nụ cười gần như cuồng nhiệt, – Đương nhiên là Bóng Ma, nhất định là Bóng Ma! Nhân vật khác không xứng với chị! Tiểu thư nhà giàu ư? Vai chính ban đầu của rạp hát ư? Không không không, những nhân vật đó ngay cả em đều có thể diễn, càng không nói đến những vai diễn thượng vàng hạ cám khác…

Cô dừng lại, bởi vì cô nhìn thấy Ninh Ngọc Nhân chợt lùi về sau vài bước, ánh mắt nhìn cô có chút sợ hãi.

– …Em xin lỗi, em kích động quá.

Ninh Ninh nói, tay trái bắt lấy tay phải, ngón tay cấu mạnh vào thịt, dùng loại đau đớn này để nói với chính mình, giả, đều là giả hết, tất cả đều là giả.

…Nhưng cho dù là giả, thì dù chỉ là một ma cơ canh có hình thức rất giống mẹ của cô, cô cũng sẽ đối xử tốt với bà. Đây có lẽ là một sự tự an ủi, nhưng có làm sao đâu chứ?

– Chị đừng sợ. – Ninh Ninh ngẩng lên cười với cô ấy, – Em sẽ không hại chị, em chỉ muốn giúp chị thôi.

Em sẽ giúp chị, bởi vì giúp chị sẽ giống như giúp mẹ, và chị làm tốt, cũng giống như em thấy mẹ làm tốt.

– Ừ, ừ…- Ninh Ngọc Nhân gật đầu liên tục, cô ấy thoạt nhìn có vẻ như không quá tin tưởng Ninh Ninh, chỉ bởi vì sợ cô nên mới phụ họa theo cô, – Chị tin em…

Ninh Ninh lập tức vui vẻ lên, đưa tay ra che lại đôi mắt của Ninh Ngọc Nhân, dịu dàng nói:

– Chúng ta thử một lần nhé.

Ninh Ngọc Nhân bị ngón tay lạnh băng của cô làm run rẩy cả người.

– Muốn…muốn làm gì cơ?

– Ba cảnh vừa rồi, để em biểu thị một lần cho chị …với thân phận Bóng Ma.

Ninh Ninh không dịch chuyển đôi tay lạnh buốt của mình, chỉ là giọng nói trở nên chậm rãi trầm thấp xuống,

– Hầu hết thời điểm Bóng Ma đều sẽ không lộ mặt, thay thế chính là giọng nói của mình, cho nên chị phải chú ý đến giọng nói của chị…

Đây là những gì cô học được từ Trần Quân Nghiên. Đây là một đại gia vận dụng thanh âm, cùng là một câu, anh ta có thể căn cứ hoàn cảnh cùng với yêu cầu của mình, dùng giọng nói khác nhau để nói ra tình cảm khác nhau…Hài, hiện tại nhớ đến, anh ta thật sự có giọng nói cực kỳ cuốn hút, phải nói là nói hay hơn hát.

– Nào, chị nghe kỹ lời em nói nhé.

Ninh Ninh chậm rãi đến gần Ninh Ngọc Nhân, lặp lại ba câu trước của cô ấy với giọng điệu và cảm xúc khác nhau.

– Em yêu anh.

– Em ghét anh.

– Em hận anh.

Nói xong ba chữ cuối cùng, cả người Ninh Ngọc Nhân nổi cả da gà lên.

Ninh Ninh vẫn là không chịu buông cô ấy ra, cô cười dịu dàng, nói với cô ấy:

– Nào, chị thử một lần xem.

Ninh Ngọc Nhân cắn cắn đôi môi tái nhợt, sau đó run rẩy hé miệng.

– Em yêu anh.

– Em ghét anh.

– Em hận anh.

Cách đó không xa, đạo diễn cùng Trần Quan Triều chứng kiến toàn bộ quá trình.

– Thật là lãng phí thời gian.

Trần Quan Triều không tỏ chút ý kiến đối với biểu hiện của Ninh Ngọc Nhân, anh ta vẫn thấy biểu hiện của Ninh Ninh tốt hơn,

– Hai người chênh lệch quá xa.

– Đó là vì cháu gặp quá ít người.

Đạo diễn nhìn Ninh Ngọc Nhân, sau đó kéo Trần Quan Triều sang bên cạnh, ra hiệu anh ta đi theo mình, tránh cho hai cô gái nhỏ kia nghe thấy lời mình nói.

– Cháu xem trọng người tên Văn Tiểu Ninh kia, cô bé đúng là rất được, nhưng trên người cô ấy có một khuyết điểm trí mạng. Cho nên tương đối mà nói, chú xem trọng người tên Ninh Ngọc Nhân kia hơn, trên người cô ấy đúng là có nhiều khuyết điểm, nhưng mà cũng có một ưu điểm cực kỳ nổi bật…

– Ưu điểm gì ạ? Sao cháu không nhìn thấy? – Trần Quan Triều hỏi thẳng thắn, – Không phải chú già rồi nên không được sáng suốt đấy chứ?

Đạo diễn siết chặt kịch bản trong tay, đứa nhỏ này lăn lộn cũng không dễ dàng, nếu không phải anh ta là con trai của một người bạn cũ đồng thời là nhà đầu tư của bộ phim này thì ông đã đẩy anh ta xuống giếng rồi ném mấy tảng đá xuống cùng rồi!

– Cháu cứ chờ xem đi.

Đạo diễn vốn muốn nói cho anh ta kết luận cuối cùng, vào lúc này lại do dự, không tính nói thẳng với anh ta nữa, ông quay đầu lại liếc về hướng hai cô gái kia, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

– Dù sao thì cũng sẽ mất ba bốn tháng để chuẩn bị cho bộ phim, cháu nhận cả hai người kia và cho họ tập luyện với nhau, cùng lắm là đến giai đoạn hai, toàn bộ những ưu điểm cùng khuyết điểm sẽ được lộ ra hết thôi.

Vì thế Ninh Ninh cùng Ninh Ngọc Nhân nhận được thông báo, cả hai đều được thông qua ứng tuyển, trở thành thành viên dự bị cho nhân vật Bóng Ma, trong thời gian kế tiếp, cả hai phải ở lại rạp hát Lan Hoa, sẽ có thầy dạy hí khúc dạy hai người hát đọc làm đánh, để hai người họ gần gũi hơn với nhân vật Bóng Ma.

So sánh ra, chương trình học của Ninh Ngọc Nhân nặng hơn một chút, bởi vì cô ấy vừa từ huyện nhỏ tới, nói chuyện còn mang theo khẩu âm địa phương, bởi vậy đạo diễn hy vọng cô ấy cố gắng luyện giọng trước, cho nên cô ấy còn phải tham gia một lớp uốn giọng nói, lúc chương trình học được phát xuống, cô ấy vừa xem một cái là đã hít thở không thông rồi, nhưng càng làm cho cô ấy thấy nghẹt thở chính là …Cô ấy nhìn sang Ninh Ninh ở bên cạnh.

–  Rạp hát Lan Hoa có lịch sử rất lâu đời, trước khi nhà hát được xây dựng, nó từng là một trạch viện lớn ở Dân quốc.

Theo lời giới thiệu của Trần Quan Triều, Ninh Ninh đi đến trong viện, tuy rằng hầu hết mọi thứ đã bị phá bỏ, nhưng vẫn còn sót lại một vài thứ đồ nát hoang tàn, cô lặng lẽ đứng dưới một gốc hoa mai cổ, đưa tay chạm vào thân cây gồ ghề, cành trơ trụi, không lá, không hoa.

– Sau chiến tranh, ông nội của tôi đưa gia đình sang Mỹ. Lần này để tôi trở về, ngoài việc đầu tư xây dựng quê hương, ông tôi còn muốn tôi mua lại nơi này…Tôi đoán là mua giữ làm kỷ niệm.

Trần Quan Triều đi đằng trước, đẩy cánh cửa căn phòng trước mặt ra.

– Ồ, nơi này nát quá. – Giao Tế Hoa kéo hành lý cùng anh ta đi vào trong, đánh giá chung quanh một chút, sau đó nhíu mày, – Để người ta ở nơi nát này, anh đành lòng không?

– Đây là khuê phòng của một đại tiểu thư, tuy rằng là đại tiểu thư của nhà kẻ bắt cóc.

Trần Quan Triều lảo đảo một chút, cúi nhìn thứ mình dẫm dưới chân, sau đó đá bay đi, thứ đồ kia lăn lốc, lăn đến bên chân Ninh Ninh, cô cúi xuống nhặt nó lên, là đầu một con búp bê tóc vàng, bởi quá lâu rồi, đôi mắt quả cầu pha lê màu xanh đã mất đi một bên, tóc vàng rực rỡ cũng đã bạc màu và khô rối.

Ngoại trừ Giao Tế Hoa, mấy diễn viên khác đồng ý tiếp nhận đào tạo khép kín bắt đầu xếp hành lý vào phòng, Giao Tế Hoa khoanh tay nhìn họ, quay qua nói với Trần Quan Triều:

– Không có phòng nào tốt hơn, sạch hơn à anh?

– Không. – Trần Quan Triều nói, – Đây là phòng tốt nhất rồi, ngay cả phòng mẹ mìn cũng kém hơn rất nhiều.

– Mẹ mìn mà anh nói là cái gì? – Ninh Ninh đột nhiên hỏi.

Cuối cùng cũng có người hỏi rồi! Cuối cùng có thể khoe khoang công tích vĩ đại của tổ tông rồi! Trần Quan Triều cười sung sướng, bày ra tư thế vừa khốc vừa soái, nói với mọi người:

– Ông nội tôi cùng với bà tôi từng bị mẹ mìn bắt cóc, có rất nhiều người bị bắt cóc cùng nhau, trong đó có cháu trai của một vua vận chuyển đường biển. May nhờ ông nội tôi đa mưu túc trí, phá hủy đám mẹ mìn tàn ác cùng với đoàn xiếc thú thuộc hạ của lão ta, cứu được mọi người ra ngoài.

– Thế đại tiểu thư của phòng này thì sao? – Giao Tế Hoa hỏi.

– Thì bị chết thôi. – Trần Quan Triều cười nói, – Cùng với cha cô ta, bị bà nội tôi thiêu chết.

– Hả? Nơi này có người chết á? – Giao Tế Hoa rụt người lại, càng không chịu ở phòng này, – Em…em vẫn muốn đổi phòng khác.

Dù sao thì phòng còn nhiều, Trần Quan Triều đưa cô ấy đi đổi phòng khác, còn tranh thủ thời gian vỗ về trấn an cô ấy, lúc quay trở lại trên má anh ta còn có vết son mờ mờ chưa lau hết, hất cằm với Ninh Ninh và Ninh Ngọc Nhân.

– Đi theo tôi.

Anh ta dẫn hai người đi xuống một đường hầm đất, Ninh Ngọc Nhân đưa tay gỡ mạng nhện trước mặt ra, sợ sệt hỏi:

– Mang…mang chúng tôi tới nơi này làm gì?

– Hai cô ở nơi này.

Trần Quan Triều bị sặc bụi ho khan mấy tiếng, day day mũi, hơi mang chút giọng mũi nói,

– Cả đời Bóng Ma sống ở dưới rạp hát, cả ngày không được thấy ánh mặt trời, khụ, tôi cho rằng để hai cô ở dưới này, khụ khụ, sẽ càng nghiền ngẫm tìm hiểu tâm cảnh của Bóng Ma tốt hơn…khụ khụ khụ…Thôi! Để ngày mai tôi cho người đến thu dọn rồi hẵng đến ở! Hiện tại thì khụ khụ khụ…đúng là người không thể ở được!

Anh ta quay người như muốn chạy, đi được vài bước, lại cầm đèn pin quay lại, chĩa luồng sáng về phía trước:

– Này, cô đang làm gì thế?

Trong bóng tối, Ninh Ninh đứng bên cạnh một cỗ quan tài, đưa tay lau bụi phủ trên quan tài, nhẹ nhàng hỏi:

– Đây là cái gì?

Trần Quan Triều đưa hai ngón tay lên trước trán, phát ra âm thanh ậm ừ như táo bón, cuối cùng đột nhiên nhanh trí, búng tay nói:

– Nghĩ ra rồi, nghe bà nội tôi kể lại, trong nhà mẹ mìn có một người hầu rất trung thành, họ Vương, vẫn luôn tích cóp tiền quan tài cho hai người chủ của mình, còn muốn trộm tro cốt của họ về, sau khi bị bà nội tôi phát hiện thì đã cho người đánh chết….Hắc, không ngờ tiền quan tài bà ta tích cóp xong nhưng mẹ mìn không dùng được, bản thân bà ta cũng không dùng được.

Ninh Ninh phủi bụi ở tay đi, trong bóng đêm lẩm bẩm:

– Thật sao? Vú Vương cũng đã chết rồi…

Trần Quan Triều không phát giác ra, Ninh Ngọc Nhân lại run lên, vừa nãy Trần Quan Triều chỉ nói người hầu trung thành họ Vương, nhưng chưa nói đó là nam hay nữ, sao cô lại biết mà gọi đối phương là vú Vương chứ?

– Đi thôi, ngày mai tôi cho người tới dọn quan tài đi, đổi hai chiếc giường tới cho hai cô.

Trần Quan Triều dùng đèn pin chiếu trên người Ninh Ninh,

– Sao cô còn chưa đi?

– …Đi cái gì cơ? – Ninh Ninh cất tiếng cười, – Nơi này không phải ngủ rất tốt hay sao?

Tiếng cười đó giống như tiếng khóc lóc than thở, thoáng mang theo một tia nghẹn ngào, thanh âm quanh quẩn trong hầm đất, rất lâu mà không thể tiêu tan.

Nhìn cô lần nữa, đã thấy cô chậm rãi đẩy nắp quan tài ra, cúi xuống, giống như là giây tiếp theo sẽ chui vào trong quan tài. Hai tiếng hít thở đồng thời vang lên, Trần Quan Triều cùng Ninh Ngọc Nhân nhìn nhau sau đó đồng loạt lao ra ngoài.

Hết chương 22


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.