Ninh Ninh chậm chạp chưa tìm người nhận nuôi thứ ba.
Một lần có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai đã khiến cho lòng cô đầy nghi hoặc.
– Bức vẽ đâu cháu? – Nhớ tới lời nói của cô giáo ngữ văn, Ninh Ninh hơi cúi người ấn bả vai Văn Vũ hỏi, – Những bức vẽ mà cô giáo Dư nói đâu rồi?
Văn Vũ ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi lắc đầu.
Ninh Ninh quay đầu lại, trên bàn có sổ tay và bút chì của cậu, cô bước nhanh tới đó, lật từng trang sổ tay, phần lớn toàn chữ, lật đến cuối cùng mới nhìn thấy một bức vẽ, trên bức vẽ có cậu có cô, có một căn nhà lớn, có một con chó, nắm tay nhau đi dạo dưới ánh mặt trời, trên mặt đều là nụ cười.
Ninh Ninh quay đầu trở lại, Văn Vũ đứng sau lưng cô, không hề bởi vì cô tự tiện động vào đồ của mình mà tức giận, chỉ chớp chớp đôi mắt to đen láy, buồn bã nhìn cô.
Ninh Ninh há miệng muốn nói gì đó với cậu, cộc cộc cộc, có người gõ vào cửa hầm, cả hai quay ra nhìn, là nhân viên rạp hát đứng ở cửa, ánh mắt rất kỳ lạ:
– Bên ngoài có người tới, nói là thân thích của hai người.
Người đó đang ngồi ở phòng khách chờ hai cô cháu, Ninh Ninh dắt Văn Vũ đi ra, cách cánh cửa rất xa đã nghe giọng nói khoa trương từ bên trong vọng ra.
– Văn Vũ là quái vật! – Anh ta nói.
– Nó ở đâu thì nơi đó có người chết.
Một số cô gái kêu ré lên sợ hãi, cũng có người thì đang cười không tin:
– Nào có chuyện ma quỷ như vậy đâu!
– Hài, đúng như cô nói, rất tà ma đó. – Người nọ nói, – Nó vừa sinh ra thì ba nó bị xe đụng chết, còn mẹ nó thì nghiện cờ bạc, bán hết những đồ đáng giá trong nhà, sau đó đi khắp nơi mượn tiền, trước đó không lâu đã nhảy lầu chết rồi. Hãy nhìn hai người vừa nhận nuôi nó đi…
Ninh Ninh phẫn nộ đẩy cửa đi vào:
– Anh nói linh tinh cái gì đấy?
Trong phòng có mấy người đang ngồi, Ninh Ninh đưa mắt nhìn người vừa mới nói chuyện, đó là một người gầy gò, hai người đã gặp nhau ở buổi họp mặt họ hàng, anh ta cũng nhìn Ninh Ninh, đứng lên nói với cô:
– Em à, báo cho em một tin xấu, chị cả chết rồi, trước đó không lâu cả nhà bị ngộ độc thức ăn, không một ai sống sót cả.
Nói xong nhìn về phía Văn Vũ:
– Người duy nhất không bị sao chính là nó.
Văn Vũ rúc ở sau lưng Ninh Ninh, tay nhỏ túm lấy góc áo của cô, đôi mắt u buồn nhìn anh ta.
– Về sau nó đột nhiên mất tích, anh với anh ba của em tìm rất lâu đều không thấy. Về sau anh ra ngoài làm thuê, không ngờ trên đường lại thấy các em.
Người gầy nhìn chòng chọc vào Văn Vũ nói,
– Anh còn gọi nó mấy câu, nó trốn tránh anh, đoán chừng là không muốn anh tìm được em để nói cho em những chuyện này.
Ninh Ninh cúi nhìn Văn Vũ, cậu như con mèo nhỏ an tĩnh, dán chặt lấy cô.
– …Anh vì muốn tốt cho em thôi. – Người gầy đi về phía hai người, đôi mắt nhìn chằm chằm Văn Vũ, – Giao nó cho anh đi, anh sẽ đưa nó đi.
Văn Vũ đột ngột buông góc áo của Ninh Ninh ra, xoay người bỏ chạy.
– Văn Vũ! – Ninh Ninh vội vàng đuổi theo cậu.
Văn Vũ giống như con nai con bị thợ săn đuổi theo, chạy như điên, từ phòng khách về hầm, sau đó sập một tiếng, nhốt mình vào trong tủ quần áo.
Ninh Ninh chạy theo phía sau, bất đắc dĩ thở dài, thả chậm bước chân, đi đến trước tủ quần áo, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, gõ gõ vào cửa tủ:
– Văn Vũ, Văn Vũ nhỏ bé của cô, có chuyện này cô phải nói cho cháu biết.
Cánh cửa tủ đóng chặt, bên trong lặng yên không một tiếng động.
– Cô đã tìm được người thứ ba nhận nuôi cháu rồi. – Ninh Ninh cười nói, – Người đó chính là cô.
Trong tủ có tiếng hít thở rõ ràng.
– Cháu có thích ở với cô không? – Ninh Ninh cách cánh cửa tủ quần áo nói. – Cô không phải là người tốt, cô không có nơi ở, không có công việc ổn định, không có tiền. Cô không có gì cả, nếu như người như cô còn có ưu điểm…
Một nụ cười rất dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt cô, nụ cười này xua đi vẻ u ám còn sót lại trên khuôn mặt cô, cởi bỏ đôi lông mày luôn hơi cau có của cô, và khiến toàn thân cô như được bao bọc trong một lớp ánh sáng thanh thoát và mềm mại, giống như tia nắng ban mai xuyên qua cửa kính chiếu vào giáo đường, tiếng nói chuyện giống như tiếng ca nhẹ nhàng quanh quẩn trong giáo đường:
– Nếu cháu cần cô, cô sẽ ở bên cháu mãi mãi…Cô sẽ không bao giờ…không bao giờ vứt bỏ cháu.
Cửa tủ quần áo mở ra, Văn Vũ ngồi trong bóng tối ngẩng lên, ngơ ngác nhìn cô thật lâu, sau đó nước mắt đột ngột tuôn trào, với tay ra nhào vào trong lòng cô, đôi tay gầy nhỏ ôm lấy cổ cô, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ninh Ninh cũng ôm chặt lấy cậu, cho cậu ấm áp, giống như cậu đã trao cho cô lúc trước.
Sau lưng có tiếng bước chân, người đàn ông gầy gò đi đến sau lưng hai người họ, hơi thở hổn hển.
– Từ giờ trở đi, em sẽ nuôi cậu bé. – Ninh Ninh quay lại nói với anh ta, – Anh đi về đi.
Người đàn ông gầy gò kia ngây người, từ trên xuống dưới đánh giá cô, như là nghe được một chuyện buồn cười:
– Em á?
– Đúng vậy, em.
Ninh Ninh đã quyết tâm, nếu thế giới này thật sự không có ai chấp nhận Văn Vũ, vậy thì cô sẽ đón nhận cậu, có lẽ cô sẽ lãng phí rất nhiều thời gian và tâm sức cho bộ phim này, nhưng cô không hối hận.
Người đàn ông gầy gò khuyên can mãi, thấy thế nào cũng không thể nào thuyết phục được cô, đành phải mắng một câu lòng tốt thì bị coi như lòng lang dạ thú, trước khi rời đi, còn quay lại quát cô:
– Cứ chờ xem đi, em nhất định sẽ hối hận.
– Em sẽ không hối hận.
Ninh Ninh nói xong giữ Văn Vũ lại.
Khi họ bước qua cổng và quay trở lại rạp hát, nghênh đón hai người là ánh mắt khác lạ cùng với những tiếng xì xào vớ vẩn.
Lần đầu tiên Ninh Ninh phát hiện ra rằng con người là những sinh vật hay thay đổi như vậy, bọn họ sẽ bởi vì một câu “cảm ơn” mà thay đổi suy nghĩ về bạn, và cũng bởi vì một câu “quái vật” mà cũng xa lánh bạn.
Văn Vũ không còn được chào đón như trước nữa, cậu cũng không phàn nàn hay oán hận gì cả, chỉ là càng ngày càng càng ở trong hầm không chịu đi ra, chỉ khi Ninh Ninh trở về, cậu mới lộ ra nụ cười, giống như con chó nhỏ giữ nhà chạy tới bên cô.
Ninh Ninh thương cậu vô cùng, để cậu không thấy quá cô đơn, cô thay đổi kế hoạch ban đầu của mình, bắt đầu giành thời gian hết mức có thể để chạy về hầm, cùng cậu vẽ tranh, hoặc là kể chuyện cho cậu nghe, bất kể cô làm gì, cậu đều tỏ vẻ rất hạnh phúc, hoặc là nói rằng, chỉ cần cô trở về xem cậu, làm bạn với cậu, là cậu thấy mãn nguyện rồi.
Công việc và gia đình luôn khó cân bằng.
Trần Quan Triều tìm cô nói chuyện, anh ta lạnh lùng nói với cô:
– Cô nên đưa Văn Vũ đi đi.
– …Anh ăn mực người Tây mà cũng tin lý do “quái vật” này hay sao? – Ninh Ninh nhíu mày nói.
– Đương nhiên tôi không tin rồi. – Trần Quan Triều hừ khẽ, – Nhưng mà cô đã lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người nó rồi đó.
Ninh Ninh ngẩn người.
– Cô không quên mình tới đây để làm gì đó chứ? – Ánh mắt Trần Quan Triều ép sát, – Cô tới là để diễn kịch, không phải để làm bảo mẫu! Nếu cô đã quên, vậy thì ngay bây giờ nhớ lại cho tôi. Nếu không nhớ nổi, thì dẫn thằng nhóc kia rời khỏi đoàn phim của tôi đi.
Những lời này từ miệng anh ta nói ra, rơi vào trong tai người có tâm. Khi Ninh Ninh rời khỏi phòng của Trần Quan Triều, Giao Tế Hoa từ chỗ rẽ thò đầu ra, khóe miệng hơi nhếch lên.
Liên tiếp mấy ngày, gió êm sóng lặng, ngoại trừ Trần Quan Triều thỉnh thoảng gầm thét như điên cùng với người đàn ông gầy đôi lúc sẽ đến thăm Ninh Ninh, tiện thể khuyên nhủ cô buông tay ra, thì không có chuyện gì khác xảy ra. Cho đến buổi tối hôm nay, cửa hầm đột ngột mở ra, một người chậm rãi bước ra khỏi đó.
Ánh trăng chiếu vào trên mặt cậu, xanh xao tái nhợt, là Văn Vũ.
Cậu chậm rãi nhìn quanh bốn phía, thấy không có bóng người, mới từ trong cửa đi ra, đi về phía sâu trong sân.
Sau khung cửa sổ, Giao Tế Hoa khó hiểu nhìn cậu.
– Nó muốn làm gì vậy nhỉ? – Cô ta rối rắm trong lòng, – Mình có nên đi qua đó xem không?
Cô ta không thích Ninh Ninh, bất kể là một phụ nữ hay là một diễn viên. Là một phụ nữ, Ninh Ninh quá gây thu hút cho Trần Quan Triều, là là một diễn viên, Ninh Ninh lại áp đảo cô ta trên kỹ năng diễn xuất, cô ta không hy vọng khi bộ phim quay xong mình sẽ chẳng thu hoạch được lợi ích gì mà ngược lại Ninh Ninh lại đạt được thành công, loại chuyện này cô ta không cam lòng, chỉ hy vọng có thể nắm được nhược điểm nào đó của Ninh Ninh, để Trần Quan Triều nói được làm được đuổi cô ra khỏi đoàn phim.
Cuối cùng cô ta vẫn quyết định đi qua đó xem.
Văn Vũ không đi quá xa, cậu đi đến bên cây hoa mai trong sân, thời tiết đã chuyển sang rét lạnh, nhưng không biết cây này trúng tà gì mà không chịu nở hoa, ngay cả lá cây cũng chỉ lác đác thưa thớt, có người đề nghị chặt nó đi trồng cây khác, nhưng không ai động tay, bởi thế cây vẫn ở đó, không ai chăm không ai thích.
Văn Vũ nhặt một cục đá, ngồi xổm xuống, chậm rãi đào đất dưới gốc cây.
– Nó đang làm gì vậy? – Giao Tế Hoa nấp ở chỗ tối nghĩ bụng.
Văn Vũ lẳng lặng đào đất, cho đến khi trên nền đất xuất hiện một cái hố, cậu đứng lên phủi phủi tay, vén áo lên, lấy một cuốn vở dán ở bụng ra, cúi xuống đặt vào trong hố, sau đó lấy chân đá đất lấp cái hố lại, cho đến khi hố đã được lấp xong, cuốn vở đã được vùi hoàn toàn ở trong đó.
Sau đó, cậu đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Giao Tế Hoa, dưới ánh trăng, khuôn mặt của cậu tranh tối tranh sáng, một chút ánh trăng đung đưa trong đôi mắt đen láy của cậu, tựa như sóng nước lấp loáng trên mặt hồ vào ban đêm.
Giao Tế Hoa nấp sau bức tường, hai tay che miệng không dám thốt ra thành lời, qua rất lâu, cô ta mới ló đầu ra khỏi sau bức tường, sau đó mới thở hắt ra một hơi, cậu đã đi rồi.
Cô ta chần chừ một lát, chung quy là lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, nhìn lén bốn phía một chút, thấy không có một ai, liền nhẹ nhàng đi đến gần cây đào khô héo, nhặt cục đá mà Văn Vũ đã vứt ở đó, đào cái hố đất lên, lấy cuốn vở dính đầy bùn đất ra.
– Chậc, bẩn quá. – Giao Tế Hoa dùng hai đầu ngón tay cầm cuốn vở, sau khi vẩy vẩy một lúc mới đầy vẻ chán ghét mở vở ra.
Quyển sách này hình như là Văn Vũ dùng để giao lưu hằng ngày với mọi người, cho nên trên đó viết rất nhiều chữ. Giao Tế Hoa xem một lúc, mới phát hiện không phải là giao lưu hằng ngày với Ninh Ninh mà là cùng những người khác….Ồ? Còn giao lưu cả với người đã nhận nuôi cậu trước đó nữa? Cảm thấy như vậy là nhàm chán, cô ta lật bừa một lúc, đột nhiên động tác khựng lại, bắt đầu lật lại về phía trước một cách vội vàng.
Cô ta lật tới một bức họa.
– …Đây là gì thế? – Giao Tế Hoa nhìn bức họa kia, biểu cảm quái dị, thậm chí còn hoảng sợ, bởi vì xem quá tập trung, cho nên hoàn toàn không chú ý đến một bóng người đang lặng lẽ đến gần mình.
Khi cô ta phát hiện ra thì người đó đã đến sau lưng mình rồi.
– ….Ai đó? – Giao Tế Hoa quay ngoắt đầu lại.
Hết chương 29