– Từ đâu mà anh có vé này?
Vừa xuống máy bay, Ninh Ninh vừa đi ra khỏi sân bay vừa gọi điện thoại cho Văn Vũ.
– Vưu Linh.
Anh nói ra một cái tên làm cô khá bất ngờ.
– Tôi hỏi bà ấy về người kỳ lạ cùng với những việc lạ khoảng thời gian quay “Người trong bức họa”.
Dừng một chút, Văn Vũ nói tiếp:
– Mẹ của em…Ninh Ngọc Nhân sau khi quay xong “Người trong bức họa” vẫn luôn hỏi bà ấy về ….vé vào cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Bước chân Ninh Ninh khựng lại.
– Cả trước cả sau tổng cộng dây dưa bà ấy hơn một năm liền.
Văn Vũ nói,
– Về sau Vưu Linh không thể chịu nổi đã theo miêu tả cho mẹ em mà tìm người làm một tấm vé giả cho mẹ em.
– Rồi bị nhìn thấu? – Ninh Ninh hỏi, trong lòng cũng có đáp án.
– Đúng vậy, bị nhìn ra. Bởi vì chuyện này, hai người đã ầm ĩ một trận, theo như Vưu Linh nói…
Văn Vũ sắp xếp lại lời nói của mình, uyển chuyển nói,
– Mẹ em có vẻ rất không ổn, lúc bà bị bảo tiêu kéo đi, vẫn luôn hét về phía bà ấy, nói “là cô hại tôi trốn vé” gì đó…
Trốn vé…
Ninh Ninh còn nhớ rất rõ, di chúc mà mẹ để lại luôn nhắc đi nhắc lại một chuyện – đừng bao giờ trốn vé.
Thì ra bà đã từng trốn vé.
Lần trốn vé đó đã tạo nên ảnh hưởng gì với mẹ đây? Văn Vũ nói quá uyển chuyển, nói là nom dáng vẻ rất không ổn, có lẽ là giống như phát điên thì đúng hơn, bằng không cũng sẽ không gọi bảo tiêu kéo mẹ đi.
– Vé vào cửa này là vé giả năm đó, mẹ em đã ném trả lại nó cho Vưu Linh.
Văn Vũ nói,
– Lúc tôi đến nhà thăm hỏi, bà ấy tìm cho tôi, tôi tiện chụp gửi cho em xem. Thế nào? Có ấn tượng gì không?
– Không có ạ. – Ninh Ninh nói trái với lương tâm.
– Thật à. – Văn Vũ lạnh nhạt nói, thoạt nhìn không hề tin lý do thoái thác của cô, – Nếu nhớ ra được gì thì xin hãy nói cho tôi biết.
– Được ạ. – Ninh Ninh cúp điện thoại, ngay lập tức lên chạy tới Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Vào lúc này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ – cô muốn tiến vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh trước Văn Vũ, cô muốn tìm ra manh mối được nhiều hơn trước khi Văn Vũ phát hiện ra, tìm cách cứu người …cứu Thạch Trung Đường ra.
– Có lẽ mình có thể nói hết tất cả cho Văn Vũ? – Một ý nghĩ khác vừa mới chồi ra, đã bị cô đè ép mạnh mẽ xuống, cô rũ mắt xuống nói:
– Vậy thì anh ấy nhất định sẽ tiến vào Rạp chiếu phim.
Xe dừng ở số 35 đường Yên Chi, cô trả tiền rồi xe xuống xe, bị gió bên ngoài lạnh buốt mà cuốn chặt áo khoác.
Cộp cộp cộp, giày cao gót chậm rãi đi đến cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Hai hàng đèn lồ||g lắc lư theo gió, người trông cửa ngồi trên thềm đá ở cửa, trên tường là tấm áp phích cổ xưa, Rạp chiếu phim Nhân Sinh ngày hôm nay vẫn vậy, như một bức tranh sơn dầu không bao giờ thay đổi.
Ninh Ninh quay sang nhìn tấm áp phích trên tường, một đêm mới, tấm áp phích mới.
Bộ phim: “Người bên gối”.
Diễn viên chính: Yến Tình.
Trên tấm áp phích là một tân phòng, trên tường dán chữ hỉ, trên gối cũng là chữ hỉ.
Trên giường trống trơn, không có người nào, những nhìn kỹ, có một cặp hình rơm trên đó, hình như là một nam một nữ.
Ninh Ninh quay đầu trở lại, lấy tấm vé cuối cùng trong túi xách ra, đưa tới trước mặt Khúc lão đại.
Khúc lão đại chậm rãi ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn cô chằm chằm, gằn từng câu:
– Cút – về – đi.
– Con có vé. – Ninh Ninh biết ông không thể cự tuyệt mình, – Con muốn vào xem phim.
Khúc lão đại thoạt nhìn rất muốn từ chối cô, nhưng ông không thể làm được, rạp chiếu phim trao cho ông quyền lợi, nhưng cũng hạn chế hành vi của ông, ông không thể cự tuyệt khán giả có vé xem phim.
– …Đổi phim khác đi.
Sau một lát, thái độ của ông mềm mỏng hơn, dỗ dành cô giống như dỗ dành một đứa trẻ,
– Ngày mai hoặc ngày kia hẵng đến.
Ninh Ninh chớp chớp mắt:
– Vì sao ạ?
Khúc lão đại ngập ngừng muốn nói lại thôi, ông nghiêng mặt đi, nhìn tấm áp phích bên cạnh, trầm giọng nói:
– Bộ phim này đối với con quá nguy hiểm.
Nguy hiểm?
Ninh Ninh kinh ngạc nhìn tấm áp phích, cô không phải lần đầu xuyên vào phim, lần đầu bị thiêu chết, lần thứ hai vật lộn cùng tội phạm mà chết, lần thứ ba tuy rằng không chết, nhưng mà cũng bị kinh hoàng một trận, nhưng mà Khúc lão đại trước nay chưa bao giờ dùng từ “nguy hiểm” để hình dung ba bộ phim đó cả.
“Người bên gối”.
Từ cái tên cho thấy, từ nội dung trên tấm áp phích cho thấy, hơn phân nửa là bộ phim về tình yêu, hoặc là bộ phim về đề tài luân lý gia đình, vì sao mà Khúc lão đại lại dùng từ “nguy hiểm” để đánh giá nó?
– Bộ phim này có địa điểm nào đặc biệt ạ? – Ninh Ninh hỏi.
Khúc lão đại lắc đầu, ý tứ là ông không thể nói.
– …Nó có liên quan gì đến ba phải không ạ? – Ninh Ninh yên lặng một chốc, đột nhiên hỏi.
Khúc lão đại ngây ra.
– Có phải con có thể tìm được ít manh mối từ trong đó không ạ? – Ninh Ninh nhìn thẳng vào mắt ông, – Cùng với manh mối có liên quan đến rạp chiếu phim, có liên quan đến việc cứu ba và Trung Đường ra?
Bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Ninh Ninh chậm rãi nói:
– Con hiểu rồi…Hãy để con đi vào.
Khúc lão đại bật ngồi dậy đứng lên, thân hình cao lớn ngăn ở cổng lớn Rạp chiếu phim, như là muốn biến mình thành cánh cửa thứ hai, không cho cô đi vào.
Ninh Ninh chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa vé đến trước mặt ông.
Khúc lão đại nghiến răng:
– Không hề có liên quan tới ba, và cả…
Ông muốn tiết lộ nhiều thứ hơn, nhưng lại không thể, ông rõ ràng không muốn nhận tấm vé kia, nhưng tay phải vẫn run rẩy đưa ra.
– Một người một vé, đi vào thì hết giá trị.
Ông xé tờ vé trên tay rất chậm, thân thể dù bị dao chém vào cũng không phát run mà hiện tại lại run bần bật, Ninh Ninh nghe thấy ông không ngừng chửi lên, đồ ngu ngốc, tên ngu ngốc, con gái ngốc…Ông đột ngột quay đầu lại hét to:
– Thạch Trung Đường! Lại đây một chút!
Sau đó dịch người sang một bên, để cửa mở ra.
– Con xin lỗi ba.
Lúc Ninh Ninh đi qua ông, cô khẽ nói xin lỗi với ông, cô thật sự không muốn làm cho ông khó xử như thế, nhưng phản ứng của ông, ánh mắt của ông, lời nói của ông đã làm cô thấy rằng, bộ phim này cực kỳ quan trọng, nếu như tối nay cô bỏ lở, tiếp theo không biết khi nào mới có thể gặp lại bộ phim “nguy hiểm” như thế này nữa.
Khúc lão đại không nói gì, chờ cô đi vào trong rạp chiếu phim rồi, giọng nói của ông mới từ phía sau nhẹ nhàng cất lên, nói:
– Ba không nên quan tâm đến con, ngay từ đầu tiên không nên…
Ninh Ninh dừng bước, sau đó vẫn rất kiên quyết đi vào.
Kiếm khách bạc y mang mặt nạ ngọc thạch đã ở bên trong cánh cửa chờ cô, cô vừa tiến vào, một bàn tay từ đối diện vươn ra, đặt trên môi cô, thở dài một tiếng với cô.
– Đừng lên tiếng, đi cùng anh nào. – Thạch Trung Đường nhẹ nhàng nói.
Anh kéo Ninh Ninh, hai người khom người xuống, lặng lẽ đi vào trong khán phòng.
Vé của Ninh Ninh là vé bình thường, vị trí ngồi rất xa, cách màn hình rất xa.
Thạch Trung Đường đưa cô đến vị trí chỗ ngồi được ghi trên vé, sau đó đứng bên cạnh cô, chỉ tay về đằng trước.
Ninh Ninh nhìn theo tay anh chỉ, không cầm lòng nổi sửng sốt cả người.
Ghế ngồi của rạp chiếu phim Nhân Sinh không phải là ghế sô pha phổ biến bây giờ mà là ghế gỗ chạm trổ, lưng rỗng, nhiều hoa văn, từ phía sau nhìn về phía trước, cô nhìn thấy một người.
—— Một vị khán giả khác.
Ninh Ninh giật mình hoảng sợ suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng mà Thạch Trung Đường đặt tay lên vai cô, ngay khi cô bật ngồi dậy thì đã ấn cô trở về, tránh cho cô gây ra động tĩnh quá lớn.
Ninh Ninh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu quan sát đối phương, vị trí của đối phương rất gần phía trước, cô gái nhỏ mang mặt nạ sĩ nữ lúc trước vẫn luôn phục vụ cô thì hiện tại đang ân cần phục vụ đối phương. Bởi vì khoảng cách quá xa, ánh sáng lại rất tối, hơn nữa đối phương lại đưa lưng về phía cô, Ninh Ninh không phân biệt được người đó là nam hay nữ, thậm chí cũng không thể đoán được tuổi của đối phương.
Bả vai bỗng bị người ta nhéo nhéo, Ninh Ninh ngẩng lên nhìn Thạch Trung Đường, thấy anh đang nghiêng đâu nhìn mình, sau đó đưa tay chỉ chiếc ghế ở ngoài cùng bên trái trước mặt, một, hai, ba…đếm từng cái một.
Ninh Ninh mất vài giây mới hiểu được ý của anh.
Cô vội vàng học theo anh, từ trái qua phải, đếm một hai ba…khi đếm đến một vị khách khác, trong lòng nảy ra đáp án:
– Số 23 – vé chỉ định số lẻ!
Vé chỉ định số lẻ, là loại vé đặc biệt nhất của Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Nó có thể chỉ định đối tượng mà khán giả muốn xuyên đến, đối tượng này cần phải là một người nào đó ngooài nhân vật chính, và cần thiết phải từng xuất hiện ở trong bộ phim đó.
Ninh Ninh từ xa nhìn đối phương, trên mặt có thoải mái, cũng có do dự.
Một rạp chiếu phim lớn như vậy, không thể nào chỉ có một khán giả là cô, cô đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, sẽ ở rạp chiếu phim gặp một khán giả khác.
Nhưng sau đó thì sao?
Nếu như là cũng xem một bộ phim, vậy thì chắc chắn sẽ xuyên qua cùng một bộ phim rồi, Ninh Ninh ban đầu còn nghĩ, thêm một người thì thêm một phần hỗ trợ lẫn nhau, nhưng hiện tại nom thái độ của Khúc lão đại với Thạch Trung Đường…có vẻ như không hề tán đồng cô kết bạn cùng với vị khán giả khác.
Là vì sao?
Không đợi cô nghĩ ra được nguyên nhân, ánh đèn đã tắt, toàn bộ rạp chiếu phim chìm vào bóng tối.
Trên màn hình phía xa chậm rì rì sáng lên, giống như người vừa mới mở mắt, không có tròng đen chỉ có tròng trắng, trắng xóa như tuyết một mảnh.
Qua rất lâu, trên màn hình mới bắt đầu xuất hiện một hàng chữ:
– Bộ phim dựa trên một câu chuyện có thật”.
Tiếp theo một giọng nói của một người phụ nữ vang lên, như là đã từng luyện thanh nhạc, tiếng hát cực kỳ hay, chứa đầy tình cảm.
“Người bên gối, nhìn anh”. – Cô hát ngọt ngào, như như thể hát một giai điệu trước khi đi ngủ cho người đàn ông bên gối.
“Người bên gối, nhìn anh” – Vẫn là lời bài hát đó, nhưng không hiểu sao giọng cô lại tràn ngập sự kinh hãi.
“Người bên gối, nhìn anh.” – Tiếng ca cao vút, như tiếng than khóc của tuyệt vọng.
Tiếng hát giống như một cơn sóng thần ập đến, nhấn chìm hai người trong khán giả.
Năm 1994, trường Trung học trực thuộc Đại học sư phạm.
– Ồ, sao giờ này cậu còn ngủ thế?
– Dậy đi, mau dậy đi, xe sắp tới rồi.
– Vân Lâm!
Ninh Ninh bỗng mở choàng mắt ra.
Màn trắng, trên trần nhà là cây quạt trần đang chuyển động, bên ngoài cửa sổ vang vọng tiếng đếm một hai một, một hai một, hình như là có học sinh đang tập thể dục.
Cô quay đầu, thấy một cô gái tóc ngắn tầm hai mươi tuổi đang đứng bên giường, sau cô ấy là một chiếc giường ký túc xá học sinh, hai tầng, tất cả đều được trải đệm và mắc màn trắng muốt, bên dưới có khá nhiều sách giáo khoa, nhìn kỹ thì năm hai Trung học cơ sở.
– Mau thay quần áo đi!
Cô gái mặc quần áo đen kéo cô dậy, sốt ruột nhắc nhở.
– Ừ ừ…
Ninh Ninh giả vờ còn chưa tỉnh ngủ, vừa xoa mắt vừa xuống giường.
Vấn đề thứ nhất, mình là ai? Học sinh nội trú hay là nhân viên của trường?
Ninh Ninh mở tủ quần áo ra, trong ngăn tủ đều là trang phục của người trưởng thành, rặt một màu mộc mạc, kiểu dáng bảo thủ, y chang nữ tu sĩ thời Trung cổ.
Cô lấy bừa ra một bộ màu trắng mặc vào, sau đó í một tiếng:
– Ví tiền của tôi đâu rồi nhỉ?
Sau đó, cô bắt đầu lục tung trên giường, trên bàn và trong các ngăn kéo, và cuối cùng tìm thấy thứ cô muốn ở ngăn dưới cùng.
Một cái chứng chỉ giáo viên.
Mở ra xem, trên đó có tấm ảnh chụp một cô gái tóc dài, vẻ ngoài giống hệt bộ quần áo trong tủ của cô, giản dị, bảo thủ và cổ hủ như một nữ tu thời Trung cổ, bằng cấp của cô là bằng cấp giáo viên cao cấp, đảm nhiệm dạy môn ngữ văn.
– Cậu còn đang rề rà gì đó? – Cô gái áo đen đứng bên dậm chân, – Không đi thì tôi đi trước đây.
– Đi luôn đây. – Ninh Ninh nhét chứng chỉ giáo viên trở lại, đóng ngăn kéo đi theo đối phương.
Cô gái áo đen vừa đi vừa ríu rít nói chuyện, Ninh Ninh cả một đoạn đường đều im lặng, tin tức quá ít, cô không biết chính xác mình nên giả làm người như thế nào, lúc này nói nhiều sai nhiều, không bằng cứ giữ im lặng thì tốt hơn.
Sau đó, cô tốt nhất là nên sống cuộc sống của đối phương, tương tác với nhóm bạn bè của đối phương nhiều, dần dần sẽ biết mình phải làm gì.
– Em chào cô Văn Lâm, em chào cô Lý Bình Bình ạ.
Trên đường đi gặp mấy học sinh, họ dè dặt chào hỏi hai cô. Ít nhiều có họ, Ninh Ninh cuối cùng cũng biết thân phận cùng với tên của cô gái áo đen này.
Hai người cũng ra khỏi cổng lớn của trường, cách đó không xa chính là nhà ga, một chiếc xe buýt sắp lăn bánh, Lý Bình Bình hét to gọi xe, sau đó cùng Ninh Ninh bước lên xe.
Xe chạy hết một đoạn đường, hành khách trên xe đều thay đổi, Ninh Ninh và Lý Bình Bình cứ ngồi trên đó, không nhúc nhích cho đến điểm dừng cuối cùng, khi cô nhìn thấy Lý Bình Bình đứng lên.
Trạm cuối: Nhà tang lễ Phúc Sơn.
Hai người một trước một sau xuống xe, Lý Bình Bình đi đến một cửa hàng quà tặng gần đó, chỉ vào một bó hoa cúc trắng và hỏi:
– Bao nhiêu?
Người bán:
– Ba khối.
Lý Bình Bình:
– Đắt thế.
Người bán hàng:
– Chung quanh đây đều là giá này, chị có thể đi ra ngoài hỏi đi.
Lý Bình Bình lẩm bẩm mấy câu rất nhỏ, đột nhiên quay sang cười với Ninh Ninh:
– Cậu chi một nửa tiền nhé, bó hoa này là hai chúng ta cùng đưa, được không?
Ninh Ninh ngây ra.
– Cứ quyết định vậy đi.
Lý Bình Bình nói xong, tự lấy ví tiền trên người Ninh Ninh, sau đó rút hai khối đi, cười trả ví lại cho cô:
– Không có tiền lẻ, cậu hai khối tôi một khối.
Lúc cô ấy trả tiền, Ninh Ninh ở phía sau nhìn cô ấy, từ hành động trả tiền nhỏ nhặt này cho thấy, cô ấy đã cơ bản hiểu được tính cách của đối phương, tính cách của thân thể này, cùng với quan hệ của hai người.
Một là cứng rắn tự quyết, một là không dám phản kháng, một là mạnh mẽ, một là yên lặng chịu đựng. Tưởng tượng đối phương kéo mình tới nhà tang lễ, có lẽ cũng không phải là coi cô là bạn, mà là muốn cô trả tiền đồ thì đúng hơn.
Mua bó hoa cúc xong, Lý Bình Binh cầm bó hoa, cười cười nói với cô:
– Đi, chúng ta đi dự lễ tang của Yến Tình thôi.
Ninh Ninh sững người.
Yến Tình?
Nhân vật chính trong “Người bên gối” á?
Hết chương 59