– Có biết vì sao ông lại giữ cháu lại không? – Liên lão gia tử ôn hòa hỏi.
Ninh Ninh lòng sáng như gương nhưng ngoài mặt vẫn lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
– Con trai cả của ông biết rõ món ăn có vấn đề, nhưng vẫn để món ăn đó trước mặt cháu, trơ mắt nhìn cháu ăn nó. – Liên lão gia tử thở dài, – Con gái thứ ba của ông thì sao? Nó rõ ràng có thể ngăn cản lão Trần, vì sao phải chờ lúc để lên bàn thì mới can ngăn? Còn không phải muốn diễn cho ông xem, nhưng nó lại không diễn được. Cháu cũng thấy rồi đó, khóc lâu như thế nhưng mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không rặn ra được…
Vẻ mặt của ông cụ chở nên trống vắng và cô đơn, chìa tay ra với Ninh Ninh:
– Tới đây, tới đây với ông nội.
Ninh Ninh đi qua chỗ ông, Liên lão gia tử ôm cô vào lòng giống như ôm búp bê Barbie, ngón tay già nua vuốt mái tóc của cô, lẩm bẩm:
– Còn may là có cháu, ít nhất còn có cháu còn có lương tâm…Liên Liên, ông nội giờ chỉ còn cháu thôi.
Nói dối, Ninh Ninh ở trong lòng nói.
Nếu nói trong cái nhà này có một người trúng độc, thì đó chính là bản thân ông cụ.
Ông ta trúng độc dược có tên là “Không tín nhiệm”.
Từ giờ trở đi cho đến tận hai mươi năm sau, ông ta bị ám ảnh bởi kiểu khảo nghiệm bản tính con người này của gia đình mình, chậm thì mấy tháng, lâu là một năm, ông liên tục làm việc với người ngoài để thử nhân cách những người của gia đình mình, sau đó mới một lần nữa lập di chúc.
Di chúc mới bao trùm di chúc cũ, người thừa kế mới bao trùm người thừa kế cũ, ông ta làm không biết mệt, giống như một bạo chúa biểu diễn không chịu rời sân khấu, buộc mọi người phải phối diễn đi diễn lại với mình trong bộ phim có tên là “Độc dược” này…
Có lẽ chỉ có cái chết mới có thể ngăn cản được ông ta.
– Được rồi, ăn cơm đi, sắp nguội hết rồi.
Liên lão gia tử lau nước mắt nơi khóe mắt, buông cô ra.
– Thức ăn trên bàn có đủ không? Không đủ ông sẽ bảo chú Trần đi làm.
– Đủ ạ. – Ninh Ninh nói.
Món ăn hôm nay là làm dựa theo sở thích của sáu người, khoảng tầm mười món ăn, món chính tiểu thái đều có, ngọt mặn chua cay đều có, Liên lão gia tử lại không ăn bao nhiêu, ăn hai đũa thì buông xuống, vẫn luôn giục Ninh Ninh ăn, nhưng trong lòng cô có tâm sự, nào có lòng để ăn uống?
Cũng may Liên lão gia tử có thói quen ngủ trưa, ước chừng qua tầm hơn hai mươi phút, ông bắt đầu thấy mệt, ngáp một cái, nói với Ninh Ninh:
– Cháu đi về trước đi, thu dọn chút đồ, ngày mai ông bảo tài xế qua đón cháu về đây ở, cứ ở bên ngoài làm sao mà được, người nhà vẫn nên ở với nhau.
– Ngày mai ạ? – Ninh Ninh do dự, – Hơi gấp ạ.
– Không gấp không gấp, chẳng phải hôm nay vẫn còn một ngày thu dọn à?
Liên lão gia tử cười khà khà, trong lời nói bộc lộ rõ sự độc đoán chuyên quyền, chỉ mong có thể sắp xếp mọi thứ tốt cho cô mà không quan tâm cô có bằng lòng hay không.
Ninh Ninh đành phải tạm thời đồng ý, nghĩ lát gặp Bùi Huyền thì thương lượng nên làm thế nào cho ổn.
Để lại ông đầu bếp già ở lại thu dọn bàn cơm, Ninh Ninh đẩy Liên lão gia tử trên xe lăn đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa cô đã nhìn thấy một người chờ sẵn ở bên ngoài.
– Sao con còn ở đây?
Liên lão gia tử vừa nhìn thấy người kia lửa giận đã ngập bụng, mặt cau có hỏi.
Nhưng mà Liên Viện Viện phớt lờ ông, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Ninh Ninh, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, tràn ngập mê mang, tràn ngập thất vọng.
Ninh Ninh không biết vì sao cô ta lại có thái độ quái dị như thế, nhưng mà cô biết, Liên Viện Viện không phải diễn viên giỏi, trong lòng cô ta nghĩ gì đều biểu lộ hết trên mặt, như này chắc hẳn là cảm xúc chân thật của cô ta, nhưng mà vì sao?
Ninh Ninh đưa Liên lão gia tử lên trên tầng, lúc xuống dưới đã thấy Liên Viện Viện hãy còn ở dưới tầng chờ cô, cầm cái đ ĩa trên tay, còn lại nửa đ ĩa gà hầm nấm.
– Nghe nói món này mày đã ăn hơn một nửa? – Liên Viện Viện hỏi.
– Đúng vậy. – Ninh Ninh không biết vì sao cô ta lại hỏi mình chuyện này.
Liên Viện Viện cũng không cần đũa mà dùng đầu ngón út, quét một miếng nấm cho vào miệng.
– Đã nguội hết rồi. – Ninh Ninh tốt bụng nhắc nhở cô ta, – Nếu cô đói thì trong bếp vẫn còn đó ạ.
– Không cần.
Liên Viện Viện li3m đầu ngón tay, sau đó ném đ ĩa gà hầm nấm xuống đất, cái đ ĩa vỡ vụn, cô ta xoay người bước nhanh ra khỏi cửa.
Thấy cô ta đi ra, một đám cửa xe mở ra, không ít người ra khỏi đó, đến hỏi thăm tình trạng của cô ta. Những người này có cố vấn mà cô ta mời đến, cũng có bạn bè thân thích không có ý tốt đẹp gì, thậm chí có cả phóng viên nghe tin thì đến, cô ta phớt lờ đẩy mọi người ra, nhìn chung quanh, như đang tìm kiếm bóng dáng một người nào đó.
Ninh Ninh đi ra sau cô ta, bởi vì mọi người đều vây quanh cô ta, cho nên chung quanh Ninh Ninh không có ai, một chiếc xe màu đen giống như u linh lặng lẽ dến bên cạnh cô.
– Lên xe. – Bùi Huyền quay cửa xe xuống.
Ninh Ninh kéo cửa xe ra, ngồi vào trong xe.
Cách đó không xa, Liên Viện Viện đã phát hiện ra chiếc xe này, cô ta gắng sức muốn xuyên qua đám đông, đám đông lại đang ngăn cản đường đi của cô ta, cô ta chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc xe kia phóng đi, không nhịn được hét lên:
– Bùi Huyền!
Cánh cửa chắn gió tuyết bên ngoài, đồng thời cũng chặn tiếng gọi của cô ta.
Hai người ngồi ở bên trong xe, Ninh Ninh đang muốn kể cho anh ta nghe về sự kỳ lạ của Liên Viện Viện thì điện thoại của anh ta bỗng nhiên vang lên.
– Alo.
Bùi Huyền cầm điện thoại lên nghe một lúc, đột nhiên đưa điện thoại cho cô.
– Tìm em này.
Tìm mình? Ninh Ninh mù mịt nhận điện thoại.
Giọng nói của Mộc Qua từ bên kia truyền đến:
– Chị ơi?
– …
Ninh Ninh không biết có nên nghe hay không, dù sao thì thân phận hiện tại của cô chính là Liên Liên mà không phải Mộc Nhĩ.
– Chị, chị ơi, alo?
Mộc Qua gọi mấy câu liên, bỗng nhiên thở dài nói:
– Chuyện chị đóng giả tiểu thư Liên gia em biết hết rồi, chị nói chuyện với em đi.
– Em biết rồi à.
Ninh Ninh thở hắt ra một hơi, lại cảm thấy rất kỳ lạ, cậu đã biết từ lâu rồi? Lâu rồi là từ lúc nào?
Nhưng mà không đợi cô hỏi ra vấn đề này, Mộc Qua nói tiếp:
– Chị ơi, em có chuyện muốn nói với chị.
– Thật là trùng hợp. – Ninh Ninh nói, – Chị cũng có chuyện muốn nói với em.
Mộc Qua:
– Vậy chị nói trước đi.
– …Chị vừa rời khỏi Liên gia. – Ninh Ninh cẩn thận nói, – Liên lão gia tử bảo chị về thu dọn đồ đạc, dọn đến nhà ông để ở.
Mộc Qua bên kia im lặng một lát hỏi:
– Ông có tốt với chị không?
– Cũng tốt. – Ninh Ninh nghĩ một đằng nói một nẻo nói.
Bây giờ là tốt, nhưng mà về sau thì khó mà nói, nhưng dù có tệ đến đâu thì cũng sẽ không tệ hơn bây giờ. Những chuyện mà “Mộc Nhĩ” không làm được, “Liên Liên” đều có thể làm được, cô muốn đi học là được đi học, muốn chữa bệnh là được chữa bệnh, muốn giúp đỡ người nào đó là giúp đỡ dễ dàng, một chút rò rỉ từ ngón tay của cô thôi là có thể thay đổi số phận của một người, số phận của một gia đình.
– Hôm nay chị chuyển đi luôn ạ? – Mộc Qua hỏi.
– Không. – Ninh Ninh nói, – Ngày mai mới đi.
– Vậy thì tốt rồi, hôm nay chị về nhà một chuyến đi, em…- Dừng một chút, Mộc Qua chợt cười, – Em có một món quà cho chị.
Ninh Ninh cảm thấy càng kỳ lạ hơn.
– Sao lại đột nhiên muốn tặng quà cho chị vậy?
– Tại em thường làm chị giận. – Mộc Qua nhẹ nhàng nói, – Hôm nay lại gây ra một chuyện làm chị tức giận, chị ơi, chị tha thứ cho em nhé.
– Em đã làm gì? – Ninh Ninh không kìm được mà hỏi, không biết vì sao, trong lòng cô có một dự cảm không ổn.
Nhưng Mộc Qua không nói, cậu nhanh chóng đổi đề tài;
– Bây giờ em đang ở ga tàu hỏa, sắp lên tàu lửa đi nơi khác làm việc rồi. Chắc là thời gian đầu không kiếm được mấy tiền đâu, không thể gửi tiền về cho chị và mẹ được, một mình chị chăm sóc mẹ sẽ rất vất vả, em để lại tiền lúc trước kiếm được cho chị, chị biết em để đâu đúng không….
– Về nhà ngay lập tức cho chị. – Ninh Ninh ngắt lời cậu, – Chị sắp có tiền rồi, không cần em làm việc nữa, em về ngay cho chị.
– Không được, chị ơi. – Mộc Qua nói, – Chị bảo Bùi Huyền nghe điện thoại đi.
Ninh Ninh khuyên nhủ mãi nhưng cậu không nghe, hết cách, Ninh Ninh đành phải đưa điện thoại cho Bùi Huyền:
– Nhờ anh khuyên em trai em giúp em với.
Bùi Huyền nhận điện thoại:
– Alo.
Gió tuyết mênh mang thổi tới trên đường, một chiếc xe nghiền qua mặt đường đọng đầy tuyết, để lại hai hàng bánh xe màu đen trên mặt đất, giống như đường ray xe lửa, hướng về một nơi xa không xác định.
Tài xế, người làm vườn, người hầu nam của Bùi Huyền đều ở trên xe, trong đó có hai người chen chúc ở ghế phía sau, kẹp Mộc Qua ở giữa, một tên trong đó cầm điện thoại đặt bên tai Mộc Qua.
Khóe miệng Mộc Qua có vết bầm tím, hai tay bị băng dính trong suốt quấn chặt, nói với Bùi Huyền:
– Tôi chưa nói gì với chị ấy cả.
Bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khẽ.
– Chị tôi không biết gì cả. – Mộc Qua nói, – Anh buông tha chị ấy đi.
Cậu đã thắng rồi, Bùi Huyền thật sự đã phái tất cả đàn em ra ngoài tìm cậu, thế cho nên không rảnh đi quan tâm chuyện của Liên gia, toàn bộ kế hoạch đã thất bại. Mà cậu cũng đã thua rồi, cậu cứu được chị mình nhưng không cứu được mình, thậm chí bây giờ cậu cũng không thể thuyết phục được Bùi Huyền, cậu cũng không cứu được chị gái.
– Chị ấy rất ngốc nghếch, chắc là đến giờ chị ấy còn tưởng anh là người tốt.
Mộc Qua cười chua xót,
– Tôi với mẹ vẫn luôn đánh chị mắng chị, nhưng chỉ c ần sau đó đối xử tốt với chị một chút, chị lại hết lòng với chúng tôi. Anh…chỉ cần anh đối xử tốt với chị một chút, tốt hơn tôi đối với chị, chị sẽ luôn nghe anh.
– Chị gái tốt như thế, cậu nỡ lòng từ bỏ hay sao? – Bùi Huyền hỏi cậu.
– …
Mộc Qua không trả lời, chỉ có nước mắt đảo quanh tròng mắt.
– Nếu như em không nỡ, anh sẽ đưa chị em qua tìm em.
Bùi Huyền quan tâm nói, vừa dứt lời, bên cạnh là tiếng la của Ninh Ninh:
– Anh đưa em qua đó đi.
Môi giật giật, một giọt nước mắt rơi xuống, Mộc Qua cúi đầu, nức nở nói:
– Tôi bỏ được.
Ninh Ninh giật lấy điện thoại, hùng hổ hét với cậu:
– Em đừng đi, chị tới ga tàu tìm em luôn đây!
Mộc Qua vẫn cúi đầu, nước mắt không ngừng tuôn trào, nhưng vẫn nhẹ nhàng cười với cô:
– Vâng, em không đi…mới là lạ đó. Chị có bản lĩnh thì đến bắt em đi!
Ngã tư đường, đèn đỏ chuyển xanh, xe chở chị gái cùng với xe chở em trai đi lướt qua nhau, một người sốt ruột gọi điện thoại, một người thì cúi đầu, cũng không bắt lấy cơ hội này, hai chiếc xe đi về hai hướng ngược lại.
Ga tàu hỏa, Ninh Ninh vội vã đẩy cửa xe bước xuống, vừa chạy vừa gọi vừa tìm, cho đến nửa đêm, khi cô không còn sức lực ngồi bệt trước cửa sân ga, một chiếc xe lửa sơn màu xanh nhanh chóng vút qua trước mặt cô, thổi bay gió tuyết, thổi bay mái tóc dài của cô, cô không kìm được ôm chặt lấy mình, sau đó một chiếc áo khoác khoác lên người cô.
Bùi Huyền đứng sau lưng cô, quấn chặt cô trong chiếc áo khoác bằng nhiệt độ cơ thể của mình, cúi đầu nói với cô:
– Muộn rồi em, để ngày mai tìm tiếp.
– Ngày mai?
Ninh Ninh mê mang nhìn ga tàu hỏa, giống như người đi nhầm ga, không biết phải đi chuyến tàu nào để rời đi, cũng không biết ngày mai phải làm gì.
– Phấn chấn lên đi, ngày mai em còn phải đi Liên gia đấy. Đi được 99 bước rồi, đừng ngã ở bước cuối cùng này.
Bùi Huyền nói với cô,
– Hơn nữa em trai của em, còn có mẹ em nữa, bà ấy hôm nay còn chưa ăn cơm đúng không? Đã thay tã chưa? Em có muốn trở về xem bà ấy không?
Không có nơi nào khác để đi, cho nên Ninh Ninh tạm thời về nhà.
Vừa mở cửa ra, xộc vào mũi là mùi khai của nước tiểu, Ninh Ninh thở dài, đi qua đó thay tã cho mẹ, lại bón cơm cho bà, sau đó ngồi bên cạnh đến ngơ ngẩn.
Trước đây cô vẫn không thích căn phòng này vì nó quá nhỏ, nhỏ đến mức làm người ta nghẹt thở, hôm nay lại thấy căn phòng này quá lớn, lớn đến mức làm người ta run rẩy lạnh lẽo.
– Đúng rồi, món quà. – Ninh Ninh bật thốt lên.
Cô bật đứng lên đi tìm, cuối cùng đã tìm thấy món quà của Mộc Qua ở trong bếp.
Một hộp bánh kem, một hộp quà tặng.
Ninh Ninh chưa ăn cơm chiều, cô cắt một miếng bánh kem xuống ăn, vừa ăn cô vừa mở hộp quà ra.
Trong hộp quà là một đống món đồ chơi, xe lửa nhỏ, chuồn chuồn trúc, người máy…Trên cùng đặt một lá thư.
Cô mở thư ra, hàng chữ đầu tiên viết: Chị ơi, em xin lỗi.
“Em là một người rất ích kỷ, ở trong trường thấy chị được yêu mến, còn có bạn nam sinh tốt bụng đưa chị về nhà, em muốn gây chuyện với bạn chị,cho nên đã ép mẹ thu 50 tệ cho một đ ĩa cơm rang của bạn chị.
Tính xấu này của em đến bây giờ vẫn không sửa, có ông chủ cửa hàng video liên tục hỏi em về chị, em không muốn để ý tới anh ấy, lại sợ anh ấy tìm chị liền lừa anh ấy, nói chị thích xe lửa nhỏ, chuồn chuồn trúc, người máy…Hà hà, anh ấy tưởng là thật, những thứ trong hộp là quà anh ấy tặng chị đó, cứ cách vài ngày lại đưa một thứ, tặng liên tục mấy tháng liền.
Em sợ chị có người khác quan tâm rồi thì sẽ không cần em nữa. Chị ơi, em không nỡ rời xa chị.
Về sau em không bao giờ làm như vậy nữa, chị có cuộc sống của chị, chị không cần phải sống vì em…Để thấy được em đã thay đổi hoàn toàn, ăn xong bánh kem này rồi, hai chúng ta bắt đầu lại được không!”
Trên môi Ninh Ninh dính bơ màu trắng, đọc đến đây thì nở nụ cười, cười cười, đột nhiên nụ cười trở nên cứng đờ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía.
Không biết từ khi nào, bóng đèn trong phòng không còn phát ra tiếng xèo xèo như xưa, tiếng mắng mỏ cãi cọ của đôi vợ chồng sống bên cạnh cũng đã dứt, ngay cả dòng xe cộ ào ào bên ngoài cửa sổ không thể dừng lại cũng biến mất.
Cô quay đầu nhìn lại, thẫn thờ một lúc, đột nhiên kéo mạnh cửa sổ ra.
Gió lạnh đáng lẽ tràn vào cũng không tràn vào, thế giới bên ngoài im lặng chết chóc, gió ngừng thổi, trên không trung vô tận tuyết đóng băng, cô dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.
Cảnh tượng tương tự, tình huống tương tự, Ninh Ninh đã từng gặp và cũng đã từng trải qua rồi.
– Mộc Qua. – Cô lẩm bẩm, – Em…đã chết rồi ư?
Cái chết của một nhân vật chính, có nghĩa là kết thúc của một bộ phim.
Thế giới giống như một sân khấu yên lặng, bóng tối giống như tấm rèm sân khấu khép từ hai bên vào trung tâm, Ninh Ninh đứng ở giữa sân khấu, phía sau là những ngọn nến không kịp thắp sáng, bánh kem chưa kịp ăn hết, thư chưa kịp đọc xong.
—— Hai chị em đã không thể bắt đầu lại từ đầu một lần nữa.
Trong khán phòng của Rạp chiếu phim Nhân Sinh, Ninh Ninh từ từ mở mắt ra.
Ở đối diện bộ phim vẫn đang chiếu, một thiếu niên cất lên giọng hát một cách bất lực và trìu mến.
“Thiên sứ của tôi hôm nay nói chuyện với tôi, nói tôi mập như quả dưa hấu”.
“ Thiên sứ của tôi cười tôi, cười tôi hát giống một con vịt đực.”
“Để chọc cô ấy cười, tôi bèn hát cạp cạp cạp…”
Hết chương 90