Để nghỉ việc một tuần, tôi bịa ra một câu chuyện: vợ tôi bị ốm và tôi sẽ đưa cô ấy tới suối
nước nóng Hanamaki gần nhà cha mẹ cô ấy để nghỉ dưỡng. Đúng là số phận
run rủi, thực tế tôi cũng phải đi đến khu vực đó, cho nên tôi sẽ dừng
lại mua vài món đồ lưu niệm cho các đồng nghiệp, khiến họ tin rằng tôi
thực sự đã đến Hanamaki. Câu chuyện của tôi phát huy ngay tác dụng và
sếp cho tôi nghỉ phép một tuần. Sáng ngày 3 tháng Tư, tôi bảo vợ rằng
buổi tối tôi phải đi công tác và nhờ cô ấy chuẩn bị đủ cơm nắm cho tôi
dùng trong ba ngày. Tôi gói ghém thức ăn, để một cái xẻng vào thùng xe
và lái tới ngôi nhà ở Kaminoge. Đúng như chỉ dẫn, tại đây tôi thấy các
xác chết nhưng đều đã bị cắt xẻ trong giống như những đứa trẻ dị dạng.
Tôi vác hai cái xác mà tôi được yêu cầu chôn cất đầu tiên, bỏ vào thùng
xe, và sau đó lái về phía tây tới vùng Kansai ngay trong đêm.
Tôi phải đi thật nhanh, bởi vì tôi biết rằng khi quá trình phân hủy bắt
đầu, mùi hôi thối sẽ không thể chịu nổi và gây chú ý. Hơn nữa, rất có
khả năng nhà Kazue sẽ bị điều tra lại. Tôi cần đưa những cái xác ra khỏi đó càng nhanh càng tốt.
Thời ấy người ta hiếm khi kiểm tra
phương tiện giao thông, nhưng tôi vẫn phải hết sức thận trọng. Tôi có
sẵn thẻ cảnh sát đề phòng phải sử dụng khi cần. Tôi mang theo ba can
xăng dự phòng. Nếu may mắn, số nhiên liệu này đủ để tới nơi mà không
phải dừng lại mua thêm. Tôi không muốn bị một nhân viên trạm xăng nhớ
mặt. Trong khi lái xe, đầu óc tôi như chạy đua. Thứ tự và vị trí chôn
cất từng cái xác đã được chỉ rõ đến từng chi tiết. Nhưng làm như vậy để
làm gì cơ chứ? Phải chăng để cho nó có vẻ giống một vụ giết người hàng
loạt do một cá nhân gây ra? Và liệu có lý do gì khiến mỗi cái xác lại bị cắt xẻ một cách khác nhau như vậy?
Tôi không đến được Nara
trong đêm đầu tiên, cho nên tôi lái xe vào vùng núi ở Hamamatsu và chợp
mắt ngay bên đường. Lúc đó là mùa xuân, mặt trời mọc sớm hơn tôi nghĩ,
khiến tôi càng thêm lo lắng. Tôi được chỉ dẫn phải chôn sáu cái xác ở
những khu mỏ nhất định rải rác khắp đảo Honshu. Sau mỏ Yamato ở Nara,
tôi sẽ phải tới mỏ Ikuno ở tỉnh Hyogo. Sau đó tới mỏ Gumma ở tỉnh Gumma, mỏ Kosaka ở Akita, mỏ Kamaishi ở Iwate và mỏ Hosokura ở Miyagi.
Chiếc xe tôi mượn là một chiếc Cadillac. Nó to hơn bất kỳ chiếc xe hơi Nhật
Bản nào nhưng vẫn quá nhỏ để chở được cả sáu cái xác cùng một lúc. Tôi
phải đi hai chuyến khác nhau. Vả lại, nếu tôi bị chặn lại vì bất kỳ lý
do gì, một chiếc xe hơi sẽ dễ dàng che giấu cho tôi hơn là một chiếc xe
tải. Tôi quyết tâm hoàn tất vụ ngã giá của mình mặc dù tôi biết tay điệp viên bí mật có thể phục kích tôi bất kỳ lúc nào.
Đêm hôm sau
tôi tiếp tục lái xe và đến mỏ Yamato lúc 2 giờ sáng ngày 5 tháng Tư. Tôi bắt đầu đào hố. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được việc đào cái hố sâu
một mét rưỡi lại nhọc nhằn đến vậy. Nhưng rồi tôi cũng kết thúc được
công việc trước lúc bình minh. Tôi ngủ ngay trong núi. Đến trưa, tôi
choàng tỉnh vì một người đàn ông quấn khăn che kín mặt. Anh ta nhìn
chòng chọc vào trong xe. Lúc đó, tôi nghĩ mọi việc thế là hết. Nhưng khi trấn tĩnh lại, tôi nhận ra anh ta có vấn đề về tâm thần và đang đi lang thang trong rừng như một đứa trẻ lạc. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi anh ta
lặng lẽ bỏ đi. Anh ta là người duy nhất đến gần chiếc xe đến thế. Tôi
nhủ mình cần phải kiên nhẫn chờ cho tới hết ngày, rồi mới rời đi.
Việc đào hố ở mỏ Ikuno tại Hyogo khiến tôi mệt nhoài, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi công việc xong xuôi. Giải quyết xong hai cái xác, tôi lái
xe suốt đêm và cả ngày hôm sau, cố gắng cảnh giác hết mức. Tôi về đến
nhà vào chiều ngày 6 tháng Tư. Tôi ăn rất nhanh và nằm lăn ra, nhưng
không cho phép mình có một giấc ngủ dài.
Đêm đó, vì đã chuẩn bị
sẵn sàng cho phần tiếp theo của nhiệm vụ, tôi bảo vợ rằng tôi sẽ không
nghe điện thoại được cho tới khi tôi quay về. Tôi lại tới Kaminoge với
bốn cái xác còn lại. Tôi không hề ngủ suốt chặng đường vì không tìm được chỗ nào có thể đậu xe an toàn. Rạng sáng ngày mùng 7, tôi đã đến gần
Takasaki, tìm một chỗ hẻo lánh, tấp vào lề đường và đánh một giấc ngon
lành. Buổi chiều tôi tiếp tục hành trình và đến mỏ Gumma lúc quá nửa
đêm. So với hai công việc trước, nhiệm vụ lần này rất dễ dàng. Tôi chỉ
cần phủ một ít đất lên cái xác, sau đó tiếp tục đi dọc theo đường núi.
Tôi đến Hanamaki lúc 3 giờ sáng ngày mùng 8. Vào giờ đó, chưa nơi nào mở
cửa, cho nên tôi lái xe tới Akita. Tôi dừng lại dọc đường để nghỉ và bị
lạc đường một lần, nhưng may mắn là tôi vẫn đúng kế hoạch. Việc đào hố
và chôn cất tại mỏ Kosaka kết thúc vào sớm mùng 9. Công việc ở Iwate
hoàn thành vào sáng hôm sau, phần tiếp theo ở Miyagi xong xuôi vào đêm
mùng 10, chỉ việc bỏ cái xác ở gần đường núi. Tôi đã hoàn thành toàn bộ
công việc trong vòng một tuần đúng như hướng dẫn yêu cầu.
Tôi
tới Fukushima trước lúc bình minh ngày 11. Tôi gần như phát điên và
không kiểm soát được hành vi của mình vì cả tuần qua ăn uống thất thường lại ngủ rất ít. Tôi tự hỏi bằng cách nào tôi có thể hoàn thành được
nhiệm vụ phi thường đó. Đêm hôm ấy, sau khi trở về Tokyo, tôi ngủ say
như chết không biết trời đất là gì.
Cái cớ tôi đưa ra cực kỳ có
tác dụng. Tôi sụt cân, mắt tôi trũng xuống. Trông đúng như vừa phải vất
vả chăm sóc vợ ốm, nên rất được đồng nghiệp thông cảm. Nhưng hậu quả của tuần lễ đó ảnh hưởng ghê gớm đối với tôi. Tôi thường xuyên bị những cơn chóng mặt và cảm thấy buồn nôn, trông cực kỳ mệt mỏi. Tôi có thể hoàn
thành nhiệm vụ hoàn toàn nhờ vào sức trẻ và vị trí của mình. Nếu lớn
tuổi hơn, chắc chắn tôi không thể có đủ sức lực, và nếu tôi ở địa vị
thấp hơn, sếp của tôi sẽ không cho phép tôi vắng mặt một tuần liền. Từ
bấy trở đi, tôi chẳng bao giờ xin nghỉ ốm nữa.
Tôi đã làm xong
những gì bắt buộc phải làm, nhưng một câu hỏi bắt đầu đeo bám lấy tôi.
Có phải tôi đã bị đánh bẫy để thực hiện công việc bẩn thỉu này không? Cơ quan mật vụ có thể đã giăng bẫy tôi, tạo ra tình huống và sau đó hăm
dọa buộc tôi phải làm bất kỳ việc gì họ cần. Cho tới hôm nay, tôi vẫn
không hiểu những gì đã xảy ra. Tôi chỉ biết đó là một nỗi sợ hãi khủng
khiếp.
Cái xác cuối cùng mà tôi giải quyết, tại mỏ Hosokura, bị
phát hiện vào ngày 15 tháng Tư. Khi báo cáo của cảnh sát đến văn phòng,
cảm giác tội lỗi trong tôi bắt đầu trỗi dậy. Mọi chuyện đã rõ ràng khi
cái xác thứ hai được tìm thấy vào ngày 4 tháng Năm, hóa ra những cái xác mà tôi đem chôn chính là từ vụ giết người hàng loạt nhà Umezawa. Mặc dù tôi biết vụ này, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân vì sao xác các
cô gái nhà Umezawa lại ở nhà của Kazue Kanemoto. Đúng là Kazue kết hôn
với một người Trung Quốc nhưng liệu các em gái của cô ta có thật sự là
những điệp viên chỉ vì lý do đó không? Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Tôi là một nạn nhân. Niềm kiêu hãnh của tôi bị tổn thương, bởi tôi đã tự biện minh rằng nhiệm vụ đó là vì an ninh quốc gia, trong khi thật sự
thì nó chỉ là việc tôi bắt buộc phải làm để cứu vãn danh dự của mình.
Các đồng nghiệp không ngớt bàn tán về vụ giết người hàng loạt, nhưng tôi
thì không dám có mặt ở văn phòng. Không lâu sau đó có một phụ nữ tên là
Sada Abe bị bắt vì tội giết người tình và cắt dương v*t của anh ta. May
mắn cho tôi, vụ việc của cô ta đã chuyển hướng chú ý của mọi người khỏi
vụ án mạng các thiếu nữ nhà Umezawa. Vụ Abe vẫn còn mới nguyên trong trí nhớ của tôi. Cô ta bị bắt tại quán rượu Shinagawa, trong tên giả Nao
Owada. Vụ việc thuộc thẩm quyền điều tra của đồn cảnh sát Takanawa và
đồng nghiệp Ado của tôi nổi danh vì chính là người bắt được hung thủ.
Các thanh tra cảnh sát ăn mừng vì phá được vụ án, không khí hân hoan kéo dài ở đồn suốt một thời gian, giúp tôi phần nào cảm thấy thư thái.
Đến tháng Sáu, tôi đọc một bản sao ghi chép của Heikichi Umezawa, được nhóm điều tra gửi cho tất cả các đồn cảnh sát. Tôi không thể hiểu nổi ông ta dính dáng như thế nào đến vụ án mạng Azoth. Vụ án diễn ra y như những
gì ông ta đã mô tả, nhưng chính ông ta lại chết trước khi xảy ra các vụ
sát hại này. Nhưng nếu không phải ông ta là hung thủ thì ai đã ra tay?
Chắc chắn phải là một trong những đệ tử của Heikichi, một ai đó quyết
tâm tạo ra Azoth. Trời ơi, tôi đã tiếp tay cho một kẻ điên rồ!
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi: Có yếu tố chiêm tinh đằng sau âm
mưu tinh vi này chăng? Phải chăng ý tưởng của hung thủ là dàn xếp thời
điểm phát hiện ra các xác chết? Nếu như vậy, tại sao các xác chết ở
Kosaka, Yamato và Ikuno lại phải phát hiện muộn hơn các xác chết khác?
Nếu mục đích của hung thủ là trì hoãn sự phát hiện thì tại sao không
phải ở các khu mỏ khác hoặc ở những nơi xa xôi hơn? Có ý đồ gì trong
toàn bộ vụ việc này chăng?
Lại còn tin đồn về các gián điệp
Trung Quốc nữa chứ. Nếu có chút sự thật về việc này dù là nhỏ nhất thì
tôi cũng sẽ bị cuốn vào đó chỉ vì cuộc gặp tình cờ với Kazue. Liệu có
phải tất cả đã được lên kế hoạch từ trước – tức là những kẻ giết hại sáu cô gái đã tính toán trước chăng? Nếu như vậy thì ai là người phù hợp
nhất cho công việc chôn cất các xác chết? Dĩ nhiên là một sĩ quan cảnh
sát rồi! Người đó sẽ có giấy phép lái xe và việc chở các nạn nhân trong
một vụ án mạng có thể là một phần công việc của anh ta. Không dân thường nào – thậm chí một bác sĩ hay một nhà khoa học – có thể làm được việc
đó. Cũng sẽ chẳng ai nghĩ một cảnh sát lại có thể tham gia vào một vụ
việc kinh khủng như vậy. Vậy là tôi được chọn! Kazue hẳn đã can dự với
tư cách một kẻ chủ mưu, dụ dỗ tôi làm tình với cô ta. Nhưng sau đó cô ta lại tự sát – tại sao chứ? Như thế để tôi có thể bị hăm dọa chăng? Liệu
Kazue có biết rằng cô ấy sẽ bị giết không? Hay cô ấy cũng bị phản bội?
Đúng, tôi đã ngủ với Kazue bởi vì cô ta dụ dỗ tôi, nhưng chắc chắn tôi
sẽ không bao giờ đồng ý chôn các xác chết nếu như cô ấy không bị giết.
Giả sử chính Kazue là người giết các em gái mình thì sao nhỉ? Sau khi sát
hại họ, cô ta quyết định quyến rũ tôi để gây sức ép và sau đó cô ta tự
sát. Nhưng việc tự sát có ý nghĩa gì chứ? Thêm nữa, cú đánh chết người
nhằm vào gáy cô ấy. Rõ ràng không thể tự sát bằng cách đập vào đầu mình
từ phía sau được. Kazue chết vào ngày 23 tháng Ba; sáu cô gái vẫn còn
sống một tuần sau đó. Một phụ nữ đã chết thì không thể tự sát được.