Cảnh 1: Quán trà
Tôi quyết định không nghĩ về vụ án thêm nữa. Nếu không, tôi sẽ không thể
ngồi yên đợi cuộc gọi của Kiyoshi và sẽ chạy bổ ra ngoài đi gặp Yoshida
mất. Tôi cần ở đâu đó mà Kiyoshi có thể liên lạc được, nhưng giết thời
gian bằng cách nào đây?
Trở lại nhà Emoto, tôi ăn bữa trưa chậm
rãi hết mức, rồi đặt điện thoại gần bên mình và nằm xuống sàn. Tôi vẫn
không thấy thoải mái khi phải chờ đợi, nhưng tôi quyết định tự làm cho
mình phấn chấn lên. Chí ít người bạn tốt nhất của tôi đã thoát khỏi mộ
địa, lấy lại được thái độ tích cực và năng nổ hoạt động.
Hai
mươi phút sau, điện thoại đổ chuông. Còn quá sớm nên không thể là
Kiyoshi gọi. “A lô, nhà Emoto nghe đây ạ,” tôi trả lời máy.
“Tôi không tin đâu! Nghe giống như tôi vừa gọi tới nhà Ishioka chứ!” Chính là giọng Kiyoshi.
“Là anh đấy à? Có chuyện gì thế? Anh đang ở đâu?”
“Tôi ở Arashiyama.”
“Tuyệt. Đó chính là nơi tôi ngắm hoa anh đào nở, thứ mà anh chẳng mảy may quan tâm. Công việc tiến triển thế nào rồi?”
“Thuận lợi hơn bao giờ hết!” Kiyoshi đáp, giọng rất sôi nổi. “Anh biết
Togetsu-kyo, cái đầu gỗ dài chứ? Chà, có một trạm điện thoại ở gần đó
hình dạng giống một miếu thờ?”
“Có, tôi có biết.”
“Chậc, tôi đang gọi cho anh từ đó đấy. Bên kia đường, có một quán trà mang tên Kotogiki Chaya. Món bánh gạo của quán ngon tuyệt, nhân đậu không quá
ngọt. Đến đây nhập bọn với tụi tôi đi. Tôi muốn anh tới gặp một người.”
“Chắc chắn rồi. Nhưng ai thế?”
“Anh sẽ biết. Cứ đến đi!” Đúng là phong cách đặc trưng của Kiyoshi, phải thừa nhận là tôi thấy rất vui.
“Cuộc gặp xã giao à? Anh có đang lãng phí thời gian không đấy? Anh quên luôn hung thủ giết người rồi à?”
“Ồ, không hề. Anh sẽ thật sự muốn gặp người này. Và nếu không gặp, tôi bảo
đảm anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Cho nên nhanh lên và đến đây
ngay! Bà ấy rất nổi tiếng và bận rộn, sẽ không thể ở đây lâu đâu.”
“Bà ấy là một minh tinh màn bạc hay gì đó à?”
“Hừm, đúng đó, phải, một ngôi sao, một siêu minh tinh. Này, trời đang kéo mây đấy. Trông có vẻ như sắp mưa. Nhớ mang ô cho tôi và mượn một cái của
Emoto cho anh. Nhanh lên! Gặp anh sau!”
Tôi lên đường ngay tức khắc, cầm theo hai chiếc ô.
Nhưng chuyện gì đang diễn ra chứ? Một minh tinh màn bạc ư? Ý tôi là gặp gỡ
một minh tinh màn bạc có thể rất tuyệt, nhưng chuyện đó giúp gì được cho chúng tôi chứ?
Khi tôi xuống tàu ở Arashiyama, bầu trời xám xịt và gió bắt đầu nổi. Những tia chớp lóe lên từ phía xa khi tôi đến cây
cầu. Một cơn bão xuân đang tiến đến rất nhanh chẳng kém gì nhịp tim tôi
đang đập rộn.
Trong quán trà có mấy vị khách. Kiyoshi ngồi gần
cửa sổ trên một chiếc ghế băng phủ vải đỏ, một đặc trưng phổ biến trong
các quán trà truyền thống. Cùng ngồi với cậu ấy là một phụ nữ mặc
kimono. Kiyoshi vẫy tôi lại và tôi ngồi xuống cạnh cậu. Từ chỗ này nhìn
ra cây cầu rất rõ.
“Quý khách muốn dùng gì ạ?” Cô bé phục vụ bước lại phía sau tôi hỏi.
“Cho tôi sakura mochi nhé.” Kiyoshi gọi cho tôi món bánh gạo anh đào là đặc sản của quán. Cậu đưa cho cô phục vụ mấy đồng xu.
Mặc dù vị khách bí ẩn cúi gằm mặt, tôi vẫn có thể nhìn rõ bà ấy. Gương mặt
mỏng nhưng rất ưa nhìn, tuổi khoảng 45 hoặc 50 và khi còn trẻ chắc phải
là một phụ nữ rất đẹp. Bà không hề đụng đến trà và bánh gạo đặt trước
mặt. Tại sao vị khách này lại không ngẩng lên nhìn chúng tôi nhỉ? Người
phụ nữ đối diện tôi có thật là một minh tinh màn bạc không?
Kiyoshi không giới thiệu chúng tôi với nhau và điều này khiến tôi rất không
thoải mái. “Chúng ta sẽ nói chuyện khi bà dùng bánh và trà.” Kiyoshi
nói.
Chúng tôi ngồi lặng im.
Khi cô bé phục vụ mang bánh sakura mochi cho tôi, Kiyoshi đội ngột phá tan không khí im lặng.
“Đây là anh Kazumi Ishioka,” cậu bắt đầu nói với vị khách bí ẩn. “Anh ấy và tôi đang làm việc cùng nhau.”
Người phụ nữ ngước lên nhìn tôi lần đầu tiên, mỉm cười và hơi cúi đầu, dáng điệu ngại ngùng
như một thiếu nữ mới lớn. Đồng thời, ở bà cũng toát lên sự chín chắn và
khiêm nhường. Quả thật hấp dẫn.
Kiyoshi từ từ quay sang tôi và
nói một điều không thể tin nổi: “Để tôi giới thiệu với anh bà Taeko
Sudo. Bà ấy là người chúng ta ngưỡng mộ từ lâu. Thủ phạm trong các vụ án mạng hoàng đạo Tokyo…”
Tôi không thốt lên được lời nào. Không
thể tin vào tai mình. Tôi ngất mất. Khoảng thời gian im lặng sau câu nói của Kiyoshi cảm giác dài bằng bốn mươi năm.
Đột nhiên, một lằn
chớp nhá lên soi sáng quán trà và sự im lặng bị phá tan bởi một tiếng
sét inh tai. Cô phục vụ phải cố gắng lắm mới kìm được tiếng thét. Sau đó những giọt mưa lớn lộp độp trên mái nhà, chỉ trong vài giây, mưa ào ào
trút xuống.
Khung cảnh qua ô cửa sổ biến thành một bức họa
sumi-e[1] trong màn mưa. Chúng tôi nhìn thấy mọi người đang hối hả tìm
chỗ trú mưa; một vài người lao vội vào quán trà, đẩy cánh cửa trượt bằng gỗ kêu rầm rầm và nói năng ồn ào.
[1] Tranh thủy mặc của Nhật Bản được vẽ bằng hai màu đen và trắng.
Tôi nhìn tất cả những cảnh ấy trong trạng thái xuất thần, cứ như thể mọi
thứ trên thế giới đang từ từ biến mất. Một cảm giác kiệt quệ bao trùm
lên tôi. Tôi hình dung ra một mảnh giấy đang bốc cháy và teo lại…
Phải chăng Kiyoshi lại đang trêu chọc mình như mọi khi? Nếu vậy, quý bà kia phải phản ứng rất quyết liệt…
Tôi định thần lại. Taeko Sudo ư? Tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên này. Làm sao Kiyoshi biết được rằng bà ấy là hung thủ chứ? Như thế có nghĩa là
mấy vụ giết người do một người không ở trong gia đình thực hiện ư? Nhưng người phụ nữ này chỉ khoảng 50 tuổi thôi. Vào thời điểm xảy ra án mạng, bà ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ. Làm sao một đứa trẻ có thể giết được
Heikichi, Kazue và sáu cô gái chứ?
Xin đừng nói với tôi rằng
những tội ác đó do một đứa trẻ gây ra! Chẳng lẽ người phụ nữ này đã hăm
dọa Bunjiro Takegoshi? Chẳng lẽ quý bà đây đã cưa và lắp ghép xác của
sáu cô gái để tạo ra Azoth? Như vậy có nghĩa là không phải Heikichi,
Yoshio, Ayako, Yasukawa, hay Yoshida là hung thủ mà chỉ một mình người
phụ nữ này? Tại sao? Quan hệ của bà ấy với nhà Umezawa là gì? Không hề
có tên Taeko trong phả hệ gia đình. Bà ấy từ đâu xuất hiện? Hàng nghìn
người đã cố gắng giải quyết bí ẩn này nhưng không ai biết đến sự tồn tại của bà ấy ư? Làm sao một đứa trẻ có thể làm nổi việc này?
Và
điều quan trọng nhất: làm thế nào Kiyoshi có thể tìm ra bà ấy chỉ trong
một thời gian ngắn như vậy? Chỉ mới có vài tiếng kể từ lúc cậu ấy rời
khỏi tôi. Bốn mươi năm đã trôi qua và rồi vụ việc được giải quyết chỉ
trong vài tiếng ư? Làm sao có thể như thế được?
Mưa vẫn trút xuống, điểm xuyết bằng những lằn chớp. Quán trà trở nên ẩm ướt. Ba chúng tôi vẫn ngồi im lặng như những ma-nơ-canh.
Khi cơn bão bắt đầu lắng xuống, thì chính Taeko lên tiếng trước.
“Tôi luôn mong đợi có ai đó sẽ tìm ra tôi,” bà nói với giọng khàn khàn,
giọng già trước tuổi. “Thật khó tin là chuyện này lại trở thành một bí
mật không thể giải đáp trong suốt thời gian lâu như vậy, nhưng tôi vẫn
có cảm giác rằng người phá được vụ án này sẽ là một thanh niên như anh.”
“Cho phép tôi hỏi bà một câu,” Kiyoshi nói rất chân thành. “Tại sao bà lại ở đây? Bà có thể chuyển tới bất kỳ nơi nào để ẩn náu. Bà đủ thông minh để học một ngoại ngữ. Bà có thể ra nước ngoài sống.”
Bầu trời đã hửng màu xám vàng, trong khi mưa vẫn tiếp tục rơi nhưng dịu hơn.
“Rất khó giải thích… Có lẽ vì tôi đợi được gặp anh… Tôi rất cô đơn, chưa bao giờ tìm được một người để yêu thương. Tôi tin rằng bất kỳ ai giải quyết được bí ẩn này và tìm ra tôi sẽ có suy nghĩ giống như tôi… Ồ, tôi không có ý nói rằng anh là một người độc ác như tôi hay có khả năng làm những việc như tôi đã làm…”
“Tôi hiểu điều bà muốn nói,” Kiyoshi nghiêm túc trả lời.
“Tôi rất vui vì cuối cùng cũng được gặp anh.”
“Tôi còn vui gấp ba lần vì được gặp bà,” Kiyoshi nói.
“Anh là một chàng trai tài ba. Tôi tin chắc anh sẽ làm được những việc lớn trong tương lai.”
“Cám ơn bà. Nhưng tôi tự hỏi không biết tôi còn có cơ hội để tham gia vào một vụ việc thách thức như thế này nữa không.”
“Không ai có thể biết được điều đó, cho nên đừng quá thỏa mãn vì giải quyết được bí mật này.”
“Xin đừng lo. Điều đó không dễ vì tôi đã bị bịt mắt suốt một thời gian dài.
Chà, chúng tôi phải đi trước khi tôi quá tự mãn về thành tích nhỏ nhoi
của mình. Thật tiếc, thưa bà Sudo, nhưng khi tôi quay lại Tokyo, tôi
phải báo tin về bà cho một cảnh sát biết – đó là con trai của ông
Bunjiro Takegoshi, đương nhiên rồi. Vì thách thức nhau, tôi đã bảo ông
ấy tôi sẽ giải quyết được bí mật này. Có lẽ niềm kiêu hãnh của tôi đã
khiến tôi làm như vậy. Ông ấy có thái độ rất thô lỗ và tôi cảm thấy có
nghĩa vụ trước sự việc. Nếu tôi kể cho bà biết tại sao thì bà sẽ hiểu.
Tôi phải gặp ông ta vào ngày mai. Có lẽ ông ấy và các thám tử đồng
nghiệp sẽ tới gặp bà vào tối mai. Bà vẫn có thời gian để bỏ trốn. Chắc
chắn tôi sẽ không cản bà. Đó là lựa chọn của bà.”
“Cho dù các quy định ràng buộc đã hết, nhưng anh cũng không nên giúp đỡ một kẻ phạm tội,” bà ấy nói rất đơn giản.
Kiyoshi quay đi và cười. “Tiếc là tôi lại chưa bao giờ vào tù. Tôi ước gì tôi có thể giải thích được nó là như thế nào.”
“Anh không biết sợ hãi. Tôi cũng đã từng như vậy khi tôi còn trẻ.”
“Tôi cứ tưởng rằng trận gió này sẽ nhanh qua, nhưng có vẻ nó vẫn còn dai
dẳng. Xin cứ cầm theo cái ô này,” Kiyoshi nói, trao cái ô của tôi cho bà ấy.
Taeko ngập ngừng. “Nhưng tôi không thể trả lại nó cho anh được.”
“Đừng lo. Nó không giá trị cho lắm,” Kiyoshi mỉm cười nói.
Cả ba chúng tôi đứng lên để về. Khi bước ra ngoài, tôi đến chết vì tò mò,
nhưng không muốn phá hoại bầu không khí giữa hai người. Tôi cảm thấy
mình như kẻ ngoài cuộc, nên giữ im lặng.
Taeko mở ví, dùng tay
trái rút ra một túi lụa trắng và đỏ. “Anh là người tốt bụng nhất. Cho
phép tôi đáp lại lòng tốt của anh bằng thứ này.”
Kiyoshi nhận lấy món quà bằng tay trái và cảm ơn bà một cách cộc lốc. Cậu ấy liếc nhìn nó.
Taeko Sudo, tay cầm cái ô của tôi, cúi người thật thấp, trước hết là chào
Kiyoshi, sau đó quay sang tôi. Tôi bối rối, nhưng vẫn cúi chào đáp lễ.
Bà từ từ quay đi.
Kiyoshi và tôi che chung một cái ô đi về phía
cầu. Khi vượt qua cầu, tôi quay lại nhìn. Taeko cũng quay lại nhìn chúng tôi và lại cúi chào. Kiyoshi và tôi cũng cúi chào. Tôi không thể tin
rằng bà ấy là kẻ giết người hàng loạt từng tạo ra một câu chuyện giật
gân như vậy. Bà tiếp tục chậm rãi bước đi và không ai chú ý tới bà.
Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn như thể vở kịch đã đến hồi kết thúc.
“Anh sẽ giải thích cho tôi chứ?” Tôi hỏi Kiyoshi.
“Dĩ nhiên rồi, nếu anh quan tâm.”
“Anh nghĩ là tôi không quan tâm à?”
“Dĩ nhiên là có, nhưng tôi chỉ nghĩ có thể là anh không muốn thừa nhận rằng anh đã thua cuộc.”
Tôi im lặng.