Tôn Thượng

Chương 40: Đáp ứng



Linh Ẩn Viên, sau núi phái Vân Hà.

Hỏa Đức một mình uống rượu giải sầu trong vườn, nhìn mặt trời trên đầu, đã gần giữa trưa không khỏi mắng một câu.

“Lúc nào rồi, tiểu tử này vẫn còn ngủ.” 

Đứng dậy vốn định đi gọi Cổ Thanh Phong, nghĩ lại thôi bỏ đi, nếu đã làm kẻ hầu nhiều ngày như vậy cũng không khác mấy ngày nay, hơn nữa Hỏa Đức còn chuẩn bị tiếp tục làm đến khi Cổ Thanh Phong đáp ứng mới thôi.

Từ sau khi biết Kim Đức và Thủy Đức đều đang nhăm nhe chức Chưởng môn, Hỏa Đức chưa từng hưởng thụ một ngày thoải mái, những năm gần đây lão không phải là chưa từng bồi dưỡng đệ tử, đáng tiếc không phải chết chính là bị thương, hoặc là biến mất không thấy tăm hơi, hoặc là phơi thây đầu đường lão biết đây đều do hai người Kim Đức và Thủy Đức giở trò ở phía sau.

Nhưng biết thì có ích gì? 

Không có tác dụng gì.

Lão là một người vụng về, muốn mưu mô cũng không có mưu mô lại không có chỗ dựa cũng không có thế lực của mình, cộng thêm lúc kiếp nạn bị thương nhẹ, đến nay cũng chưa khôi phục rất nhiều chuyện lão ngoại trừ bó tay, cũng không còn cách nào, nếu như không phải lão có không ít bạn cũ ở địa giới Thanh Dương, có thể sống đến bây giờ hay không cũng không thể biết được.

Lúc đầu lão chuẩn bị nếu như thực sự không được cuối cùng chỉ có thể liều mạng với Kim Đức và Thủy Đức. 

Nhưng dù thế nào lão cũng không ngờ Cổ Thanh Phong bỗng nhiên xuất hiện.

Chuyện này khiến lão thấy được hi vọng.

Thật ra, nếu như không phải bây giờ không có biện pháp, Hỏa Đức vốn dĩ không muốn cầu tình Cổ Thanh Phong, bởi vì biết rõ hơn ai hết Cổ Thanh Phong thuở thiếu thời chịu bao khổ sở ở phái Vân Hà, năm đó sau khi tiểu tử này thành danh không diệt trừ phái Vân Hà đã nhân từ lắm rồi, bây giờ lại nhờ hắn giúp phái Vân Hà, điều này thật sự có chút làm khó tiểu tử này. 

Huống hồ bây giờ tiểu tử này bị thiên đạo phán quyết mất hết tất cả, mình không những không giúp được hắn cái gì, ngược lại còn làm khó hắn.

Thật sự là có chút không phải với tiểu tử này.

Cũng hoàn toàn có thể hiểu được Cổ Thanh Phong cần thời gian để cân nhắc. 

Hỏa Đức thở dài, cầm vò rượu lên tu ừng ực.

“Sao giữa trưa lại đi uống rượu giải sầu vậy.”

Thanh âm truyền đến, Hỏa Đức biết Cổ Thanh Phong cuối cùng cũng rời giường, nhìn qua quả nhiên trông thấy tiểu tử này chỉ mặc một bộ áo mỏng, đứng ở cổng đang vặn eo bẻ cổ còn ngáp một cái dáng vẻ chưa tỉnh ngủ. 

“Ấy, Cổ đại tổ tông, trời hãy còn sớm sao ngài đã dậy rồi.”

Hỏa Đức có chút bực dọc châm chọc một tiếng.

“Sao nào, lúc này mới làm cháu trai mấy ngày đã bắt đầu sốt ruột rồi sao.” Cổ Thanh Phong cười nói: “Không định để đại gia giúp ngươi à?” 

“Tiểu tử ngươi đừng có mà được hời còn khoe mẽ.” Hỏa Đức đứng dậy ngửa đầu tu một hớp rượu bực tức nói: “Cháu trai này lão tử không diễn được nữa, tiểu tử ngươi rốt cuộc có giúp hay không! Nói thẳng đi!”

Cổ Thanh Phong cười cười, không nói gì bưng một chậu nước lạnh bắt đầu rửa mặt.

Thấy Cổ Thanh Phong không để ý mình, Hỏa Đức vốn đang cứng rắn nhanh chóng dịu lại nhanh chóng cười hì hì đi qua, móc ra cây quạt bắt đầu phe phẩy. 

“Cổ đại gia, là lão phu sai lão phu vẫn diễn cháu trai với ngài được không?”

“Tổ tông, ngài là tổ tông của ta.”

Hỏa Đức bắt đầu mặt dày nịnh bợ cầu xin. 

Cổ Thanh Phong cũng không nói chuyện, rửa mặt xong lại mặc y phục nhìn Hỏa Đức lắc đầu, thở dài nói: “Đi thôi.”

Đi thôi?

Đi đâu? 

Một câu không đầu không đuôi như vậy khiến Hỏa Đức sững sờ.

“Không phải muốn ta giúp ngươi sao? Tốt xấu gì cũng tìm một chỗ bàn bạc chút đi.”

“Ngươi… Cổ tiểu tử! Ngươi…” 

Có lẽ là hạnh phúc tới quá nhanh cũng quá đột ngột đến mức Hỏa Đức có chút phản ứng không kịp, ngay cả lời đều nói có chút không lưu loát: “Ngươi… tiểu tử ngươi đồng ý?”

“Ngươi cũng làm cháu trai lớn nhiều ngày như vậy, ta có thể không đáp ứng sao!”

“Cổ tiểu tử! Ngươi! Ta!” 

Vừa kích động, vành mắt Hỏa Đức liền đỏ quạnh.

“Như này mà đã kích động rồi?” Cổ Thanh Phong đi qua vỗ vai của lão nói: “Được rồi, một lão già khóc lóc còn ra thể thống gì, đi thôi.”

“Tiểu tử ngươi… có muốn suy nghĩ mấy ngày không… lão phu cũng không ép ngươi!” 

Hỏa Đức trong lòng vô cùng hi vọng Cổ Thanh Phong đáp ứng, đồng thời lại không hi vọng.

Hi vọng là bởi vì lão thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể tìm Cổ Thanh Phong.

Không hi vọng là bởi vì lão biết thuở niên thiếu Cổ Thanh Phong đã gặp bao khổ sở ở phái Vân Hà, bảo hắn đáp ứng thực sự không phải với hắn. 

“Đã nghĩ kỹ, không cần nghĩ thêm.”

Cổ Thanh Phong nhàn nhạt trả lời một câu.

Thật sự là hắn không cần suy nghĩ thêm. 

Bởi vì ngay từ lúc đầu hắn đã không suy nghĩ.

Lúc Hỏa Đức đưa ra yêu cầu giúp đỡ, hắn đã đáp ứng rồi ngoài miệng nói cân nhắc cũng chỉ là đùa lão chơi thôi.

Trong lòng Cổ Thanh Phong, Hỏa Đức chính là ân nhân cứu mạng của mình, nếu lão gặp khó khăn Cổ Thanh Phong tuyệt đối sẽ không từ chối giúp đỡ. 

Hỏa Đức vui đến phát khóc, nhanh chóng chạy đến hang động chuẩn bị nói tin tức này cho Chưởng môn sư huynh, sau khi Thổ Đức biết việc này cũng khóc nức nở lại là một màn dập đầu nói lời cảm tạ, Cổ Thanh Phong nhìn lão yếu ớt khuyên đi về nghỉ trước, nhưng Thổ Đức cận kề cái chết không chịu nói cái gì mà cũng muốn quỳ chuộc tội tạ ơn.

Cổ Thanh Phong trong lúc tức giận, trực tiếp đánh lão bất tỉnh để Hỏa Đức đưa lão quay về.

Sau khi Hỏa Đức quay lại, hai người vừa uống rượu vừa bàn bạc công việc cụ thể. 

Lúc đầu Cổ Thanh Phong cho rằng trực tiếp để Chưởng môn Thổ Đức lập mình làm chưởng trữ đệ tử là được rồi, ai không phục dạy dỗ tại chỗ, trực tiếp dùng vũ lực trấn áp.

Cổ Thanh Phong cũng không phải là muốn bạo lực, nhưng tu luyện năm trăm năm có một chuyện hắn khắc sâu trong lòng, thấu hiểu rất rõ đó chính là trấn áp bằng vũ lực là thủ đoạn giải quyết chuyện hữu hiệu nhất cũng nhanh chóng nhất, bất kỳ mưu kế gì đứng trước vũ lực đều vô nghĩa.

Nhưng ý định này của hắn bị Hỏa Đức từ chối. 

“Tổ tông ơi! Chuyện này sao có thể làm như vậy, phái Vân Hà chúng ta trong mắt người ta cũng chỉ là một môn phái nhỏ, nhưng tốt xấu cũng đã truyền thừa hơn một ngàn năm, chưởng trữ đệ tử chính là đại sự, tương lai là người phải cai quản môn phái, sao có thể qua loa như vậy.” Hỏa Đức tỏ vẻ rầu rĩ rót cho Cổ Thanh Phong một chén rượu nói: “Đừng nói ngươi không phải đệ tử phái Vân Hà chúng ta, cho dù có là chưởng môn sư huynh cũng không có quyền lập ngươi làm chưởng trữ đệ tử, chuyện này phải có điều lệ, nếu không đám trẻ ranh trong môn phái hoàn toàn không phục.”

“Người ta đã muốn đoạt chức vị chưởng môn của các ngươi, ngươi lại còn theo điều lệ làm việc, ta nói này Hỏa Đức đầu óc ngươi không có hỏng chứ.”

“Tổ tông ơi! Ngươi nghe lão phu nói kĩ càng cho ngươi, tạm thời không nói đến chuyện Chưởng môn sư huynh có quyền lập ngươi làm Chưởng trữ đệ tử hay không, coi như miễn cưỡng lập ngươi làm Chưởng trữ đệ tử, sau đó thì sao… hai thằng nhãi Thủy Đức và Kim Đức kia nhất định sẽ nhảy ra phản đối, nói chúng ta không dựa theo điều lệ làm việc, người ta nói có lí đấy, những người khác ở phái Vân Hà sẽ đứng về phía người ta.” 

“Đến lúc đó nếu như ngươi dùng vũ lực trấn áp, đàn áp Thủy Đức và Kim Đức, hai tên nhãi kia nhất định sẽ dẫn đệ tử tạo phản, đừng quên hai tên nhãi kia nắm giữ nửa thế lực phái Vân Hà đấy, hai người bọn họ mà tạo phản, rất nhiều người tất nhiên tạo phản theo lại thêm chúng ta vốn là không dựa theo điều lệ làm việc, người vốn dĩ bên phe trung lập cũng sẽ đứng về phía hai tên Kim Đức và Thủy Đức.”

“Huống chi phái Vân Hà chúng ta truyền thừa nhiều năm như vậy, có quan hệ lợi ích vô cùng phức tạp với các đại môn phái, gia tộc xung quanh, nếu dùng sức mạnh chỉ tổn phá vỡ những mối quan hệ này, khiến bọn họ nghiêng về phía Kim Đức và Thủy Đức, loại tình huống này chúng ta dù có đoạt lại chức Chưởng môn còn có ý nghĩa gì, hoàn toàn đơn độc một mình, tâm huyết phái Vân Hà gây dựng nhiều năm như vậy coi như hoàn toàn đi tong rồi.”

Nghe Hỏa Đức nói như vậy, Cổ Thanh Phong nghĩ kĩ lại dường như cũng thấy có lý, có lẽ ở Thiên giới đã lâu, nên đã quên thế tục giới là một nơi coi trọng quan hệ lợi ích, giống sự tổn tại của phái Vân Hà truyền thừa hơn nghìn năm này, căn cơ rất sâu mối quan hệ rất nhiều giống như Hỏa Đức đã nói, các môn phái ở địa giới Thanh Dương đều có mối quan hệ lợi ích phức tạp, có thể nói là động vào một cái là dây dưa đến cả đám. 

“Vậy ngươi nói nên làm thế nào?”

“Hai người Kim Đức và Thủy Đức mặc dù những năm nay lôi kéo được không ít nhân mạch, có điều hầu hết người phái Vân Hà chúng ta vẫn hiểu lí lẽ, biết bọn chúng đều không phải là kẻ tốt lành gì nếu phái Vân Hà rơi vào trong tay bọn chúng, ngày sau tất nhiên gặp nạn chỉ có điều… tất cả mọi người thiếu một một người để tin theo, nói đúng hơn là thiếu một ứng cử viên được tin phục cũng có tư cách cạnh tranh Chưởng trữ đệ.”

“Sau đó thì sao?” 

Cổ Thanh Phong uống chút rượu, tiếp tục nghe.

“Chỉ cần để bọn họ biết tổ tông ngài có tư cách này, đến lúc đó lão phu lại ra mặt ủng hộ… mọi chuyện đều dễ nói rồi.”

“Ý của ngươi là bảo ta diễn trò bộc lộ thực lực? Hơn nữa cái trò này vừa không thể để Thủy Đức và Kim Đức bới móc, còn phải để những người khác ở phái Vân Hà tin phục?” 

Hỏa Đức kích động gật đầu nói: “Đúng! Chính là như vậy!”

“Lúc còn trẻ ta đã từng làm rất nhiều trò, nhưng phải nói vừa phải diễn cái trò này hợp tình hợp lí vừa phải khiến người khác tin phục chuyện này hơi khó đấy.”

“Hoàn toàn không có gì khó cả, đối với ngươi cũng chỉ là một bữa ăn sáng thôi, nói trắng ra chính là theo điều lệ làm việc là được, để không có kẻ nào có thể bới móc như vậy ngày mai lão tử cho ngươi một thân phận tạp vụ, sau đó tiểu tử ngươi liền đi tham gia khảo hạch ngoại môn, trở thành đệ tử ngoại môn ngươi phải đoạt được vị trí đứng đầu ngoại môn mười hai viện, chiếm được vị trí đứng đầu ngoại môn, ngươi liền đi tranh nội môn cửu đại điện đường đệ tử, cứ như vậy tin chắc không có ai không tin phục.” 

“Phiền toái như vậy?” Cổ Thanh Phong nhíu chặt mày, có chút bực dọc nói: “Đại gia lớn như vậy rồi, ngươi còn để gia chơi với đám nhãi ranh?”

“Tổ tông ơi… chuyện chỉ có thể làm như vậy, không có cách khác.” Hỏa Đức đứng dậy đi qua, lại rót cho Cổ Thanh Phong một chén rượu, nói: “Vả lại ngươi chớ xem thường đám nhóc con kia, hiện tại oắt con cũng ghê gớm lắm ngươi không phải vẫn luôn hỏi lão phu sao lại bị thương sao? Lão phu lúc đầu không muốn nói, sợ nói ra bị ngươi chê cười không gạt ngươi đan điền lão phu bị yêu ma gây thương tích lúc xảy ra kiếp nạn, thế nhưng Kim Đan lại bị một vị đệ tử thân truyền vừa mới lập chân thân thân ở phái Vân Hà đánh.”

“Bị một tên đệ tử thân truyền vừa mới lập chân thân thân đánh?” Cổ Thanh Phong nhìn Hỏa Đức từ trên xuống dưới có chút không tin, hỏi: “Ngươi lừa ta đúng không? Đan điền ngươi dù tổn thương nghiêm trọng đến đâu, tốt xấu gì một viên Kim Đan cũng ẩn chứa bảy tám trăm năm linh lực, một tên nhãi mới lập chân thân có thể đả thương ngươi? Ta nói này Hỏa Đức, ngươi tưởng lão tử là đứa trẻ lên ba chắc?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.