Tôn Thượng

Chương 46: Khiếp sợ



“Năm ấy, ở núi Đại Thanh Xích Tiêu Quân Vương bị một đám cao thủ bao vây tấn công, Kim Đan bị hủy, mười năm sau quay trở lại. Giết hơn mười tông môn núi Đại Thanh không chừa một mảnh giáp.”

“Năm ấy, nguyên thần của Xích Tiêu Quân Vương vị diệt thì đã sao, Túy Ngâm Bích Hải hai mươi mấy năm, đến lúc trở về thiên hạ có ai không sợ?”

“Năm đó…” 

“Năm đó Xích Tiêu Quân Vương tung hoành thiên hạ hơn hai trăm năm, chinh chiến vô số Kim Đan, Chân Thân, Tử Phủ, Nguyên Thần đều tán loạn… có thể nói cửu khởi cửu lạc, mỗi lần ngã xuống là một lần đứng lên.”

“Thử hỏi so sánh với những điều này của Xích Tiêu Quân Vương một trúc cơ nho nhỏ là cái gì?”

Phí Khuê nói không nhanh không chậm, nói đến khi mặt Lý Tử Hoành chuyển thành xanh xám nói khiến cho ông ta cứng miệng không nói được lời nào, nếu như những nhân vật lịch sử mà Cổ Thanh Phong mới nói không thể nào kiểm chứng được, nhưng lúc này Phí Khuê nhắc đến những chuyện của Xích Tiêu Quân Vương là những chuyện chắc chắn có thể kiểm tra. 

“Quân Vương là Quân Vương, hắn ta sao có thể đánh đồng với Xích Tiêu Quân Vương được!” Phi Tuyết chân nhân lạnh lùng nói một câu.

Nếu như Lý Tử Hoành vì quan hệ với Lý Sâm nên không thể để Cổ Thanh Phong tấn thăng làm đệ tử nội môn, vậy thì Phi Tuyết chân nhân vì chuyện của Âu Dương Dạ cũng quyết không cho Cổ Thanh Phong tấn phong nội môn đệ tử.

“Lời ấy của Phi Tuyết chân nhân sai rồi.” 

Phí Khuê rất khiêm tốn, vẫn luôn khom người cúi đầu nói: “Bây giờ đúng là Cổ Thanh Phong không thể đánh đồng với Xích Tiêu Quân Vương, nhưng ai dám chắc rằng về sau cậu ta không thể? Đừng khinh thường những thiếu niên nghèo, Phi Tuyết chân nhân đừng quên năm đó Xích Tiêu Quân Vương một đời oai phong tiếu ngạo cõi thượng cổ, là vị quân vương có tài mưu trí mưu lược kiệt xuất cũng đã từng là tạp dịch ở phái Vân Hà chúng ta.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều quay mặt nhìn nhau.

Năm đó Xích Tiêu Quân Vương làm tạp dịch là sự đau đớn của phái Vân Hà, cũng là sự sỉ nhục bao trùm lấy phái Vân Hà càng khiến phái Vân Hà mãi luẩn quẩn không thoát ra khỏi một ngọn núi lớn. 

“Nhân Đức trưởng lão, người nói xem.”

Nhắc đến Xích Tiêu Quân Vương, sắc mặt Nhân Đức trưởng lão có chút phức tạp chính xác là sự xấu hổ, ông ta vuốt vuốt bộ râu bạc trắng trên cằm, nhìn Cố Thanh Phong trong sân suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Trúc cơ thất bại cũng không có nghĩa là không thể tu hành, hôm nay lão phủ sẽ cho cậu thanh niên kia một cơ hội.”

“Nhưng mà Nhân Đức trưởng lão…” Lý Tử Hoành muốn mở miệng, chỉ là nói chưa dứt lời đã bị Nhân Đức trưởng lão cắt lời: “Cơ hội đều bình đẳng giữa mọi người, chuyện của Xích Tiêu Quân Vương cho chúng ta một bài học, trên thế gian này không có chuyện gì là tuyệt đối.” 

Nhân Đức trưởng lão là quan chủ khảo, lão nhân gia ông đã lên tiếng cho dù là Lý Tử Hoàng có trăm lần không nguyện ý cũng không thể không nghe theo.

“Đa tạ Nhân Đức trưởng lão.”

Phí Khuê khom người đáp tạ. 

Hắn biết Nhân Đức trưởng lão nhất định sẽ đồng ý.

Đúng vậy, hắn biết.

Bởi vì Xích Tiêu Quân Vương đã dùng một đời điên cuồng để nói cho cả thiên hạ này biết, trên thế gian này không có chuyện gì là tuyệt đối. 

So với Xích Tiêu Quân Vương, trúc cơ thất bại có là gì?

Điều quan trọng nhất là Xích Tiêu Quân Vương đã từng làm tạp dịch ở phái Vân Hà đây là một vết sẹo của phái Vân Hà.

Phí Khuê biết chỉ cần mình nhắc đến Xích Tiêu Quân Vương, cho dù hôm nay không có Nhân Đức trưởng lão ở đây, Lý Tử Hoành cũng không dám từ chối. 

Ở bên cạnh, Cổ Thanh Phong mỉm cười nhìn cái người mập lùn tròn vo này, hắn không nghĩ đến cái người mập mạp này lại là người rất biết ăn nói chẳng trách Hỏa Đức nói người này sẽ sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng.

“Nhân Đức trưởng lão, tuy là nói trúc cơ thất bại sau này vẫn có thể trúc cơ lần nữa nhưng mà…”

Trước giờ giọng điệu của Phi Tuyết chân nhân đều rất lạnh lùng, dường như không có chút tình cảm nào nói: “Nhưng mà nguyên nhân trúc cơ thất bại chính là linh căn đan điền, kinh mạch bóp méo hỗn loạn, sau này rất khó thu nạp được linh khí hơn nữa khi hắn trúc cơ thất bại còn sinh ra dị biến, linh căn sớm đã tán loạn một người đến linh căn còn không có, gần như đã biệt lập với linh khí thiên địa rồi.” 

“Đúng vậy, Nhân Đức trưởng lão, trong cơ thể hắn không có lấy dù chỉ là một chút linh khí, nếu người cho phép hắn tham gia khảo hạch có phải bất công với những đệ tử khác không?” Lý Tử Hoành nói phụ họa theo.

“Điều này…”

Nhân Đức trưởng lão lâm vào thế do dự. 

Cổ Thanh Phong chậm rãi ung dung nói: “Ai nói trong người ta không có linh khí?”

“Mặc dù trong người ngươi có linh lực nhưng đó là do dùng đan dược chuyển hóa thành chắc chắn là vô cùng hỗn tạp.”

“Vậy ông mở to mắt ra mà nhìn kĩ xem linh lực của ta có tạp chất hay không?” Cổ Thanh Phong hơi cười nhạt giơ tay ở giữa bàn tay một ngọn lửa cháy lên, ngọn lửa như sương lại giống như ánh sáng trong suốt lấp lánh không một chút tạp chất. 

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người ở đây đều vô cùng kinh hãi, bởi vì linh lực của Cổ Thanh Phong không những không có tạp chất ngược lại… ngược lại còn vô cùng tinh khiết tinh thuần không nhuốm bụi trần, giống như linh lực Thiên Tiên thực sự, vô cùng tinh thuần.

“Vậy đã nhìn rõ rồi chứ?”

Cổ Thanh Phong lạnh nhạt hỏi: “Có tạp hay không?” 

“Ngươi!”

Lý Tử Hoành ngẩn người thất thần, mặt mũi xanh xám ông ta không nghĩ ra được một người ngay đến linh căn cũng không có, sao có thể có được linh lực tinh thuần đến như vậy.

Ông ta không nghĩ ra được, tất cả mọi người cũng đều không nghĩ ra được. 

Đã là người tu hành, không ai dám nói linh lực của mình là tinh thuần tuyệt đối bởi vì linh khí trời đất vốn chẳng tinh khiết, sau khi thu nạp về chuyển hóa thành linh lực càng không thể tinh thuần, huống chi ở thế giới tu hành này, cơ bản là không thể rời đan dược chỉ cần dùng một viên đan dược, linh lực sẽ đục đi một phần dùng càng nhiều linh lực càng đục đi.

Nếu nói để giữ linh lực tinh thuần tuyệt đối cũng không phải không thể, nhưng không có ai làm vậy vì quá khó, điều này cần một quá trình kéo dài vừa khô khan vừa buồn chán, cần phải luyện hóa linh lực của mình nhiều lần linh lực sẽ càng trở lên tinh thuần nhưng lại bị giảm đi.

Chẳng lẽ người này sau khi dùng đan dược, đã luyện hóa linh lực của mình hay sao? Cho đến khi tinh thuần sao? 

Không biết.

Chẳng ai biết rõ.

“Đúng là linh lực tinh thuần.” 

Nhân Đức trưởng lão dường như rất kích động trừng mắt khiếp sợ nói: “Lão hủ tu luyện mấy trăm năm, chưa bao giờ từng nhìn thấy linh lực tinh thuần như vậy, cậu thanh niên sao cậu có thể làm được.”

“Luyện hóa.”

Luyện hóa sao? 

Đương nhiên Nhân Đức trưởng lão không thể chấp nhận được đáp án này vì ông đã đã từng thử luyện hóa linh lực của mình, biết rõ quá trình này gian nan như thế nào.

“Các vị còn có ý kiến nào khác không?” Cổ Thanh Phong cười nói: “Nếu không có ý kiến nào khác, vậy tiếp tục thôi phía sau còn có hai đệ tử đang chờ đấy.”

“Cậu thanh niên, tiên nghệ của cậu thế nào?” 

“Cũng được.”

Phí Khuê ở bên cạnh đứng ra, nói: “Âm luật tạo nghệ của Cổ Thanh Phong càng tinh xảo, từng ở Nhất Phẩm sơn trang đàn một khúc Túy Ngâm Bích Hải đã đàn ra ý cảnh khi ấy Văn Trúc đại sư đã từng chính miệng khen ngợi.”

“Phí Khuê! Hắn là gì của ngươi, sao ngươi cứ như vô cùng tôn sùng hắn vậy?” Lý Tử Hoàng dường như đã nhìn ra chuyện ẩn giấu bên trong. 

“Cổ Thanh Phong chẳng là gì của tôi, chỉ là tôi nói ra sự thật cũng không đành lòng nhìn một thiên tài vì bị trúc cơ thất bại mà bị mai một thôi.”

“Thiên tài ư? Hừ! Âm luật tạo nghệ của hắn có tinh xảo hay không, ta không biết cũng chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ biết khảo hạch nội môn của phái Vân Hà chúng ta là võ công “Hỏa Vân Chưởng”, linh pháp “Viêm Lôi Thuật” kiếm thuật “Trường Hồng Kiếm Quyết”.

Thập nghệ tiên đạo, võ công, pháp thuật, kiếm pháp là tiên nghệ chủ yếu. 

Mà Hỏa Vân Chưởng, Viêm Lôi Thuật, Trường Hồng Kiếm Quyết là tiên nghệ cơ sở của phái Vân Hà, cũng là tiên nghệ bắt buộc ba cơ sở lớn của tiên nghệ, nếu có thể tu luyện một loại đến bậc tiểu thành thì có thể tấn thăng.

“Chỉ là tiên nghệ thôi, tiểu thành là được đúng không?”

Người cũng như tên, Cổ Thanh Phong tại nơi này giống như làn gió, rất bình tĩnh rất ấm áp tự nhiên mà thoải mái, chỉ thấy hắn giơ cánh tay lên, đầu ngón tay bắn ra, ánh sáng lóe lên thoáng chốc giữa không trung xuất hiện một tia sấm sét rất rõ ràng. 

Tia sét lửa dài chừng hai thước, lúc xuất hiện rung động đùng đùng, bên trong lóe ra ánh chớp, đây là Viên Lôi chi lực, là đạo thứ hai mươi bảy.

Mọi người đều biết, Viêm Lôi Thuật của phải Vân Hà có đến tám mươi mốt đạo.

Nếu có thể đánh được chín đạo viêm lôi chi lực đã là nhập môn. 

Nếu có thể đánh được mười tám đạo viêm lôi chi lực thì là tinh tiến.

Nếu có thể đánh ra hai mươi bảy đạo viêm lôi chi lực, chính là tiểu thành.

Mà Cổ Thanh phong thi triển một chiêu viêm lôi chi thuật này, trong đó công bằng mà nói đã có đến hai mươi bảy đạo, nói cách khác hắn đã luyện viêm lôi thuật đến tiểu thành. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.