Thiên Phong với ánh mắt sắc lẹm cứ nhìn chằm chằm vào Ngọc Vân, tay anh nắm chặt thành quyền, đôi mắt tức giận trở nên đỏ ngầu, trán nỗi đầy gân xanh, hận không thể xé xác người con gái trước mặt.
Ngọc Vân không hề biết cô đã khơi dậy ngọn lửa hận thù sâu sắc trong lòng anh, sự căm phẫn từ lâu đã ăn sâu bén rễ biến anh từ một cậu bé hồn nhiên vui tươi trở nên ít nói lạnh lùng và dần dần trở thành một người tàn nhẫn máu lạnh như hiện tại.
Khi câu nói “tôi sẽ ly hôn với anh ngay lập tức, mặc kệ anh có đồng ý ly hôn hay không. Tôi cũng sẽ rời khỏi đây” vừa dứt thì đôi mắt anh đã ánh lên sự cuồng nộ, gương mặt mang theo sự tà ác giống như ác quỷ nơi địa ngục tăm tối.
-“Thật đáng sợ”. Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đột nhiên biến sắc, Ngọc Vân không ngừng cảm thán một hồi. Tim đập loạn lên không kiểm soát, như điện giật sợ hãi mà nhảy tọt xuống giường lùi ra vài bước,cẩn thận mà đề phòng. Cô không biết anh vô cùng căm ghét, có ác cảm với phụ nữ không ra gì như cô mà Ngọc Mai đã mặc định với anh.
Đây là lần thứ hai trong đời anh được nghe lại câu nói này, nhưng nó lại phát ra từ một cô gái trẻ tuổi, lần thứ nhất là khi thốt ra từ miệng của người mẹ chẳng ra gì của anh khiến ba anh suy sụp, Thiên Phong vô thức nhớ lại chuyện quá khứ.
Từ lúc lên năm tuổi, Hoàng Thiên Phong đã chứng kiến cảnh mẹ của mình ân ân ái ái với nhân tình ở trên giường, cũng từ lúc đó ngày nào ba anh cũng làm bạn với rượu , ông bắt đầu sa ngã từ đó, bỏ bê sự nghiệp của mình.
Lợi dụng tình yêu sâu đậm, sự níu kéo của ba và tập đoàn Hoàng thị sa sút, mẹ anh cùng nhân tình đã thành công trong việc độc chiếm gia tài, đẩy ba anh vào vòng lao lý.
Khi anh mười tuổi ba anh ra tù, Thiên Phong thà sống cuộc sống lưu lạc tha phương cầu thực cũng không muốn ở lại làm thiếu gia sống với người mẹ không ra gì và người cha dượng bụng dạ như rắn rết. Trước khi ra đi anh thề rằng sẽ cho họ phải trả giá thật đau với những gì họ đã làm hôm nay.
Sau mười lăm năm đầy sóng gió, cuối cùng anh cũng đã có được hào quang mà mình mơ ước. Tập đoàn Thịnh Thế ngày một lớn mạnh như ngày hôm nay.
Cũng mười lăm năm sau khi ba ra tù, ông đã đánh đổi tuổi thanh xuân của mình dành cho anh những điều tốt đẹp nhất, cho nên anh thà quay lưng lại cả thế giới cũng không muốn ba có chút muốn phiền nào, chính vì thế mà anh mới đồng ý hôn sự này.
Trong lòng Thiên Phong ba chính vị thần mà anh sùng bái nhất.
Trở lại thực tại.
Thiên Phong cứ sải dài bước chân liên tục ép tới làm Ngọc Vân tay chân run lẩy bẩy không tự chủ mà chạy loạn khắp nơi trong phòng.
-“Anh… Anh muốn làm gì. Đừng có lại gần tôi”.
Ngoc Vân vừa chạy mà miệng lưỡi không ngừng lắp bắp.
Đột nhiên Thiên Phong dùng tốc độ nhanh nhất tiến thẳng ngay trước mặt cô.
Ánh mắt anh làm cho cô lạnh toát sống lưng.
-“Hu… Hu…hu”. Ngọc Vân cảm thấy đáy lòng căng thẳng tột cùng, không màng hình tượng mà khóc rống thành tiếng.
-“Ký hay không ký”.
Chỉ một câu nói lạnh băng ngắn gọn dứt khoát của anh mà lòng Ngọc Vân đau nhói.
-“Tôi ký là được chứ gì”. Ngọc Vân cố gắng áp chế tiếng nức nở của mình, rồi nói tiếp:-“Nếu… Nếu trong thời gian hợp đồng sảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao”.
Cô nhếch cái miệng nhỏ nhắn của mình, nghĩ lại câu nói của ba anh “Ngọc Vân! Thằng Thiên Phong ba nhờ hết vào con, chỉ có con mới làm cho nó lấy lại nụ cười đã mất. Từ nhỏ nó đã mất đi tình thân gia đình nên tính tình có chút khó chịu. Ba xin con, sau này nó có làm chuyện lầm đường lạc lối mong con bỏ qua cho nó, mà hãy tiếp tục ở bên cạnh nó “.
-” chuyện ngoài ý muốn là như thế nào, nói thử xem “.
Anh rất bình tĩnh mà nhếch miệng, Thiên Phong không nghĩ người phụ nữ trước mắt lại còn có chiêu kích tướng này. Nhưng anh muốn xem xem cô còn muốn giở trò gì.
-” Nghĩa là, nếu…nếu trong thời gian ba năm anh… anh yêu tôi và tôi cũng yêu anh thì sao?”. Cái mặt của Ngọc Vân bây giờ đỏ như quả cà chua chín. Ấp a ấp úng mà cúi đầu, nói rí rí trong miệng, đủ để Thiên Phong nghe thấy.
-“Tôi không biết cô có bản lĩnh gì mà làm cho tôi yêu cô. Nhưng tôi dám chắc nhìn bộ dạng của cô bây giờ là cô đã yêu tôi rồi”. Anh nhếch miệng cười tạo thành đường cong hoàn mĩ, không hiểu sao khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô, nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của cô, anh lại cười một cách ngây ngô như thế.
-“Tôi… Tôi… Nào có yêu anh đâu”.
Ngọc Vân ngước mắt nhìn anh, trong giây phút ấy cô ước gì thời gian ngưng động lại, cô nhìn thấy anh cười, ánh mắt anh cũng ấm áp khác hẳn ngày thường. Nhưng chỉ một giây sau đó nụ cười của anh tắt ngủm, gương mặt trở lại không cảm xúc như ban đầu.
Cảm giác mất mát tràn ngập trong tim, Ngọc Vân lê những bước chân nặng nề đi đến chiếc giường, cầm bút lên, cúi xuống chẳng mấy chốc, chữ ký và tên của cô Thẩm Ngọc Vân nằm gọn gàng trên hai tờ giấy.
-“Tốt”. Thiên Phong đi đến bên cạnh cô, cúi đầu xuống lấy tập văn kiện, lúc vô tình cả hai chạm phải nhau.
Môi mắt của đối phương đang phóng đại trước mắt và đang ở cự ly gần nhất. Nếu Thiên Phong vẫn giữ được phong độ bình tĩnh, thì Ngọc Vân lại xấu hổ ngây người nhắm mắt chờ đợi, sự hồi hộp trong lòng càng tăng cao.