Nhưng mà máy người đàn ông bị Cố Thừa Tiêu nhìn liếc qua, đột nhiên cảm nhận được từng con ớn lạnh, bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía ông lớn của giới thương nghiệp, ai ấy cũng đều giật mình, vội vã nâng ly.
“Có tổng, mời anh một ly.”
Có Thừa Tiêu lại không cho bọn họ mặt mũi, quay người rời đi, ba người đàn ông này liền anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cảm thấy ngơ ngác, không biết mình làm gì đắc tội ông lớn này rồi, cuối cùng lại giác ngộ ra, có phải là do gia thế bối cảnh của bọn họ không đủ hiển hách, khiến cho vị đại thiếu gia này khinh thường ly rượu mời này của bọn họ.
Cố Thừa Tiêu đang buồn bực, đột nhiên trên chân có thêm một cái tay nhỏ ôm lấy, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai đang cười hì hì nhìn mình: “Daddy, sao daddy lại không vui vậy?”
Có Thừa Tiêu ngồi xổm người xuống, ôn nhu sửa lại bộ lễ phục nhỏ của cậu nhóc: “Ai nói daddy không vui.”
“Daddy, vậy con nói cho daddy biết một chuyện có thể khiến cho daddy cảm thấy vui nhé! Con vừa mới xin ông Bùi viết tên daddy bỏ vào trong hòm rút thăm rồi, nói không chừng người nhảy với chị Tâm Duyệt sẽ là daddy ấy.”
Động tác chỉnh lại quần áo của Cố Thừa Tiêu khựng lại, ánh mắt hơi trừng lên nhìn con trai: “Tên của daddy ở trong hòm rút thăm?”
“Đúng vậy! Ông Bùi chính miệng đồng ý, mà con cũng nhìn thấy ông ấy viết tên của daddy rồi bỏ vào, daddy có vui không?” Cậu nhóc quan sát vẻ mặt của daddy mình.
Vẻ mặt Cố Thừa Tiêu bình thản nhìn con trai: “Có gì đáng để vui vẻ chứ?”
Cậu nhóc liền bĩu môi nói: ‘Daddy, daddy phải có lòng tin chứ. Chẳng lẽ daddy muốn để cho chú Lâm kia nhảy cùng chị Tâm Duyệt à?”
Đáy mắt Cố Thừa Tiêu lóe lên chút phức tạp, lúc này, cậu nhóc lại chạy đi, anh đứng người dậy, như có điều suy nghĩ nhìn về hướng hòm rút thăm đã chuẩn bị xong tý nữa là có thể rút được.
Cậu nhóc muốn tìm Hứa Tâm Duyệt, phát hiện cô không ở’ đại sảnh, cậu hỏi thì mới biết cô đang ở trên tầng, cậu nói qua một tiếng với bà nội rồi đi lên tầng, Hồng Mỹ San để một nhân viên phục vụ dẫn cậu lên.
Hứa Tâm Duyệt đang nói chuyện cùng với bà ngoại và dì nhỏ, cửa liền bị mở ra, một bóng dáng nhỏ bé đẹp trai bước vào.
“Dĩ Mục, sao em lại lên đây? Nhanh vào đi.” Hứa Tâm Duyệt cười ngoắc nói.
Cậu nhóc xuống cạnh cô, lễ phép hiểu chuyện nhìn bà ngoại với Thiệu Cô đang ngồi phía đối diện.
“Ày! Đứa nhỏ trông thật đẹp trai.” Ánh mắt của Thiệu Cô nhìn về phía cậu nhóc, vừa nhìn, bà đột nhiên kinh ngạc hô lên, hỏi mẹ mình: “Mẹ, mẹ nhìn xem đứa bé này có phải có chút giống với Tâm Duyệt khi còn nhỏ hay không?”
Hứa Tâm Duyệt khẽ giật mình, cũng vội vàng nhìn cậu nhóc ở bên cạnh, trong lòng nghĩ cậu nhóc giống cô sao?
Trí nhớ của bà ngoại vẫn còn khá rõ ràng, bà gật đầu nói: “Ừm, giống Tâm Duyệt khi còn bé, đôi mắt, lông mày này, đúng là như cùng một khuôn khắc ra vậy!”
“Đúng vậy! Con cũng cảm thấy giống.” Thiệu Cô tò mò quan sát cậu nhóc.
“Không giống đâu!” Hứa Tâm Duyệt có chút hoảng hót nói, cậu nhóc chỉ là mượn bụng của cô để ra đời thôi! Nhưng mà người đưa giống lại là Hứa An An và Cố Thừa Tiêu, cho nên, đứa bé phải giống hai người họ mới đúng chứ?
“Cháu là do dì với bà nuôi từ nhỏ đến lớn, giống hay không chẳng nhẽ dì với ngoại cháu lại không biết hay sao?” Thiệu Cô phản bác.
“Cháu cũng rất thích chị Tâm Duyệt, cháu rất muốn chị ấy làm mẹ của cháu.” Trong mắt cậu nhóc đều là vui vẻ nói.
“Cháu là bạn nhỏ lần trước đến nhà dì đúng không?”
Thiệu Cô đột nhiên nhớ ra đã từng gặp qua cậu nhóc, đồng thời, cũng nhớ ra cậu nhóc là con của ai rồi, là con của Hứa An An.
“Đúng, chính bé con lần trước đến nhà chúng ta, em ấy tên là Có Dĩ Mục.” Hứa Tâm Duyệt giới thiệu.
Thiệu Cô mặc dù không thích người của Hứa gia, nhưng đứa nhỏ này vừa đáng yêu vừa đẹp trai, nên vừa nhìn thôi bà đã cảm thấy thích, bà vươn tay cầm đĩa hoa quả đưa đến trước mặt cậu nhóc: “Nào, ăn hoa quả đi.”