“Em có muốn nghe tôi nói thật cảm xúc của mình không?”
Có Thừa Tiêu tiếp tục hỏi.
“Không… tôi không muốn.” Hứa Tâm Duyệt hoàn toàn không muốn đối mặt với câu hỏi này, cô không muốn trả lời anh, cũng không muốn nghe anh nói, cô muốn trốn tránh cảm xúc thật sự trong lòng mình.
Nhưng người đàn ông lại muốn làm rõ vấn đề này, muốn bắt buộc cô phải đối mặt với nó.
“Hứa Tâm Duyệt, tôi thích em.” Giọng nói của Cố Thừa Tiêu nương theo gió len vào tai cô, chân thành mà thâm tình.
Hứa Tâm Duyệt lại càng thêm hoảng sợ, cô thậm chí muốn bỏ chạy khỏi đó, cô lắp bắp nói: “Anh… anh thích tôi làm gì chứ?”
“Đúng vậy! Tôi thích em để làm gì chứ? Nhưng tôi vẫn cứ thích em. Tôi không cách nào trốn tránh cảm xúc của trái tim mình, tôi không nhát gan như em, rõ ràng là em thích tôi nhưng lại cứ trốn tránh nội tâm của chính mình.” Cố Thừa Tiêu mắng.
Hứa Tâm Duyệt không khỏi đỏ ửng mặt, cô tức giận nói: “Tôi không có nhát gan.”
“Không phải? Lúc tôi hôn em, tôi không tin em không có chút cảm giác nào.” Cố Thừa Tiêu nhướng mày và nói.
Khuôn mặt của Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng, cũng may là con đường này khá vắng vẻ, xung quanh không có ai, nếu không có người nghe thấy thì chắc cô phải chui đầu xuống đất thật quá.
“Tôi vốn đâu có đồng ý cho anh hôn tôi chứ?” Hứa Tâm Duyệt vặn lại.
“Nhưng em cũng không từ chối mà.”
Hứa Tâm Duyệt: “…” Cô thực sự không thể bác bỏ câu nói này.
“Miệng của em không thừa nhận, nhưng cơ thể của em thì rất thành thật đáy.” Có Thừa Tiêu hừ lạnh.
Hứa Tâm Duyệt thực sự có chút tức giận, người đàn ông này thế mà lại chọn lúc này để bàn về chuyện này, cô không thể không tiến vài bước về phía anh, cô quyết định anh muốn nói thì nói vậy!
“Được thôi! Tôi thừa nhận rằng tôi cũng có chút rung động với anh, nhưng vậy thì sao chứ? Tôi có thể rung động với anh, thì chẳng lẽ không thể rung động với người đàn ông khác nữa sao?”
Người đàn ông nào đó nhìn cô nghẹn ngào.
“Vậy là, em thừa nhận răng em có thiện cảm với tôi đúng không?” Cố Thừa Tiêu nheo mắt hỏi.
“Đúng là đã từng có, nhưng cũng không đến mức bắt buộc.
phải gả cho anh. Tôi rất thích Tiểu Mục, nhưng tôi không thể làm tổn thương người khác. Mặc dù tôi ghét Hứa An An, nhưng tôi chưa bao giò nghĩ đến việc làm tổn thương cô ta.” Không biết tại sao, lúc Hứa Tâm Duyệt nói dứt câu này, trong lòng lại có một cảm giác rất hụt hãng.
Cố Thừa Tiêu thấy cô nói vậy, anh biết rằng mình đã ép được cô nói ra suy nghĩ thật trong lòng, nhưng sự lương thiện của cô đã khắc sâu vào xương cốt, vậy nên người phụ nữ này sẽ không làm tổn thương bắt cứ ai.
Lúc này anh lại mong cô ác độc một chút, ích kỷ một chút, không cần đoái hoài đến cảm nhận của những người khác.
“Không phải em không thích tôi, mà chỉ vì em e ngại Hứa An An và danh tiếng của ba mẹ mình nên không dám thích tôi, đúng không?” Cố Thừa Tiêu nhìn sâu vào mắt cô.
Hứa Tâm Duyệt ngoảnh mặt đi, hôm nay thật đáng khen cho lòng can đảm của cô, cô cắn môi nói: “Nếu như anh đã biết rõ tình cảnh của tôi vậy thì đừng làm khó tôi nữa, đừng lại gần tôi nữa, chuyện của chúng ta kết thúc ở đây đi! “
Nói xong, Hứa Tâm Duyệt quay người, chuẩn bị rời đi thật sự, cho dù con đường có dài và cô đơn thế nào, cô cũng thà đi một mình.
Hô hấp của Cố Thừa Tiêu như nghẹn lại, không biết tại sao, anh lại cảm giác lo sợ rằng nếu giờ phút này đây anh không níu tay cô lại, thì cả đời này anh sẽ vụt mắt cô.
Anh sải rộng đôi chân dài, bàn tay to lớn nhanh chóng vươn đến bắt lấy người phụ nữ đang muốn rời đi, kéo lại.
Hứa Tâm Duyệt trừng lớn mắt, cả người cô bị một lực lớn kéo vào trong lòng anh, eo của cô lúc này đang bị cánh tay của anh quấn chặt lấy Trán cô đập vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, khiến đầu cô có hơi choáng váng, nhưng hơi thở nam tính vừa dễ ngửi lại quen thuộc ập đến khiến trái tim cô lại bắt đầu đau xót, cô vừa vui mừng, lại vừa rất mâu thuẫn.
“Anh buông tôi ra…” Hứa Tâm Duyệt dùng sức đầy anh ra.